Then Came You

Chương 8: Chương 8




Alex băng qua ngưỡng cửa của một khung vòm nhỏ được dùng như phòng ngoài. Anh thấy Lily đang đứng ở trung tâm căn phòng đầy xa hoa lãng phí, tất cả đều mạ vàng và trang trí lộn xộn hoa mỹ kỳ cục. Anh đã từng nhìn thấy những ngôi nhà thổ được trang trí tinh tế hơn nhiều.

Vẻ yên lặng của Lily rất dễ nhầm lẫn. Alex cảm thấy được tâm trạng chực bùng nổ của cô. Anh cố giữ ánh mắt mình trên mặt cô, nhưng anh không thể dừng trượt một cái liếc nhanh qua lớp ren và lụa đen mỏng tang của cô, đôi găng đang che phủ tay cô. Anh thấy vui khi cô chưa cởi đồ. Anh muốn làm việc đó. Ý nghĩ ấy gây ra một sự đáp ứng mãnh liệt bên trong anh, khiến tim anh đập loạn xạ và cơ thể anh tràn đầy hơi nóng. Anh muốn làm dịu nỗi xao xuyến đã khiến màu sắc rút hết khỏi mặt cô. Trước khi anh kịp nói một lời, Lily đã phá vỡ sự im lặng với một tiếng cười hổn hển bực dọc.

“Phòng riêng của Derek,” cô nói, ra dấu quanh họ. Cô vòng cánh tay thật chặt quanh người và tạo ra một nụ cười nhăn nhở. “Chúng không quyến rũ ư?”

Alex liếc quanh căn phòng, tiếp thu vẻ suy đồi mượt mà, những tấm gương ghép đắt tiền, và những bức tranh sặc sỡ vẻ cảnh thần thoại. “Nó hợp với anh ta.” Anh chậm rãi đến gần cô. “Em có muốn đi đâu khác không?”

“Không.” Cô nhảy ra sau, duy trì khoảng cách giữa họ.

“Lily -”

“Không. Không, chờ đã. Tôi muốn nói với anh v-vài điều trước đã.” Cô gục đầu xuống và đi tới một cái bàn nhỏ khảm đá xanh da trời. Nắm lấy một mẩu giấy nhỏ, cô giơ nó ra cho anh. Ngay khi anh cầm lấy nó, cô lùi đi. “Tôi – tôi vừa viết nó ra,” cô nói gấp gáp. “Ghi chú của tôi cho mười lăm nghìn bảng. Tôi sợ rằng phải mất một thời gian tôi mới trả hết nó được, nhưng tôi thề rằng anh sẽ nhận lại đủ, với lãi suất. Bất kỳ mức nào anh muốn. Trong mức chấp nhận được, tất nhiên rồi.”

“Anh không muốn lãi suất.”

“Cảm ơn anh, thế thật là tử tế -”

“Anh muốn một đêm với em.” Anh vò nát tờ giấy trong nắm tay và để nó rơi xuống sàn. “Anh đã muốn điều đó ngay từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em.”

“Anh không thể,” cô nói với một cái lắc đầu mạnh mẽ. “Nó sẽ không xảy ra đâu. Tôi xin lỗi.”

Anh thong thả đi về phía cô. “Anh sẽ không làm đau em đâu.”

Lily đứng nguyên tại chỗ, nhưng một cơn rùng mình nhìn thấy rõ chạy xuyên qua cô. “Tôi không thể làm chuyện đó với anh,” cô khóc, giơ tay lên để né tránh anh. “Không với bất kỳ một người đàn ông nào!”

Lời của cô dường như lơ lửng trong bầu không khí giữa họ. Alex khựng lại, bối rối và thận trọng, nhìn cô chằm chằm sắc sảo. Có phải ý nghĩ đưa anh vào giường đáng ghê tởm với cô đến thế? Là anh hay với tất cả nam giới? Là...một ý nghĩ mới, đột ngột đến với anh, và anh cảm thấy một hơi nóng thiêu đốt lan lên từ cổ anh. Với toàn bộ bản tính kiêu căng của mình, có một khả năng anh chưa từng cân nhắc trước đó. Anh hít vào một hơi thật sâu. “Em...” anh bắt đầu lúng túng. “Có phải là em...thích phụ nữ hơn không?”

“Gì cơ?” Lily nhìn anh với vẻ bối rối, rồi đỏ bừng lên. “Ôi, trời ơi! Không, không phải thế.”

Cô đang khiến anh phát điên lên được. “Vậy thì là cái gì?” anh hỏi căng thẳng.

Lily hạ thấp đầu xuống. “Hãy cứ cầm lấy tờ cam kết của tôi thôi,” cô nói bằng giọng thì thầm đau đớn. “Hãy lấy tiền đi. Tôi hứa là tôi sẽ trả nó đủ, chỉ cần nhận nó -”

Anh tóm lấy tay cô thật chặt, ngắt ngang những từ ngữ lộn xộn. “Nhìn anh đây,” anh nói, nhưng cô giữ đầu mình cúi xuống. “Lily, nói cho anh nghe đi.”

Cô thốt ra một tiếng cười khô khốc, vỡ vụn và lắc đầu.

“Có ai đó đã làm em đau đớn ư?” anh hỏi nài nỉ. “Có phải thế không?”

“Anh đang làm tôi đau -”

“Anh sẽ không buông em ra đâu. Nói cho anh nghe chuyện đó là sao.” Anh để cô quằn quại một cách vô vọng, cho đến khi cô nhận ra là việc đó chẳng có ích gì. Cô trở nên im lìm, cơ thể cô run rẩy. Bàn tay anh cắm vào cánh tay cô khi anh chờ đợi, đầu anh cúi xuống trên đầu cô. Rồi anh nghe thấy giọng nói vô cảm của cô.

“Tôi biết đàn ông nghĩ gì khi họ nhìn tôi, loại phụ nữ mà họ - anh – mong chờ. Họ cho rằng tôi đã ở cùng với rất nhiều người đàn ông. Nhưng chỉ có một. Cách đây nhiều năm rồi. Tôi đã tò mò và cô đơn và ... ôi, tôi có cả tá lời bào chữa. Hắn ta là người đầu tiên. Và cuối cùng. Tôi ghét từng giây phút của chuyện đó. Trải nghiệm đó thật là khổ sở, khủng khiếp, đối với hắn ta cũng như đối với tôi. Hắn là một sủng thần vĩ đại của giới thượng lưu, là một người tình ở địa vị cao nhất, nên đừng cho rằng lỗi là của hắn ta. Đó là của tôi. Tôi không có những loại cảm xúc đó. Tôi là người phụ nữ cuối cùng mà một người đàn ông tỉnh táo muốn có trong giường của mình.” Cô cười cay đắng. “Giờ thì anh vẫn muốn tôi chứ?”

Alex trượt ngón tay xuống dưới cằm cô và buộc mặt cô ngẩng lên. Đôi mắt xám của anh tràn đầy tình thương và một vẻ đen tối ẩn dưới cũng sâu và mênh mông như một đêm không trăng vậy. “Có.”

Lily cảm thấy một giọt nước mắt lăn xuống má cô. Bẽ bàng, cô vặn người thoát khỏi anh. “Vì chúa, đừng có tội nghiệp tôi!”

“Với em điều này có cảm giác như tội nghiệp ư?” Nhanh như chớp, anh tóm lấy hông cô và kéo cô thật mạnh áp vào cơ thể anh. Cô thốt ra một âm thanh ú ớ. “Có không?” Anh giữ cô áp cào vật cương cứng, khuấy động của anh và nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Tại sao em lại ghét nó?”

Cô lắc đầu nhẹ, môi cô ép chặt lại.

“Lần đầu tiên luôn đau đớn,” anh nói dịu dàng. “Em đã không mong chờ điều đó phải không?”

“Tất nhiên.” Cô đỏ ửng với sự khinh miệt nhục mạ đó. “Tôi hẳn sẽ ghét nó trong bất kỳ trường hợp nào.”

“Vậy là em đã phán xét và kết án tất cả đàn ông từ một lần trải nghiệm. Một đêm.”

“Hắn đã dạy tôi tất cả những gì tôi cần biết,” cô đồng ý kiên quyết.

Alex ấn bàn tay anh vào thân dưới của cô, giữ cô ép vào anh. Giọng anh nhẹ nhàng trách mắng. “Sẽ thế nào nếu quan điểm của anh về tất cả phụ nữ đều chỉ dựa mỗi vào sự quen biết của anh với em?”

“Tôi dám nói là anh sẽ không quá háo hức muốn cưới vợ đến thế.”

“Chà, em đã giải quyết vấn đề cụ thể đó của anh rồi.” Anh hạ đầu xuống và hôn một bên cổ cô. Cô lùi lại, chống tay vào giữa họ. “Mười lăm nghìn bảng là một số tiền rất lớn,” anh lầm bầm. “Em có chắc là mình không nên cân nhắc việc dành vài giờ với anh thay vào đó không?”

“Giờ thì anh đang chế nhạo tôi,” cô nói phẫn nộ.

“Không,” anh thì thầm, lời nói vuốt ve má cô như một nụ hôn. Cô quay mặt đi. “Vậy mà em dám gọi anh là ngoan cố.” Anh lách các ngón tay vào giữa những lọn tóc xoăn đen của cô. “Em để cho ký ức ấy mưng mủ hàng năm trời, chắc hẳn là đã biến nó thành một thứ gì đó còn tệ hơn chính -”

“Ồ, cứ tiếp tục đi, thu nhỏ cảm xúc của tôi lại,” cô khóc, cơn nóng nảy của cô tóe lửa. “Nhưng anh không biết toàn bộ câu chuyện, và tôi sẽ chết trước khi kể cho anh, nên đừng cố khiến tôi -”

“Được rồi.” Anh vùi môi mình vào tóc cô. “Anh muốn em,” anh nói, giọng anh nghẹt lại và quyết tâm. “Không nói thêm nữa. Chúng ta sẽ làm chuyện này, dù anh có hay không tìm được một cái giường ở cái chốn quỷ quái này.” Cánh tay anh siết chặt và anh rúc sâu và tóc cô. “Tất cả những gì em phải làm là hãy để nó xảy ra. Chỉ cần để nó xảy ra.”

Lily nhắm mắt lại, mặt cô ép chặt vào ngực anh. Cánh tay anh có cảm giác như thép quanh người cô. Chỗ phồng lên nhô ra của vật đàn ông của anh thiêu đốt xuyên qua các lớp vải giữa họ. Bất chấp sự cấp bách của mình, anh dường như đang chờ đợi một điều gì đó. Miệng anh di chuyển giữa các lọn tóc của cô, và ngón tay anh trải rộng trên lưng cô. Anh thì thầm vào tóc cô. “Lily, đừng sợ. Anh muốn làm em hài lòng. Anh sẽ khiến nó thật tốt. Hãy tin anh. Em phải tin anh.”

Một trạng thái thụ động kỳ lạ bao phủ cô, một trạng thái buông xuôi mà cô không thể cưỡng lại. Cô đã vật lộn và tranh đấu quá lâu rồi, sử dụng tất cả mưu mẹo cô có để giữ lơ lửng trên mặt biển nổi sóng. Cô không còn sức mạnh nữa, không còn ý tưởng nữa. Không có gì để mất. Cuối cùng cô cũng phải đương đầu với một ý chí mạnh mẽ hơn chính cô, và dường như không còn lựa chọn nào trừ việc buông trôi, để bản thân cô bị kéo đi theo sau. Để nó xảy ra...những từ ngữ ấy dường như vang vọng trong tai cô. Cô do dự quay đầu tới ngưỡng cửa bên trái, hướng tới phòng ngủ. Cô nói bằng một hơi thở ngập ngừng. “Em tin.....nó ở đằng kia.”

Anh nhấc cô lên một cách dễ dàng và mang cô xuyên qua hai phòng kế tiếp, cho đến khi họ đến một căn phòng tràn đầy ánh đèn, những chiếc gương khung mạ vàng nặng nề và một cái giường khổng lồ được trang trí với những chú cá heo và đèn trumpet chạm khắc. Đặt cô xuống chân, Alex ôm lấy mặt cô trong bàn tay anh, ngón tay cái của anh chạm vào khóe môi cô. Cô nhìn anh qua đôi mắt khép hờ, nhìn vào những đường nét cay nghiệt hoàn hảo tỏa ánh sáng vàng rực rỡ trong ánh đèn câm lặng. Anh cúi đầu xuống, miệng anh chạm khẽ vào miệng cô.

Với một cú sốc gợi tình, cô cảm thấy đầu lưỡi anh bên môi cô, lần theo đường cong mềm mại, để lại theo sau một dấu vết ẩm ướt mượt mà. Rồi anh ấn vào sâu, gắn chặt môi họ lại với nhau. Hơi ấm từ miệng anh dễ chịu một cách bí ẩn. Lily lắc lư, bất chợt mất thăng bằng khi cô đứng kiễng lên ngón chân. Cô với tay quanh cổ anh để giữ mình đứng vững, và để môi cô dạt ra trong một cử chỉ mời mọc vô thức. Lưỡi anh thâm nhập từ từ, gần như mạo hiểm vượt qua răng cô.

Thật là ngu ngốc khi tin anh. Cô biết sự dịu dàng sẽ không kéo dài. Cô cảm thấy sự căng thẳng đang lớn lên của anh, cái cách bàn tay anh run lên khi nắm lấy cổ tay cô và nới lỏng găng tay, cởi lớp nhung đó ra khỏi cánh tay mảnh dẻ của cô. Cô có thể cảm thấy sức mạnh nguyên sơ trong anh, sự kìm chế kéo căng cho đến khi nó ở trong nguy cơ gãy vụn. Nhưng anh tháo chiếc găng còn lại của cô với cùng sự quan tâm tinh tế ấy. Các ngón tay anh lướt đến mép thân áo cắt trễ của cô và anh đùa nghịch với lớp viền ren nhẹ như lông. Không còn cử động nào khác ngoài những vuốt ve nhỏ, không ngừng nghỉ của các ngón tay anh.

Lily cảm thấy ánh mắt anh trên cái đầu cúi xuống của cô, nghe thấy tiếng khò khè ngày càng sâu hơn từ hơi thở của anh. Cô băn khoăn lý do sự ngập ngừng của anh. Có lẽ anh có thể đổi ý và để cô đi...ý nghĩ đó đổ đầy trong cô hy vọng và một nỗi khó chịu kỳ lạ, nôn nao. Rồi anh nắm lấy vai cô xoay vòng, và quay lưng cô lại với anh. Anh bắt đầu tháo hàng nút nhỏ xíu ở lưng váy cô. Lớp vài trượt xuống liều lĩnh, chỉ được giữ lại bởi ống tay áo mỏng manh đang níu lấy vai cô. Chậm rãi đống lụa và ren ấy trượt xuống sàn. Anh nới lỏng ruy băng quần lót đùi của cô và đẩy chúng xuống, để lại cô chỉ được che phủ trong lớp bảo vệ mỏng manh của váy lót trắng và quần tất thêu.

Cô cảm thấy miệng anh trên vai cô, hơi thở anh thoảng qua trong một làn sương nóng bỏng trên da cô. Cánh tay anh dịu dàng vòng ra phía trước, bàn tay anh băng qua ngực cô. Sàn nhà dường như chao đảo dưới chân cô. Dựa vào sức mạnh cứng cáp của anh, cô hầu như không dám thở khi các ngón tay anh cong lại bên dưới trọng lượng mảnh mai của ngực cô. Ngón tay anh nhẹ nhàng di chuyển trên chiếc váy lót cho đến khi anh tìm thấy núm vú cô, trêu chọc nó thành một đỉnh cứng rắn. Cô không thể nén lại một tiếng thở dốc, chuyển động ấy đẩy cô cao hơn trong bàn tay anh. Nhưng làn khói khoái cảm khó nắm bắt ấy bị giội nước bởi một cơn sóng tự cảnh tỉnh. Ngực cô nhỏ - anh hẳn phải mong chờ nhiều hơn; váy của cô được thiết kế để khiến cô trông đầy đặn hơn. Một tràng giải thích luống cuống lên tới môi cô, nhưng trước khi cô kịp thốt ra một từ, bàn tay anh đã trượt xuống dưới chiếc váy lót để phủ lấy bên ngực trần của cô. Các ngón tay anh vuốt ve đường cong mềm mại, tìm thấy đỉnh núm vú xinh xắn.

“Em thật đẹp vô cùng,” anh nói khản đặc, miệng anh bên tai cô. “Xinh đẹp....như một cô búp bê bé nhỏ hoàn hảo.” Thở vào thật sâu, anh quay cô lại đối mặt với anh, đôi bàn tay anh đẩy váy lót của cô xuống cho đến khi ngực cô hé ra trên thân váy. Đỉnh sưng phồng của vật đàn ông của anh đâm vào bụng và chốn thầm kín giữa hai đùi cô, và cô nóng bừng vì ngượng nghịu. Nhưng anh dường như thích thú sức ép thân mật ấy, thốt ra một tiếng rên êm dịu, bàn tay anh siết chặt trên hông cô để giữ cô ở nguyên. “Lily....Chúa ơi, Lily....” Phủ lấy miệng cô bằng miệng anh, anh chạm vào trong với vài cú liếm sâu mượt mà. Cô đầu hàng sự xâm phạm mềm mại đó, cánh tay cô vòng chặt quanh cổ anh. Đột ngột anh thả cô ra với một âm thanh thô ráp. Anh giật mạnh ống tay áo của mình, cố vật lộn để thoát ra khỏi nó, nhưng lớp vải bám dính lấy anh như một lớp da thứ hai. Lẩm bẩm một lời nguyền rủa, anh ngẩng đầu lên và kéo hai ống tay áo mạnh hơn.

Trước sự ngạc nhiên của anh, bàn tay nhỏ nhắn của Lily trườn tới ve áo anh, mở rộng chúng ra, đẩy áo khoác khỏi vai anh. Nó rơi xuống sàn thành một đống. Không nhìn vào mắt anh, cô chạm vào chiếc áo gi lê bằng lụa và bắt đầu chậm rãi cởi nó ra. Tấm vải vẫn còn hơi ấm từ cơ thể anh. Alex đứng bất động, tim anh nện thình thịch trong lồng ngực khi cảm thấy những cái giật mạnh vào những chiếc khuy bọc của ngón tay cô. Khi nhiệm vụ đó đã hoàn thành, anh nhún vai rời khỏi chiếc áo gi lê và tháo chiếc cà vạt hồ bột trắng của anh.

Khi Lily quan sát anh cởi đồ, một ký ức mơ hồ cựa quậy, gây ra một cơn ớn lạnh quét qua cô. Cô đã cố quên đi cái đêm với Giuseppe, nhưng ký ức ấy vẫn tràn qua cô – làn da oliu ngăm đen của hắn phủ đầy lông đen, những động tác hấp tấp tham lam của bàn tay hắn phủ khắp cơ thể cô. Cô ngồi xuống mép giường và bắt mình dừng suy nghĩ, nuốt lại những cảm xúc đang dâng lên trong họng.

“Lily?” Alex ném áo sơ mi của anh sang một bên và quỳ xuống trước cô, đặt hai bàn tay của anh sang hai bên hông cô.

Khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám chăm chú của anh, ký ức khó chịu ấy biến mất vào không khí như một làn khói. Tầm nhìn cô lấp kín với anh cúi mình ở đó như một chú hổ tò mò, làn da và mái tóc anh bóng lên ánh vàng. Ngập ngừng cô chạm tới vai anh. Không có hướng đi cụ thể, những ngón tay của cô di chuyển xuống thấp hơn, lướt qua những đường biên gập ghềnh của mái tóc màu đồng khỏe mạnh. Anh đủ gần để bắp chân cô ấn vào lằn cơ ở bụng anh. Anh giữ cô ở thành giường, các ngón tay anh di chuyển tới đỉnh đùi cô. Lily nín thở khi anh khéo léo cởi nịt tất của cô và bắt đầu cuộn chiếc tất xuống.

Thứ gì đó khiến anh dừng lại. Đầu ngón tay anh chạm vào bên đùi trong căng thẳng của cô, chỗ mà hàng năm trời cưỡi ngựa dạng chân đã giảm bớt sự mềm mại đầy đặn thường thấy của phụ nữ. Rụt rè, cô cố kéo chân váy lót xuống, che lấy mình. “Không,” anh lẩm bẩm, gạt tay cô ra. Đầu anh rơi xuống gần hơn và gần hơn tới lòng cô. Cô căng ra ngạc nhiên khi cảm thấy miệng anh ấn vào đùi trong của cô. Tiếng sột soạt của má anh, sức nóng thân mật của hơi thở anh, truyền cả một cơn choáng váng co giật xuyên người cô. Với một tiếng từ chối lắp bắp, cô cố đẩy đầu anh ra, nhưng anh túm lấy hai đầu gối cô trong đôi bàn tay to lớn của mình và ấn chúng rộng ra, giữ cô nguyên đó.

Alex nhìn chằm chằm vào khoảng tối trêu ngươi bên dưới chân váy lót của cô. Anh siết chặt cái bóp trên chân cô khi cô làm cử động muốn thoát ra. Các giác quan của anh bừng cháy với nhận thức về sự mềm mại bí ẩn và mùi hương trước mặt anh. Những tiếng rì rầm phản kháng từ giọng cô sượt qua rề ý thức của anh. “Im nào,” anh thì thầm, bị đẩy về phía trước bởi một nhịp đập say đắm vang dội xuyên qua anh. “Im nào.”

Tìm kiếm với miệng mình, anh ấn vào vùng tối ấy, sử dụng bàn tay để ép cái mép xinh xắn của chiếc váy lót lại khi nó vướng vào đường đi. Anh thở nóng hổi vào những lọn tóc xoăn dày, bị một mùi hương nhục dục, ngọt ngào đến điên dại cám dỗ. Anh săn tìm điểm bắt đầu và tìm thấy sự mềm mại và một chốn cảm giác ẩm ướt, run rẩy. Lách vào chậm rãi, anh rê lưỡi mình qua chốn ẩm ướt ấy, từ trước ra sau, khám phá một nhịp điệu khiến cho hai đùi cô phải run lên ấn vào đôi bàn tay giam cầm của anh.

Trở nên tàn nhẫn, anh thăm dò cái chốn nhạy cảm mà sự mềm mại dồn tụ thành căng thẳng, và anh mở miệng ra để hút cô vào, kéo dịu dàng, dịu dàng, cho đến khi anh cảm thấy sự kháng cự rời khỏi chân cô. Những ngón tay run rẩy của cô trượt vào tóc anh, vò tung những lọn tóc dày, ấn anh vào gần hơn. Di chuyển lên trên, anh kéo lê môi mình xuyên qua những lọn xoăn ẩm ướt, và nhấc đầu khỏi cơ thể cô.

Lily đỏ ửng mặt, mắt cô sáng lấp lánh và bối rối khi cô nhìn chằm chằm vào anh. Cô để anh đẩy cô nằm xuống giường. Một cách vội vã anh làm việc với những dây buộc của chiếc váy lót, rồi từ bỏ với một tiếng nguyền rủa và đẩy nó lên eo cô. Anh ôm lấy ngực cô trong tay và cúi xuống cơ thể mảnh mai của cô, lưỡi anh lần theo đường thẳng nơi làn da trắng kem hòa vào màu sắc sậm hơn của bên sườn. Mở rộng môi trên cái chóp mềm mại, anh giật mạnh cho đến khi nó rúm lại thành một đỉnh óng ánh.

Lily trượt tay cô quanh người anh, trên tấm lưng rộng lớn, uốn cong của anh, sử dụng toàn bộ sức mạnh để kéo anh xuống với cô. Một bản năng nguyên sơ nào đó đòi hỏi sức nặng của anh ở trên cô, sự nặng nề của anh hạ xuống trên ngực và giữa hai đùi cô. Với một tiêng gầm gừ êm ái anh rời khỏi ngực cô và tìm kiếm miệng cô. Khi hông cô quằn quại rướn lên, cô lướt qua vật đàn ông nhô lên của anh, căng lên thật chặt sau chiếc quần ống bó. Sự đụng chạm phớt nhẹ ấy khiến anh rên lên bên miệng cô, và nụ hôn của anh trở nên dữ dội.

Anh hổn hển những từ ngữ bên cổ và mặt cô khi anh với tay xuống một cách háo hức giữa hai chân cô. “Em yêu....suỵt, anh sẽ không làm em đau đâu... anh sẽ không ....” Dịu dàng và tự tin, các ngón tay anh hoạt động trong cô, lướt xa hơn vào chốn ẩm ướt, trêu chọc và trượt trên bề mặt sưng phồng phía trong. Cô rên rỉ, đầu tiên cố rụt vào, rồi giữ im bên dưới sự chăm sóc dịu dàng ấy, miệng cô rơi xuống với một tiếng thở dài với khoái cảm kinh ngạc. Tất cả những kế hoạch về sự kiên nhẫn và tự chủ của Alex nát vụn thành bụi. Cơ thể mảnh khảnh, nhỏ bé của cô trải rộng bên dưới anh, cho phép bất kỳ điều gì anh muốn, và anh đầu hàng dòng thủy triều của sự tham lam, dịu dàng và dục vọng. Sờ soạng vào chỗ cài ở chiếc quần ống bó, anh giải phóng mình và leo lên cô, đẩy chân cô rộng ra. Anh chậm rãi thúc vào cô và ấn vào trong. Cô kêu lên, siết chặt một cách vô vọng trước sự tiến vào của anh, nhưng đã quá muộn, anh đã chìm sâu vào trong hơi nóng bó sát của cơ thể cô rồi.

Ôm lấy đầu cô trong bàn tay, anh luồn các ngón tay vào tóc cô và rải rác những nụ hôn qua miệng cô. Đôi lông my trĩu nặng của cô nhấc lên, và cô nhìn anh trong sự sửng sốt đẫm lệ. “Anh có làm em đau không?” anh thì thầm, hai ngón tay cái quét đi vệt ẩm ướt bên dưới mắt cô.

“Không,” lời đáp thấp, run rẩy của cô vang đến.

“Em yêu, em yêu....” Anh kéo lại và đẩy tới trước, cố giữ các chuyển động của mình êm ái và dễ chịu, trong khi khoái cảm hung hăng đe dọa sẽ lấn át anh. Lily nhắm mắt lại và thở thật sâu, bàn tay cô lang thang không ngừng nghỉ trên lưng anh. Cô cảm thấy môi anh trên trán cô và sức nặng cơ bắp của anh đè xuống trên cô, những cái đu đưa chậm chạp, nhịp điệu vững vàng kéo một luồng sáng nhức nhối lên từ sâu thẳm trong cô. “Ô,” cô hổn hển khi cảm giác ấy lớn lên mãnh liệt hơn, và anh đẩy sâu hơn để trả lời. Cô không thể kìm lại một tiếng nức nở điên cuồng, căng lên bên những cú trượt cứng cáp, nặng nề của da thịt anh, lên, và lại lên, níu lấy cơ thể trơn mượt của anh.

Mặt anh ở trên mặt cô, một tia sáng thỏa mãn mãnh liệt trong mắt anh. Cúi đầu xuống ngực cô, anh kéo núm vú cô vào giữa hàm răng mình. Khoái cảm cô đặc thành một cơn co thắt độc nhất, không thể chịu đựng nổi, và cô co giật bên anh với một tiếng rên rỉ.

Anh ôm cô lại gần, toàn bộ anh tập trung vào sự co thắt của những cơ bắp bên trong cô, những cơn rùng mình mãnh liệt chạy xuyên qua cô. Với vài cú đâm mạnh mẽ anh tìm thấy sự giải thoát cho riêng mình, một cơn cực khoái mãnh liệt choáng váng.

Lily nằm im không chuyển động bên dưới anh, cánh tay cô khóa vào quanh eo anh. Cơ thể cô rộn ràng, nhức nhối một cách dễ chịu, thư giãn hơn nhiều những gì cô có thể nhớ được trong đời. Trong một giây anh đang nặng nề nghiền chặt, mặt anh vùi vào cái cổ mềm mại của cô, và rồi anh rút ra và nhấc sức nặng của mình rời khỏi người cô. Cô phản kháng yếu ớt, muốn giữ hơi ấm nương tựa của anh bao bọc cô. Anh lăn sang bên mình, cánh tay cong lại lỏng lẻo quanh eo cô. Lily do dự trước khi rúc vào gần hơn. Mùi hương nam tính của anh tràn đầy lỗ mũi cô khi cô ngả mặt xuống đám lông loăn xoăn trên ngực anh. Nếu anh có cử động để nói gì đó, dù là mỉa mai hay tử tế, cô cũng sẽ cảm thấy quá lúng túng để rúc vào trong cử chỉ ấy. Nhưng anh im lặng một cách khoan dung, chấp nhận bất kỳ thứ gì, tất cả mọi thứ.

Hơi thở của anh thấm qua tóc cô, và bàn tay anh dịch chuyển lên đầu cô. Anh vẩn vơ trêu đùa với những lọn xoăn ngắn của cô, các ngón tay anh trôi qua những sợi tơ rực rỡ, cuộn vào và cuộn ra. Lily nhận thức được một cảm giác kỳ lạ buông thả, nằm đó trần trụi chỉ có chiếc váy lót lộn xộn quanh eo cô, được bao quanh bởi một mùi hương trần tục xa lạ. Da cô hơi run lên khi mồ hôi của cô nguội lại. Cô thật buồn ngủ – cô cảm thấy như thể đã uống rượu vang đỏ mạnh. Không khí làm cô lạnh giá, nhưng cơ thể cô ấm áp những nơi chạm vào anh. Cô nên ngồi dậy, mặc đồ và lại đặt mình vào nghĩa vụ. Trong một phút – sớm thôi – cô sẽ di chuyển.

Cô nhận biết được câu nói chếnh choáng gì đó, thứ gì đó về lớp phủ. Anh giật mạnh phía trước váy lót của cô với cả hai bàn tay cho đến khi nó rách toạc khỏi cô. Tuân theo sự dỗ dành của anh, cô cuộn mình giữa tấm vải lanh mềm mại. Khi anh vào với cô, anh đã cởi nốt chỗ quần áo còn lại của mình. Lily ngạc nhiên ngắn ngủi bởi cảm giác đôi chân trần của anh áp vào chân cô. “Thư giãn đi nào,” anh thì thầm, vuốt ve lưng cô. Một cái ngáp run rẩy đến với cô bất chợt, và cô thư giãn trong cánh tay anh.

Cô không biết bao nhiêu giờ đã trôi qua khi cô tỉnh dậy từ một giấc ngủ sâu, yên tĩnh. Alex ngủ một cách ầm ĩ. Cánh tay anh lỏng lẻo khi nó vắt qua cô, bên còn lại gập lại bên dưới đầu anh. Lily im lặng thưởng thức sự lạ lùng của nó: cơ thể nam tính ấn vào cô, cảm giác hơi thở của anh trên cổ cô, sự mượt mà của tóc anh bên mặt cô. Ý nghĩ về sự thân mật mà họ đã chia sẻ khiến cô đỏ mặt. Cô đã đánh giá mình là khôn ngoan tầm cỡ thế giới, đã nghe lỏm nhiều cuộc trò chuyện giữa phụ nữ về giới giang hồ, ca tụng kỹ năng người tình của họ. Nhưng không ai từng miêu tả điều mà Alex đã làm tối nay. Cô tự hỏi về quá khứ của anh, những phụ nữ anh từng biết, những cá biệt trong kinh nghiệm của anh....một cái cau mày hình thành trên mặt cô, và một cảm giác không vừa ý tràn khắp người cô.

Từng inch cẩn thận, cô gỡ mình khỏi anh. Có những cơn nhức nhối ở nơi thầm kín của cơ thể cô, không phải đau đớn, mà là sự nhắc nhở về những gì đã xảy ra – sự cấp bách và những cảm giác, sự xâm chiếm nung đốt. Cô chưa từng mơ rằng nó sẽ như thế này. Nó không hề giống tí nào lần cùng với Giuseppe. Khó mà là cùng một hành động được. Cô trượt ra khỏi giường, và nghe thấy một âm thanh từ Alex, một tiếng lầm bầm dò hỏi. Cô không di chuyển hay trả lời, hy vọng rằng anh sẽ rơi lại vào giấc ngủ. Có âm thanh của ga trải giường sột soạt, một tiếng ngáp say ngủ.

“Em đang làm gì thế?” anh hỏi, giọng anh ngái ngủ.

“Đức ngài,” cô nói ngượng nghịu. “Alex, em đã nghĩ....có lẽ....em nên rời đi bây giờ.”

“Đã sáng rồi ư?”

“Chưa, nhưng -”

“Quay vào giường đi.”

Vì vài lý do, vẻ ngạo mạn ngái ngủ của anh khiến cô thích thú. “Nói giống như một bá tước phong kiến triệu gọi một người nông dân,” cô nói xấc xược. “Em cho rằng những thời kỳ đen tối hẳn phải là một quãng thời gian lý tưởng cho anh để -”

“Ngay bây giờ.” Anh không muốn trò chuyện.

Cô chậm rãi đi về hướng giọng nói trong bóng tối, trượt lại vào trong cái kén ấm áp từ lụa đa mát, vải lanh, và cơ thể nam tính xù xì đầy lông. Cô nằm gần anh, gần như không chạm. Rồi tất cả lặng im.

“Đến gần hơn,” anh nói.

Một nụ cười miễn cưỡng kéo ra từ khóe môi cô. E thẹn nhưng sẵn sàng, cô xoay người đối mặt với anh, cánh tay mảnh khảnh của cô trượt lên cổ anh, đỉnh ngực cô sượt nhẹ qua ngực anh. Anh không dịch chuyển để ôm lấy cô, nhưng cô nghe thấy sự thay đổi trong hơi thở của anh. “Gần hơn.”

Cô ép người vào anh. Mắt cô mở to khi cảm thấy dấu ấn đầy đủ, nóng bỏng của anh trên bụng cô, đập rộn rã. Bàn tay anh trôi trên cơ thể cô với sự thám hiểm nhẹ nhàng, để lại những vệt lửa ở những nơi nó nấn ná. Cô ngập ngừng nhấc các ngón tay của mình tới khuôn mặt cứng cáp của anh, chạm vào miệng anh.

“Tại sao em lại rời đi?” anh lẩm bẩm, xoay môi anh tới lòng bàn tay, cổ tay, chỗ hõm thanh nhã của khửu tay cô.

“Em cứ nghĩ chúng ta đã xong rồi.”

“Em sai rồi.”

“Vào lúc này em có thể sai, rõ ràng là thế.”

Điều đó khiến anh hài lòng. Cô cảm thấy anh mỉm cười bên cánh tay cô. Anh nhấc cô lên như thể cô là một thứ đồ chơi, túm dưới cánh tay cô và nhấc cô lên ngang anh cho đến khi ngực cô ở miệng anh. Tim cô đập loạn xạ khi cô cảm thấy những cú vuốt ve xoay tròn của lưỡi anh trên núm vú cô. Anh chuyển tới bên ngực kia của cô, và rồi trượt miệng mình vào giữa chúng. Cô quằn quại cho đến khi anh hạ cô xuống với một tiếng cười êm dịu. “Em muốn gì?” anh thì thầm. “Gì?”

Cô không thể bắt mình nói điều đó thành tiếng, nhưng miệng cô hạ xuống miệng anh cấp thiết. Anh mỉm cười trên môi cô, bàn tay anh di chuyển xuống dưới để trêu đùa bộ hông mảnh dẻ và đường cong ở mông cô. Anh dịu dàng cắn môi cô, cằm cô, trêu trọc cô với những cái cắn và hôn hờ. Dần dần cô tham gia vào trò chơi, hơi thở cô tăng nhanh khi tìm kiếm cái miệng tha thẩn của anh bằng chính miệng cô. Khi cô bắt được nó, anh thưởng cho cô với một cái ấn sâu của lưỡi anh. Vô thức cô nghiêng hông lên, tìm kiếm sức ép cứng cáp của cơ thể anh. Cô túm lấy vai anh và thốt ra tên anh.

Mỉm cười, anh xoay người lại và đặt bàn tay lên đùi cô, thúc giục nó cao lên trên hông anh. Cô dịch chuyển áp vào anh một cách đói khát.

“Em có muốn anh không?” anh thì thầm.

“Có. Có.”

“Vậy thì em làm đi.” Anh quét bàn tay mình qua tấm lưng mảnh dẻ của cô, khuyến khích cô với một tiếng thì thầm khàn đục. “Đi nào.”

Bàn tay cô giữ nguyên e lệ thăng bằng trên vai anh. “Em không thể,” cô thì thầm khẩn nài.

Alex mở miệng cô ra bằng miệng anh, xoay tròn với lưỡi anh, khuấy động trạng thái kích thích của cô lên một cường độ cao hơn. “Nếu em muốn anh, em sẽ phải làm.” Anh chờ đợi, nhịp đập của anh chạy đua khi anh cảm thấy tay cô nhấc lên khỏi vai anh. Cô chậm chạp với tay xuống. Hơi thở anh nghẹn lại, và cơ thể anh cứng lên trước sự động chạm của các ngón tay cô. Tay cô giật lại như thể bị bỏng, rồi thận trọng quay lại để di chuyển trong những cái vuốt ve do dự dọc theo bề mặt căng ra. Với một tiếng rên thích thú anh xoay người để giúp cô, cảm thấy cô dẫn anh vào đúng chỗ. Anh đẩy lên, trượt vào trong cô với một sức ép êm ái khiến cô thở dốc. “Đó có phải điều em muốn không?” Anh lại di chuyển. “Như thế này?”

“Ồ...vâng....” Cô gật đầu và rên rỉ, ấn mặt cô vào hõm cổ anh. Anh cẩn thận và kiểm soát đến phát bực lên được, cân bằng sự cấp bách của cô với sự kiềm chế của chính anh.

“Không quá nhanh,” anh thì thầm. “Chúng ta có hàng giờ....và hàng giờ....” Khi cô cong lên đòi hỏi ép vào anh, anh lăn cô xuống lưng cô với một tiếng cười nghẹn lại, giữ cô chặt xuống. “Thư giãn nào,” anh nói, miệng anh ở họng cô.

“Em không thể -”

“Hãy kiên nhẫn, em đồ quỷ bé nhỏ, và dừng ngay việc thúc đẩy anh lại.” Bàn tay anh phủ lấy tay cô, các ngón tay đan vào với nhau, và anh kéo cánh tay cô cao lên trên đầu, cho đến khi cô duỗi căng người bên dưới anh. Vô vọng cô nằm gắn chặt dưới những cú thúc ngày càng dâng lên của anh. “Đây là những gì anh nghĩ đến, kéo dài cả đêm,” anh thì thầm, tăng nhịp điệu cho đến khi cô rên lên khoái lạc. “Trả lại cho em...cho sự vỡ mộng...lạ thường nhất. Khiến em muốn nó...thét lên vì nó...”

Cô chỉ lờ mờ hiểu được giọng nói gầm gừ dịu dàng bên tai cô, nhưng sự đe dọa úp mở mang đến một cơn râm ran sợ hãi xuyên qua cô. Run rẩy, ướt đẫm mồ hôi, cô cảm thấy cú trượt ngọt ngào của cơ thể anh, sự nhấc lên hạ xuống nhịp nhàng của hông anh. Không có gì ngoài bóng tối, chuyển động, và hơi nóng mãnh liệt bám phủ tạng cô cho đến khi cô bắt đầu vật lộn, thì thầm tên anh trong những hơi thở hổn hển từng cơn.

“Đúng vậy,” giọng khàn khàn của anh vang đến. “Em sẽ nhớ điều này....em sẽ muốn nữa....và anh sẽ làm điều này nữa....và nữa....”

Cô rùng mình và thét lên bên môi anh khi khoái cảm nổi lên xuyên người cô trong một dòng lũ tàn phá. Từ ngữ của anh hòa tan trong tiếng rên dài, và anh giữ mình ở sâu trong cô. Một cách ép buộc cơ thể cô siết chặt quanh anh, và anh thả mình cho một cơn cực khoái nổ bừng trong anh như một ngọn lửa dữ dội. Anh bị bỏ lại hết hơi, kiệt sức và tràn đầy một sự thỏa mãn chìm xuống đến từng tủy xương anh.

Khi anh ôm cô, cô rơi vào giấc ngủ đột ngột như một đứa trẻ mệt mỏi, cái đầu nhỏ nhắn của cô nghỉ ngơi nặng nề trên vai anh. Alex vuốt ve cổ và lưng cô, không thể dừng chạm vào cô. Anh lo sợ, để tin vào cái cảm giác hạnh phúc đang đầy tràn bên trong anh. Nhưng có vẻ như anh không có lựa chọn nào. Ngay từ đầu, cô đã có khả năng tìm ra những kẻ hở trong lớp bảo vệ của anh.

Anh là một người thực tế, không tin vào những gì được định trước. Nhưng có vẻ như sự xuất hiện bất chợt của Lily trong đời anh là một món quà của định mệnh. Cho đến lúc đó, anh đã để cho nỗi đau dành cho Caroline che mờ tất cả mọi thứ. Đó hoàn toàn là sự ngang bướng, sự từ chối để nó rời đi của anh. Anh đã muốn ở nguyên trong tình trạng cô độc cay đắng và sử dụng Penelope như một tấm khiên cho sự hiu quạnh của mình. Chỉ với Lily, với sự quyến rũ khéo léo, quỷ quyệt, bừa bãi của cô, mới có thể ngăn điều đó xảy ra.

Lily thì thầm trong giấc ngủ, các ngón tay cô giật giật trên ngực anh. Alex ru cô với một tiếng lẩm bẩm an ủi và hôn trán cô. “Anh sẽ làm gì với em bây giờ?” anh hỏi dịu dàng, ước gì có cách nào đó để ngăn ngày mai đừng đến.

**************************

Ý niệm đầu tiên Lily có về phản ứng của Luân Đôn với cái nhanh chóng được biết đến như ‘Vụ Tai Tiếng’ là ở cửa hàng của Monique Lafleur trên phố Bond. Một nhà thiết kế váy đã nhập khẩu toàn bộ những kiểu dáng táo bạo từ Paris và khôn khéo sửa chúng lại cho phù hợp với thị hiếu của Luân Đôn, Monique luôn luôn là người đầu tiên biết được những tin đồn mới nhất. Có thứ gì đó về lối nói du dương và đôi mắt xanh dương vui vẻ của bà khuyến khích cảm giác giãi bày tâm sự từ những cô thợ giặt cho đến các nữ công tước, và tất cả những người ở giữa.

Bà là một phụ nữ tóc đen hấp dẫn ở độ tuổi bốn mươi, tốt bụng và rộng rãi, không thể giữ lòng hận thù với bất kỳ ai lâu hơn khoảng mười phút. Vóc dáng của bà tò mò một cách vui vẻ, các cuộc trò chuyện của bà chứa đầy sức quyến rũ thông cảm, nhờ điều đó mà bà đã tích lũy được cả một nhóm khách hàng lớn và tận tụy. Phụ nữ tin tưởng bà sẽ giữ bí mật cho họ và phục sức cho họ thật xinh đẹp, biết rằng Monique là loại phụ nữ hiếm có không bao giờ cạnh tranh với một trong những người cùng giới tính của mình. Bà không bao giờ để mình chịu thua tính hiểm ác và lòng ghen ghét.

“Sao chị lại phải bận tâm nếu một phụ nữ có người tình đẹp trai, hay một người khác có vẻ đẹp tuyệt vời?” bà đã một lần kêu ca thế với Lily. “Chị có một người chồng tử tế, cửa hàng của riêng mình, và toàn bộ những chuyện ngồi lê đôi mách mà chị có thể lấp đầy hai lỗ tai! Đó là một cuộc sống dễ chịu, và nó giữ cho chị bận rộn để thèm thuồng với những gì người khác có.”

Khi Lily đi vào cửa hàng với sải chân nhanh nhẹn thường ngày, cô được một trong những trợ lý của Monique chào đón, Cora. Cô gái dừng lại với một tay đầy những mẫu vải lụa và mu sơ lin và nhìn cô chằm chằm kỳ lạ. “Cô Lawson!...chờ đã, tôi sẽ bảo với bà Lafleur là cô ở đây. Bà ấy sẽ muốn biết ngay lập tức.”

“Cảm ơn cô,” Lily nói từ tốn, băn khoăn trước vẻ hào hứng khác thường của Cora. Không thể có chuyện họ đã nghe kể về cuộc đánh cược của cô với Alex chứ. Thậm chí chưa qua một ngày, vì chúa!

Nhưng ngay khi Monique xông qua các tấm màn chia phía trước cửa hàng với khu vực làm việc phía sau, Lily chắc chắn. Monique biết.

“Lily, em yêu!” người thiết kế kêu lên, nồng nhiệt ôm chầm lấy cô. “Ngay khi chị được nghe về những gì đã xảy ra, chị biết em sẽ đến đây sớm nhất có thể. Có rất nhiều việc để làm – với địa vị mới của em, em sẽ cần rất nhiều váy vóc, đúng chứ?”

“Làm sao mà chị tìm ra sớm thế?” Lily hỏi sửng sốt.

“Phu nhân Wilton vừa ở đây. Cô ấy kể cho chị nghe về nó. Chồng cô ấy đã ở Craven’s tối qua. Em yêu, chị thật vui mừng cho em! Thật là một bước tiến thông minh sáng láng! Một cặp đôi diệu kỳ! Họ kể rằng ngài Raiford tỏ ra hoàn toàn mụ mẫm vì em. Và còn nữa chứ, tất cả đàn ông ở Luân Đôn này đều sẽ vượt qua chính mình để được làm người kế tiếp. Em đã được săn lùng hàng năm trời rồi. Giờ thì rõ ràng là em có thể đạt được, em có thể ra bất kỳ giá nào, và bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ vui sướng bỏ ra để được làm người bảo hộ của em. Không một người phụ nữ nào có sự chọn lựa xa hoa đến thế! Ồ, hãy nghĩ đến trang sức, xe ngựa và nhà cửa, những thứ giàu sang đó sẽ là của em! Nếu em có thể sử dụng quân bài của mình đúng cách – không có ý định chơi chữ đâu, em yêu– em có thể là một trong những phụ nữ giàu có nhất Luân Đôn!” Bà đẩy Lily vào một cái ghế nệm và thả một đồng mẫu vải vào lòng cô, cũng như một bản sao chép của Nơi tập trung của những phụ nữ đẹp, một quyển sách chứa tranh của những mẫu thời trang mới nhất. “Ngày nay đấy, có lẽ em sẽ thích liếc qua chúng trong khi chúng ta nói chuyện. Chị muốn nghe mọi chi tiết ngọt ngào. Đuôi váy đang trở lại, nếu em chú ý. Có phần bất tiện, khi kéo lê chúng trên sàn, nhưng vô cùng ấn tượng. Cora? Cora, đặt những mẫu đó xuống và mang cho cô Lawson một ít cà phê ngay lập tức.”

“Không có nhiều chuyện để kể đâu,” Lily nói bằng giọng đàn áp, trượt xuống thấp hơn trong ghế, dồn mắt cô vào bức phác thảo trên cùng.

Monique trao cho cô một cái liếc nghi ngờ nhưng thân thiện. “Đừng khiêm tốn, em yêu. Đây là một chiến thắng vĩ đại. Em được rất nhiều người ghen tỵ. Em khá khôn ngoan khi đồng ý sự bảo hộ của ông Craven trong một thời gian – sau cùng thì, ông ấy đủ giàu để người ta có thể lờ đi tính thô tục của ông ấy – nhưng đã đến đúng lúc em phải thay đổi rồi. Và ngài Raiford là một lựa chọn phi thường. Vô cùng có học, vô cùng đẹp trai và có uy thế, vô cùng đáng tin cậy. Ngài ấy đến từ một gia đình quý tộc xưa thực sự, chứ không như những tên công tử bột với tước hiệu dễ kiếm và gia tài đáng ngờ. Em đã sắp đặt thỏa thuận với ngài ấy rồi chứ, em yêu? Nếu em thích, chị có thể giới thiệu một luật sư xuất sắc để đại diện cho em – ông ta đã thương thuyết ‘thỏa thuận’ giữa Viola Miller và ngài Fontmere...”

Trong khi Monique luyên thuyên và chỉ trỏ tranh những kiểu chân váy hoa mỹ nặng nề, Lily im lặng ngẫm nghĩ lại những sự kiện sáng nay. Cô đã mặc váy và rón rén rời đi lúc rạng sáng, trong khi Alex vẫn đang ngủ. Anh đã kiệt sức, cơ thể hung hung của anh căng ra trong tấm vải trắng trong một tư thế duỗi dài, không cẩn trọng. Suốt từ lúc ấy, cô đã chập chờn giữa tậm trạng bứt rứt và hân hoạn kỳ lạ. Thật là không đứng đắn khi có cái cảm giác khỏe khoắn đến thế. Không nghi ngờ gì cô đang bị đồn thổi trong tất cả những phòng khách và hội quán cà phê ở Luân Đôn.

Nhưng, ngạc nhiên là, cô không có chút hối hận nào. Cô không thể dừng nghĩ về hôm qua với cảm giác ngạc nhiên châm biếm. Cô chưa bao giờ mong chờ rằng Alex Raiford, với đôi mắt lạnh lùng và sự cách biệt của anh, sẽ trở thành một người tình dịu dàng đến thế, vô cùng gợi tình và nhẹ nhàng....thậm chí cả bây giờ, nó cũng như một giấc mơ. Cô đã đoan chắc rằng mình hiểu rõ anh, và giờ cô hoàn toàn bối rối trong chủ đề liên quan đến bá tước Wolverton. Điều duy nhất cô biết chắc là cô phải tránh mặt anh cho đến khi đầu cô rõ ràng trở lại. Tạ ơn Chúa vì Alex hẳn sẽ quay lại với lối sống quen thuộc của mình ở vùng quê, thỏa mãn vì đã nhận được tiền bồi thường cho việc mất mát Penelope.

Giờ thì cô phải quay sự chú ý của mình lại vấn đề về năm nghìn bảng, thứ cô phải có vào đêm mai. Phải có đánh cuộc cao ở Craven’s tối nay. Nếu cô không thắng tiền ở đó, cô sẽ đem cầm toàn bộ nữ trang của mình, và có lẽ là vài bộ váy nữa. Cô có thể cóp nhặt đủ.

“....Em không thể nói cho chị nghe một ít về ngài ấy sao?” Monique phỉnh nịnh. “Và không có ý tọc mạch khiếm nhã đâu, em yêu, nhưng cuộc đính hôn giữa Wolverton và em gái em thế nào rồi? Chuyện đó có giữ nguyên như trước đó không?”

Lờ câu hỏi đó đi, Lily mỉm cười nhăn nhở. “Monique, vấn đề này đủ rồi. Em đến đây để nhờ vả một chuyện.”

“Bất kỳ thứ gì.” Monique nói, ngay lập tức bị phân tâm. “Thứ gì cũng được.”

“Có một buổi vũ hội hóa trang tối nay ở Craven’s. Việc em có một thứ gì đó đặc biệt để mặc là rất quan trọng. Em biết là không có thời gian, rằng chị có những thứ khác phải làm tiếp, nhưng có lẽ chị có thể ném vài thứ lại với nhau -”

“Được, được, chị khá hiểu rồi.” Monique nói mạnh mẽ. “Đây là một trường hợp khẩn cấp to lớn – sự xuất hiện trước công chúng đầu tiên của em kể từ vụ tai tiếng. Tối nay mọi con mắt sẽ đổ dồn vào em. Em buộc phải có thứ gì đó phi thường để mặc.”

“Em sẽ phải mua bằng ghi nợ.” Lily nói không thoải mái, không nhìn vào mắt bà.

“Nhiều tùy em thích,” giọng đáp lại ngay lập tức vang đến. “Với sự giàu có của ngài Raiford tùy ý em sử dụng, em có thể thoải mái mua cả một nửa thành phố!”

Lily nhún vai và mỉm cười khập khiễng, cố nín không bảo với bà là cô không có ý định trở thành người phụ nữ được bao bọc của Alex Raiford - hay bất kỳ người đàn ông nào. Và rằng cô có rất ít tài sản quý giá để tùy ý sử dụng. “Em muốn mặc bộ trang phục táo bạo nhất ở buổi vũ hội tối nay,” cô nói. “Nếu em phải trơ mặt ra, em sẽ làm nó với phong cách.” Lựa chọn duy nhất của cô là phô trương bản thân mà không có dấu vết xấu hổ nào. Thêm nữa, cô muốn một bộ trang phục hoàn toàn làm rối trí khiến không một người đàn ông nào cô đánh bạc cùng tối nay có thể tập trung vào các quân bài của mình được.

“Thật là một cô gái khôn lanh. Tốt lắm, chúng ta sẽ làm cho em một bộ trang phục khiến cả thành phố phải dừng lại trên gót chân.” Monique nhìn cô với một cái nhìn tính toán. “Có lẽ....nó sẽ có tác dụng rất tốt nếu chúng ta...à, phải.”

“Gì cơ?”

Monique trao cho cô một nụ cười toe toét hài lòng. “Chúng ta sẽ mặc cho em, em yêu, như người đàn bà quyến rũ đầu tiên nhất.”

“Deliah?” Lily hỏi. “Hay chị có ý là Salome?”

“Không, trước nữa kìa...chị đang ám chỉ người phụ nữ đầu tiên, Eve!”

“Eve?”

“Chính xác, nó sẽ được nhắc đến hàng thập kỷ!”

“Chà,” Lily nói yếu ớt. “hẳn là sẽ không tốn nhiều thời gian để may thứ trang phục đó.”

*********************

Alex đi tới Swans’ Court (Vùng đất của Thiên Nga) trên đường Bayswater, một dinh thự đã thuộc về gia đình Raiford từ khi nó được giành về bởi người ông William vĩ đại của anh. Ngôi nhà được thiết kể theo kiểu cổ, với những bên cánh đối xứng nhau, cột kiểu Hy Lạp, và đại sảnh lạnh lẽo, rộng lớn làm từ đá cẩm thạch và trát vữa điêu khắc trắng. Có một sân ngựa lớn và một nhà để xe có thể cung cấp chỗ cho mười lăm cỗ xe. Mặc dù Alex hiếm khi ở đây, anh vẫn thuê một đội ngũ nhân viên nhỏ để duy trì nơi này và chăm sóc sự thoải mái cho những vị khách không thường xuyên.

Cửa được trả lời bởi bà Hodges, người giữ nhà già nua. Khuôn mặt dễ chịu của bà, được bao quanh bởi những lọn tóc xoăn trắng lưa thưa, tỏ vẻ ngạc nhiên trước hình ảnh của anh. Bà vội vã chào đón anh vào trong. “Đức ngài, chúng tôi không nhận được lời nào về chuyến viếng thăm của ngài, nếu không tôi hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng -”

“Không sao đâu.” Alex ngắt ngang. “Ta đã không thể gửi một thông báo trước, nhưng ta sẽ ở đây tuần này. Có lẽ lâu hơn. Ta không chắc.”

“Vâng, thưa đức ngài. Tôi sẽ thông báo cho đầu bếp – bà ấy sẽ muốn dự trữ thức ăn. Ngài sẽ ăn sáng chứ, đức ngài, hay tôi nên bảo bà ấy đến ngay chợ?”

“Không ăn sáng,” Alex nói với một nụ cười. “Ta sẽ nhìn quanh căn nhà một tí, bà Hodges.”

“Vâng, thưa đức ngài.”

Alex nghi ngờ việc anh sẽ đói sớm. Trước khi rời khỏi phòng của Craven, một cô hầu đã mang lên một cái khay nặng trĩu trứng, bánh mỳ, bánh pudding, dăm bông, xúc xích, và hoa quả. Một người đàn ông tự giới thiệu mình là người hầu riêng của Craven đã phủi và là quần áo của anh và cho Alex lần cạo râu đặc biệt nhất trong đời. Những người hầu đã đổ đầy bồn tắm của anh với nước nóng và đứng bên cạnh với khăn tắm dày, xà phòng, và nước hoa đắt tiền.

Không ai trong số họ trả lời câu hỏi của anh về chuyện Craven đã dành cả đêm ở đâu. Alex đã băn khoăn trước động cơ của người đàn ông ấy, và tại sao anh ta không đặt chủ quyền với Lily khi anh ta rõ ràng là quan tâm đến cô. Tại sao anh ta lại đẩy cô vào vòng tay của một người đàn ông khác và thậm chí còn khăng khăng cung cấp phòng riêng của mình cho họ sử dụng? Craven là một người đàn ông kỳ quặc – quỷ quyệt, tham lam, và không thể dò được. Alex vô cùng tò mò về quan hệ của Lily với Craven. Anh định sẽ bắt cô giải thích xem tình bạn kỳ lạ của họ chính xác là đưa đến điều gì.

Trượt tay vào túi áo khoác, Alex đi dạo trong căn nhà. Do chuyến đến bất chợt của anh, phần lớn đồ đạc vẫn được giấu dưới với các tấm phủ bằng vải lanh sọc để bảo vệ chúng khỏi bụi. Các căn phòng được sơn màu tùng lam lạnh lẽo, sàn nhà hoặc phủ thảm vừa vặn hoặc được đánh bóng bằng sáp ong. Mỗi phòng ngủ đều có một lò sưởi bằng đá cẩm thạch và một phòng để đồ lớn kế bên, và được trang trí với giấy hoa và màn treo giường sặc sỡ. Phòng của Alex lớn đặc biệt, với trần nhà được sơn để gợi nhớ đến bầu trời xanh và những đám mây. Trung tâm của dinh thự là một phòng vũ hội màu vàng và trắng thanh lịch với những cái cột cẩm thạch cao, những chiếc đèn chùm hoa mỹ, và một bức chân dung gia đình sang trọng.

Alex đã sống ở đây suốt những tháng tìm hiểu Caroline của anh. Anh đã chủ trì những vũ hội và tiệc tùng mà Caroline đã tham dự với gia đình cô. Cô đã nhảy với anh trong phòng khiêu vũ, mái tóc mật ong của cô rực rỡ trong ánh sáng từ những chiếc đèn chùm. Sau cái chết của cô, anh đã tránh xa chỗ này, nao núng trước những ký ức dường như trôi dạt qua các căn phòng như một mùi hương nhạt nhòa. Giờ đây anh lang thang trong ngôi nhà, những ký ức u ám không còn mang đến nỗi đau nữa, hầu như chỉ có sự ngọt ngào hữu hình.

Anh muốn mang Lily đến đây. Thật dễ dàng tưởng tượng cô chủ trì một vũ hội, di chuyển giữa các vị khách với nụ cười tỏa sáng và những tràng trò chuyện hoạt bát, vẻ đẹp đen huyền của cô được tôn thêm bởi bộ váy lụa trắng. Ý nghĩ về cô tiếp thêm sinh lực cho anh, tràn đầy trong anh sự tò mò hăm hở. Anh tự hỏi điều gì đang đến trong trí óc không thể dự đoán được của cô, và tâm trạng cô sáng nay thế nào. Thật là khó chịu đến phát điên lên được khi tỉnh dậy với sự vắng mặt của cô. Anh muốn nhìn thấy cơ thể trần truồng của cô trong ánh sáng ban ngày và làm tình với cô lần nữa. Anh muốn nghe tên anh trên môi cô và cảm thấy các ngón tay cô trong tóc anh và-

“Đức ngài?” bà Hodges đã đến để tìm anh. “Đức ngài, có ai đó ở đây để gặp ngài.”

Tin ấy khiến mạch đập của anh rộn lên chào đón. Băng qua người giữ nhà, Alex bước xuống chiếc cầu thang trung tâm với chấn song kiểu rôcôcô bằng sắt và bậc thềm được rọi sáng bởi những cửa sổ lớn có phần trên hình bán nguyệt. Anh vội vã sải bước qua sảnh bên trong tới phòng ngoài với những tấm ván được tô vẽ thanh nhã. Anh dừng lại ở gần khi nhìn thấy vị khách.

“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm. Không phải Lily, mà là em họ Roscoe của anh, ngài Lyon, người anh đã không gặp hàng tháng trời rồi.

Một chàng công tử bột đẹp trai trẻ tuổi chán nản khác thường, Ross là một trong những em họ đầu tiên bên mẹ của Alex. Cao, tóc vàng, được chúc phúc với sự giàu có và vẻ quyến rũ, anh là một trong những người được ưa chuộng nhất của phụ nữ quý tộc có những ông chồng hờ hững. Anh ta đã có vô số chuyện tình ái, đã đi du lịch xuyên thế giới, và chồng chất vô số loại kinh nghiệm phong phú, tất cả đều khiến anh ta cay độc quá đáng. Cả gia đình đều nói rằng Ross đã chán ngấy cuộc sống từ tuổi lên năm.

“Cậu không bao giờ đến thăm trừ phi cậu muốn gì đó,” Alex nói lỗ mãng. “Là gì thế?”

Ross toe toét dễ dãi. “Em cảm thấy vẻ thiếu nhiệt tình, anh họ ạ. Đang mong chờ ai đó ư?” Ross thích việc trả lời các câu hỏi bằng câu hỏi – một trong những lý do cuộc đời trong quân đội của anh ta quá ngắn.

“Sao cậu biết anh đã ở đây?” Alex hỏi gặng.

“Suy luận thông thường. Anh phải ở một trong hai nơi....ở đây, hoặc rúc mình trong một đôi cánh tay rõ ràng đáng yêu, dựa vào một bộ ngực nhỏ nhắn nhưng khêu gợi đầy quyến rũ. Em đã quyết định là thử ở đây đầu tiên.”

“Có vẻ như cậu đã nghe về chuyện tối qua.”

Ross dường như không bị cái cau mày gớm guốc của Alex ảnh hưởng. “Có một linh hồn nào ở Luân Đôn chưa nghe đến chuyện đó lúc này ư? Cho phép em biểu lộ lòng ngưỡng mộ sâu sắc nhất của mình. Em chưa bao giờ nghi ngờ rằng có điều đó ở trong anh.”

“Bây giờ. Cảm ơn.” Alex chỉ về hướng cánh cửa, “đi đi.”

“Ồ không, chưa đâu. Em đến để nói chuyện, anh họ ạ. Hãy thông cảm đi. Sau cùng thì, anh chỉ gặp em một hay hai lần một năm.”

Alex dịu lại và mỉm cười bất đặc dĩ. Từ khi còn bé, anh và Ross đã duy trì một mối quan hệ kiểu cãi nhau vặt vãnh. “Chết tiệt. Đi dạo quanh chỗ này với anh.”

Họ đi bộ qua ngôi nhà tới phòng khách và mở cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra bên ngoài. “Em không thể tin được khi nghe về ông anh họ Alex quá khắt khe của mình và Lily Lộn xộn.” Ross bình luận khi họ thơ thẩn dọc bãi cỏ xanh mềm mượt. “Đánh cuộc vì ân huệ của một phụ nữ....không, không phải bá tước Wolverton buồn tẻ, quy ước của chúng em. Phải là ai đó khác. Mặt khác...” Anh quan sát Alex thật gần, đôi mắt xanh dương sáng lóe lên. “Có một nét mặt của anh...em chưa từng nhìn thấy nó từ khi Caroline Whitemore còn sống.”

Alex nhún vai khó chịu và băng qua khu vườn nhỏ nhưng phong cảnh xinh đẹp, với các lối đi bao quanh với dâu tây và hàng giậu hoa. Họ dừng lại ở trung tâm khu vườn, nơi một chiếc đồng hồ mặt trời theo mùa lớn mang đến tiêu điểm cần thiết.

“Anh gần như là một kẻ ẩn dật trong hai năm,” Ross tiếp tục.

“Anh vẫn hiện ra đấy thôi,” Alex nói cộc cằn.

“Phải, nhưng thậm chí khi anh thèm tham dự một buổi họp mặt nào đó, vẫn có gì đó khá là trống rỗng ở anh. Thực ra là lạnh lùng đến chết tiệt. Từ chối bất kỳ lời chia buồn hay nét mặt thông cảm, giữ cả những người bạn thân nhất của mình cách một cánh tay. Anh đã bao giờ bận tâm tự hỏi tại sao cuộc đính hôn của anh với Penelope được đón nhận với vẻ thờ ơ đến vậy không? Mọi người có thể thấy rằng anh chả thèm quan tâm tí gì đến cô gái tội nghiệp đó, và họ tội nghiệp cả hai người vì điều đó.”

“Không còn lý do gì để tội nghiệp cô ấy lúc này nữa,” Alex lẩm bẩm. “Cô gái tội nghiệp đó đã hạnh phúc cưới tử tước Stamford. Họ đã trốn đến Gretna Green rồi.”

Ross trông sửng sốt, rồi huýt sáo ngạc nhiên. “Anh bạn cũ Zachary tốt bụng. Anh ta có thực sự tự mình xoay xở chuyện đó không? Không, anh ta hẳn phải có sự giúp đỡ từ ai đó.”

“Anh ta đã có,” Alex nói nhăn nhở.

Một phút dài trôi qua, trong khi Ross xem xét các khả năng. Anh chuyển một ánh mắt cười đùa tới Alex. “Đừng nói là Lily? Đó hẳn phải là lý do cho sự hiện diện của anh ở Craven’s tối qua, để san bằng tỉ số. Lấy máu trả máu.”

“Tin đó không phải là cho công cộng tiêu dùng đâu nhé.” Alex cảnh cáo điềm tĩnh.

“Vì Chúa, anh đã khiến cả gia đình tự hào!” Ross kêu lên. “Em cứ nghĩ rằng Alex ngày xưa đã ra đi mãi mãi rồi. Nhưng điều gì đó đã xảy ra....anh đã tham dự lại vào các cấp bậc cuộc sống, phải không? Điều này chứng minh nghi ngờ của em rằng sức quyến rũ của Lily Lawson có thể đánh thức cả người chết.”

Alex quay lại và dựa người vào chiếc đồng hồ mặt trời bằng đá, nhẹ nhàng móc chéo một chân. Một cơn gió nhẹ luồn qua tóc anh, nâng lọn tóc xoăn trên trán anh lên. Anh nghĩ đến Lily nép mình trong cánh tay anh, môi cô ấn vào vai anh. Một lần nữa, cảm giác hạnh phúc và trọn vẹn ngớ ngẩn lại quét qua anh. Nhìn chằm chằm vào chỗ đất, anh cảm thấy một bên miệng mình kéo lên trong một nụ cười không thể kìm được. “Cô ấy là một phụ nữ khác thường,” anh thú nhận.

“Aha.” Đôi mắt xanh của Ross sáng lên với vẻ thích thú sinh động, khá là khác so với vẻ chán nản súc tích thường ngày của anh. “Em định là người kế tiếp có cô ấy. Giá ban đầu là gì?”

Nụ cười của Alex biến mất trong một cái chớp mắt. Anh nhìn vào ông em họ của mình với một cái quắc mắt đe dọa. “Không có cuộc đấu giá nào được tổ chức cả.”

“Ồ, thật ư? Trong hai năm qua, tất cả những tên đàn ông dưới tám mươi tuổi đều thèm muốn Lily Lộn xộn, nhưng mọi người đều biết rằng cô ấy là lãnh thổ của Derek Craven. Sau đêm qua, rõ ràng là cô ấy đã ở trên thị trường.”

Alex phản ứng lại không suy nghĩ. “Cô ấy là của anh.”

“Anh sẽ phải trả giá để giữ cô ấy. Giờ đây khi tin tức về đêm qua đã được loan khắp Luân Đôn, cô ấy sẽ ngập đến tận cổ trong các lời đề nghị trang sức, lâu đài, bất kỳ thứ mồi câu nào mà cô ấy sẽ mắc vào.” Ross trao cho anh một nụ cười tin tưởng. “Riêng em thì, em nghĩ lời hứa một chuỗi dây Ả rập sẽ có hiệu quả, dù em có thể phải ném vào một hay hai cái mũ miện kim cương. Và Alex, em muốn anh đặt vài lời vào tai cô ấy hộ em. Nếu anh muốn giữ cô ấy một thời gian, thế cũng ổn. Nhưng em sẽ là người bảo hộ kế tiếp của cô ấy. Không có một phụ nữ nào trên thế giới giống như cô ấy, với vẻ đẹp và ngọn lửa ấy. Bất kỳ người đàn ông nào từng nhìn thấy cô ấy ở cuộc đi săn trong cái quần ống túm đỏ huyền thoại đó cũng tưởng tượng cảnh cô ấy cưỡi lên trên anh ta, và đó là-”

“Màu hồng,” Alex quặc lại, đẩy người ra khỏi chiếc đồng hồ mặt trời và bước đi quanh nó một cách cáu kỉnh. “Chúng là màu hồng. Và anh sẽ nguyền rủa nếu để cậu hoặc bất kỳ ai đến khụt khịt ở gót chân cô ấy.”

“Anh không thể ngăn điều đó xảy ra.”

Đôi mắt xám của Alex hẹp lại, nét mặt anh trở nên đen tối và đáng ngại. “Cậu nghĩ là không à?”

“Chúa tôi,” Ross lấy làm lạ, “anh thực sự tức giận. Trên thực tế là giận tím gan. Nóng như người Tác ta. Xù lên, cáu tiết, hất đầu lên như một -”

“Xuống địa ngục đi!”

Ross mỉm cười thích thú kinh ngạc. “Em chưa từng thấy cảm xúc mãnh liệt này ở anh trước kia. Nhân danh chúa, điều gì đang diễn ra vậy?”

“Điều đang diễn ra,” Alex gầm gừ, “là anh sẽ bóp cổ bất kỳ tên đàn nào dám tiếp cận cô ấy với một lời đề nghị.”

“Vậy thì anh sẽ phải đánh nhau với nửa số dân Luân Đôn đấy.”

Chỉ đến khi đó Alex mới thấy vẻ khoái trá lạnh nhạt trong mắt em họ anh, và nhận ra Ross đang cố ý dụ anh mắc câu.

“Quỷ tha ma bắt cậu đi!”

Ross nói bằng tông giọng trầm ngâm, điềm tĩnh hơn. “Anh bắt đầu làm em lo đấy. Đừng nói với em là anh bắt đầu có tình cảm với cô ấy. Lily không phải loại phụ nữ mà một người đàn ông sẽ giữ được mãi mãi. Cô ấy khó mà là thứ mà người ta sẽ gọi là được thuần hóa. Hãy biết điều. Đừng biến điều này thành một thứ gì đó mà nó không bao giờ có thể.”

Alex nghiên cứu nét mặt anh trong vẻ mặt dễ chịu, tự chủ. “Đi đi, trước khi anh giết cậu.”

“Lily là một phụ nữ trưởng thành, giàu kinh nghiệm. Cô ta sẽ dẫn anh trong một điệu nhảy vui vẻ. Em chỉ đang cảnh cáo anh, Alex, bởi vì em đã thấy việc đánh mất Caroline đã khiến anh thế nào. Anh đã đi xuống địa ngục và quay trở lại - em không nghĩ rằng anh sẽ muốn làm lại chuyến hành trình đó nữa. Em không nghĩ anh hiểu được Lily Lawson thực sự là cái gì.”

“Cậu có hiểu không?” Alex hỏi êm ái. “Có ai hiểu không?”

“Tại sao chúng ta không hỏi Derek Craven?” Ross gợi ý, chăm chú quan sát để xét đoán xem mũi tên đó có trúng đích không.

Đột ngột Alex làm anh sửng sốt với một nụ cười toe toét chậm rãi, lười biếng. “Craven không có phần trong chuyện này, Ross. Ít nhất là không còn nữa. Tất cả những gì cậu cần biết là nếu cậu tán tỉnh một lời với Lily thôi, anh sẽ chặt đầu cậu. Giờ thì quay vào nhà với anh. Chuyến thăm của cậu đang đến hồi kết rồi.”

Ross sải bước sau anh nhanh nhẹn. “Chỉ cần nói cho em biết anh định giữ cô ấy bao lâu?”

Alex tiếp tục mỉm cười, sải chân không ngừng nghỉ. “Tìm người phụ nữ của riêng cậu đi, Ross. Chờ đợi Lily sẽ chỉ lãng phí thời gian thôi.”

*********************

Phố St. James chật ních với một hàng xe dài khi mọi người đến dự buổi vũ hội giả trang ở Craven’s. Trăng tròn tỏa ánh sáng êm dịu xuống đường, khiến cho những bộ trang phục dát vàng, dát bạc của các vị khách lấp lánh, và những chiếc mặt nạ trang trí lông vũ của họ rợp bóng đẹp kỳ lạ xuống nền đường. Âm nhạc, reo vang từ những điệu po lô ne sôi nổi cho đến điệu valse thanh nhã, tràn ra bên ngoài từ những cửa sổ mở toang trôi nổi dọc theo chiều dài St. James.

Bất kỳ vũ hội nào cũng là cơ hội để vượt giới hạn và cởi mở, nhưng sự thêm vào của mặt nạ trao cho cuộc vui này một ranh giới kích động, thậm chí nguy hiểm. Người ta dùng mặt nạ để làm những điều mà họ sẽ không bao giờ mơ đến trong vỏ bọc thường ngày của mình....và Craven’s được thiết kế lý tưởng cho những hành vi không bị cấm đoán. Với vô số những góc tối và những căn phòng riêng, nhỏ, với sự trộn lẫn của các cô gái bán hoa, những phụ nữ thượng lưu, những kẻ trác táng, côn đồ, và các quý ông...không có gì là an toàn hay dự đoán trước được.

Lily bước ra từ xe của cô và cẩn thận đi tới lối vào của Craven’s. Bàn chân trần của cô ngứa ran vì cọ xát với mặt đường. Cô khoác một chiếc áo choàng đen kéo dài từ cổ tới gót chân cô, che giấu bộ trang phục của cô – hay sự thiếu trang phục. Cô căng thẳng vì khích động và quyết tâm. Sẽ không khó để thắng năm nghìn bảng tối nay, không với lượng đồ uống và những trò vui vẻ đang diễn ra. Không phải với lượng da mà cô có ý định để lộ. Cô sẽ vặt lông các vị khách như chim bồ câu sẵn sàng để quay.

Lách qua đám đông các vị khách đang chờ được chấp nhận, Lily gật đầu chào người quản gia. Anh ta có vẻ nhận ra cô bất chấp chiếc mặt nạ nhung xanh và mái tóc giả đen, dài đến tận hông cô, vì anh ta không phản đối khi cô bước vào trong.

Derek đã đợi cô đến. Ngay khi Lily vào đến phòng ngoài, cô đã nghe thấy giọng anh phía sau.

“Vậy là em lại ổn rồi.”

Cô nhanh chóng quay lại đối mặt với anh. Derek mặc như Bacchus, vị thần trụy lạc. Anh đóng bộ trong một chiếc áo choàng rộng trắng và sandal, đầu anh được bao quanh bởi một vòng đầy nho và lá cây.

Anh cho cô một cái nhìn chằm chằm tìm kiếm, mẫn cảm, và Lily thấy tủi nhục khi cảm thấy một cơn đỏ mặt tràn lên bên dưới chiếc mặt nạ của cô. “Tất nhiên là em ổn,” cô nói. “Sao em lại không chứ?” Cô mỉm cười lạnh nhạt. “Thứ lỗi cho em, em đang tìm kiếm một ván đấu. Em có năm nghìn bảng phải thắng.”

“Chờ đã.” Anh chạm vào vai cô và nhìn cô theo cách thân thiện, hấp dẫn xưa cũ của anh. “Hãy đi dạo với anh đã.”

Cô phát ra một tiếng cười hoài nghi. “Anh mong chờ em sẽ phục hồi lại tình bạn của chúng ta như thường lệ ư?”

“Sao lại không?”

Lily nói kiên nhẫn, như thể đang giải thích tình huống cho một đứa trẻ chậm hiểu. “Bởi vì tối qua em đã đánh cược bằng chính cơ thể mình trong một ván bài vì hoàn toàn tuyệt vọng. Và anh không chỉ để mặc nó xảy ra, anh còn trộn mọi thứ vào và dùng nó để tiêu khiển và giải trí cho các thành viên câu lạc bộ của anh. Đó không phải biểu hiện của một người bạn, Derek. Đó là biểu hiện của một tên ma cô.”

Anh phát ra một âm thanh chế giễu. “Nếu em muốn một chút gãi ngứa với một tên nào đó, anh không bận tâm. Anh lúc nào cũng lên giường với phụ nữ - nó chẳng thay đổi điều gì giữa anh và em cả.”

“Đêm qua thì khác.” Lily nói điềm tĩnh. “Em đã xin anh can thiệp cho em. Em đã muốn anh ngăn nó lại. Nhưng anh quan tâm không đủ. Anh đã đẩy em đi, Derek.”

Một cảm xúc u ám nào đó quẫy lên bên dưới bề mặt êm ả, bình tĩnh của anh. Đột ngột có một tia sáng bứt rứt trong mắt anh, một cái giật má phản bội. “Anh quan tâm,” anh nói đều đều. “Nhưng em không bao giờ là của anh để giữ lại. Những gì xảy ra trên giường – điều đó không ảnh hưởng gì tới chúng ta.”

“Bất kể em làm gì, cũng không phải là bánh mỳ và bơ của anh. Đó là những gì anh nghĩ ư?”

“Đúng vậy,” anh lẩm bẩm. “Nó phải thế.”

“Ồ, Derek,” Lily thì thầm, nhìn anh như thể cô chưa bao giờ nhìn anh trước đó. Cô đang bắt đầu hiểu được những thứ đã làm cô lúng túng trong hai năm qua. Derek đã biết từ lâu về cuộc vật lộn tuyệt vọng để có tiền của cô, tuy vậy anh chưa bao giờ đề nghị giúp đỡ cô, dù điều đó nằm dễ dàng trong khả năng của anh. Lúc nào cô cũng nghĩ là do lòng tham keo kiệt. Không phải là lòng tham, mà là nỗi sợ. Anh thích một tình bạn giễu cợt hơn bất kỳ thứ gì thực tế. Sự thiếu thốn tàn bạo thời tuổi trẻ của anh đã làm tê liệt trái tim anh theo một cách thật khủng khiếp. “Anh để tất cả bọn em làm những gì mình muốn, phải không?” Cô hỏi êm ái. “Tất cả những gì anh muốn là ngồi lại và quan sát, như thể anh đang quan sát một trò múa rối vô tận nào đó. An toàn hơn nhiều so với việc dính lứu vào. An toàn hơn nhiều so với việc nhận lấy những rủi ro nào đó và gánh trách nhiệm. Anh thật không hào hiệp tí nào.” Cô cố ý sử dụng những từ ngữ anh không thể hiểu, biết rằng anh ghét điều đó. “Chà, em sẽ không hỏi xin sự giúp đỡ của anh nữa. Em không cần nó nữa. Thật là lạ, nhưng sau đêm qua em có cảm giác như thể em đã lột bỏ toàn bộ...sự thận trọng của mình rồi.” Cô duyên dáng trượt ra khỏi chiếc áo choàng và nhìn chằm chằm vào mặt anh, thưởng thức phản ứng của anh.

Các vị khách vừa vào phòng ngoài đột ngột rơi vào im lặng, mọi ánh mắt đều hướng vào cô.

Đầu tiên trang phục của Lily cho ấn tượng là lõa lồ. Monique đã tạo ra một chiếc váy từ sa trong mờ màu da, ôm lỏng lẻo quanh cô. Một cách nghệ thuật chúng có thêm những chiếc ‘lá’ nhung xanh lớn thực tế che phủ khá nhiều. Những miếng vá nhung xanh đó và những lọn dài của bộ tóc giả màu đen đang che giấu ở một mức độ nào đó. Nhưng có những phần phơi bày trêu ngươi của làn da mềm mại xuyên qua lớp vải trong suốt, và đường nét cơ thể mảnh mai, rắn chắc hoàn hảo của cô lộ ra rõ ràng. Đáng sửng sốt nhất trong tất cả là phần thiết kế vẽ một con rắn quấn quanh vai cô. Phải mất đến ba giờ để một người bạn của Monique, một nữ nghệ sĩ, vẽ con rắn đó.

Với nụ cười chua chát, Lily nhấc một quả táo đỏ sáng trong tay và giữ nó dưới mũi Derek. “Muốn cắn một cái không?” Cô hỏi êm ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.