Theo Đuổi Chàng! Vạn Kiếp Không Buông!

Chương 1: Chương 1




Chương 1

 

Hai vạn năm tựa như gió thoảng mây bay, ta tiêu sái từ núi Thiên Vân lần nữa cưỡi mây lên Cửu Trùng Thiên.

 

Ừm, Hiên Trì năm nay đã hai vạn tuổi, dáng dấp cũng trưởng thành rồi. Ta mường tưởng tượng ra bộ dáng Hiên Trì mặc bộ thanh y thêu lá trúc, gương mặt anh tuấn mỹ tinh xảo, suối tóc đen dài chỉ buộc một sợi lụa mỏng, khí chất toàn thân dịu dàng ôn hòa, giọng nói trầm thấp ấm áp, khiến người đối diện luôn cảm thấy dễ chịu, thư thái. Hiên Trì...Hiên Trì...Lòng ta rạo rực, tốc độ cưỡi mây cũng nhanh hơn bình thường, chẳng mấy chốc đã đặt chân tới Cửu Trùng Thiên hùng vĩ tươi đẹp.

 

Ta chậm rãi tản bộ, vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Hiên Trì, thỉnh thoảng lại gặp một vài tiên hữu tới chào hỏi. Đi tới thác Vân Sơn, lại thấy năm sáu tiên tử tụm lại nấp sau gốc đào gần đó, ta vỗ vai một vị tiên tử mặc hồng y, thấy bọn họ đồng loạt giật bắn...hiển nhiên là đang nghe lén hoặc nhìn trộm.

 

“-Các vị là đang xem cái gì hay vậy?”

 

Nàng kia tức thì đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển về phía thác nước, ấp úng thưa:

 

“-Dạ, tiểu nữ...”

 

Ta nhìn theo ánh mắt nàng ta, chợt sững người.

Hai nam tử ngồi bên thác nước luận cờ. Nam tử hồng y như lửa kia là Trích Nhạc Tiên Quân, từ đằng này có thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn cương nghị. Còn người kia, chỉ nhìn bóng lưng thẳng tắp, ta cũng biết là Hiên Trì. Bóng lưng mà ta suốt gần mười vạn năm qua đêm nào ta cũng mộng thấy, bóng lưng khiến ta nhìn thấy thôi cũng có cảm giác an toàn...

 

“-Các vị còn không mau đi làm việc, lại rảnh rỗi ở đây...nhìn trộm người khác, không sợ Thiên đế trách phạt sao?”

 

Ta bình ổn tâm tình, nhướn mày nhìn mấy vị tiên tử nọ, khẽ trách. À, thực ra ta cũng dễ tính thôi, có điều bọn họ dám ở đây nhìn trộm Hiên Trì nhà ta, ta không cho!

 

Bọn họ dạ dạ vâng vâng, vội vã rời đi. Ta chỉnh lại vạt áo, đoan trang bước tới phía hai nam tử đang nhàn nhã chơi cờ kia...

 

Bước chân của ta tựa hồ chậm rãi đi tới, nhưng có trời mới biết ta là muốn lao ngay ra ôm cổ Hiên Trì, nói cho y nghe mười vạn năm qua ta không khi nào không nhớ tới y...Bất quá bây giờ y chắc hẳn không nhớ chút ký ức nào đâu, có khi cũng quên luôn Thượng thần Phiến Vũ là ta năm xưa cùng y thần tiên quyến lữ như thế nào, hứa hẹn ra sao... Ta ôm cái suy nghĩ này, thầm thở dài. Haizz, ngẫm ra cũng sẽ vất vả đây!

 

Mà ta cũng không biết hôm nay gặp cái vận hạn quạ đen gì. Cư nhiên đang miên man suy nghĩ lại vấp phải hòn đá gần đó, té cái rầm...

Kiểu té ngã này cũng thực quá khoa trương đi, hai người kia đánh cờ chăm chú là vậy cũng bị ta thu hút.

 

“-Tác phong xuất hiện của bậc thượng thần các ngài thực đặc biệt, hoa mỹ ngã một cái như vậy, đại lễ này tiểu bối không dám nhận!”

 

Trích Nhạc cong cong khoe mắt, giọng nói nồng đậm mùi cười nhạo, bộ dạng hoan hoan hỉ hỉ khi thấy người gặp nạn. Ta cắn răng đứng lên, kìm nén không tới đánh cho y một cái, ngại ngùng cười cười:

 

“-Bản thượng thần sống gần gũi thiên nhiên, rất yêu mặt đất, vừa rồi là...nằm xuống...kiểm...kiểm tra chất lượng đất trồng trên Cửu Trùng Thiên thôi. Hahaha...”

 

Ta suýt cắn lưỡi. Niệm kinh phật tịnh tâm. Cái lý do quái đản như vậy mà ta cũng nghĩ ra được, xem ra sống quá lâu cũng khiến tâm tình người ta cổ quái không ít! 

Trích Nhạc nén cười, Hiên Trì lại nói:

 

“-Thượng thần...có đau không?”

 

Cảm động quá! Sau cùng vẫn là y quan tâm tới ta, ân cần như vậy. Ta giả bộ rơi ra vài giọt nước mắt, đang định than vãn làm nũng lại bị tạt nước lạnh vào mặt:

 

“-Mà không, những thứ này đều là huyễn cảnh, muốn đau cũng không được!”

 

Lần này thì Trích Nhạc khoa trương cười thành tiếng. Ta tức tới nghiến răng nghiến lợi. Chết tiệt! Nếu y không phải là Hiên Trì, ta đã xông tới chỉnh chết y cho hả giận!

 

“-Chàng quá lời rồi. Ta đang trải nghiệm một chút cảm giác của người trần, đau chết đi được!”

 

Trong mắt Hiên Trì lóe lên tia trêu chọc, cười cười bảo:

“-Ừm...hóa ra Thượng thần có khuynh hướng tự ngược!”

 

Trích Nhạc ngồi một bên xem kịch hay, lại thấy sắc mặt như đêm ba mươi của ta, tốt bụng giảng hòa:

 

“-Nào nào, chuyện năm xưa của hai vị, bậc tiểu bối sinh sau đẻ muộn không rõ lắm, bây giờ có duyên tương ngộ, ít ra cũng diễn một màn phu thê ân ái đi chứ...”

 

Hiên Trì vuốt vuốt ống tay áo, hứng thú nhìn nhìn ta, vô liêm sỉ để lại một câu:

 

“-À, Phiến Vũ nhà ta thông minh giảo hoạt, đổi trắng thay đen, cho dù ta có không thích nàng cũng không được!”

 

Ngụ ý hẳn là: Nàng có bản lãnh thì làm ta kiếp này cũng như kiếp trước, đều không thoát khỏi đoạn tơ hồng của nàng đi.

 

Hiên Trì...Chàng được lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.