Tôi - Trịnh Vi Khánh, tám tuổi, đang trong thời gian nghỉ hè nên suốt ngày bị sai đưa đồ cho hàng xóm
Và tôi đang đứng trước cửa nhà... người ta, tay bấm chuông
*Diing doong, Diing doong*
*Cạch*
- Mới đầu chiều mà ầm ĩ thế! Không cho ai ngủ à!_ Sau cánh cửa là một giọng nói trầm ấm lộ rõ vẻ bực tức
- Ơ... mẹ em bảo em mang đồ sang cho cô Liên~~_ Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào người đó nói giọng ấm ức - là một anh giai xinh đẹp đang ngái ngủ, tóc tai bù xù, cao hơn tôi cả một cái đầu. Tôi đưa cho anh ấy cái túi nhỏ
- Anh đang ngủ trưa à??
- Ờ, cái gì đây!
- Mẹ bảo em đưa cho cô, là bộ đầm đấy!
Em về đây!
- Này, lần sau không cần kêu cửa, cứ vào luôn đi. Đừng nhấn chuông inh ỏi làm phiền người khác ngủ! Nghe chưa!!_ Anh chỉ chỉ vào đầu tôi, làm tôi bật ngửa ra sau, suýt ngã. Tôi xoa trán đau điếng, miệng lầm bầm..
Tôi ghét anh ấy, lúc nào cũng ỷ lớn hơn tôi một tuổi để bắt nạt--- Hứ, tưởng lớn là ngon hả, chờ đi, tôi mà lớn là.. là đánh cho anh ấy... tòe mỏ~~