Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 22: Chương 22




Lục Liên Tiếu ngoái đầu lại, nhìn chiếc xe kia, không nói chuyện tiếp.

Vào lúc này, trong xe cũng trở nên yên tĩnh hơn nhiều, Doãn Sắt quay đầu lại theo ánh mắt của Lục Liên Tiếu nhìn qua, mới nhìn thấy chiếc xe trong miệng Lục Liên Tiếu nói là xe của Tiết Hà

Thầm mắng một câu, thừa dịp Lục Liên Tiếu không chú ý, móc điện thoại di động của Lục Dĩ Trạch mới vừa đặt ở trong túi xách của cô ra, gửi hai cái tin nhắn cho Tiết Hà.

"Liên Tiếu đã phát hiện ra cậu hay đi theo cô ấy, cậu chú ý một chút."

"Còn nữa, trước khi chúng tôi đến chỗ của cậu, tốt nhất cậu nên về trước dọn dẹp sạch sẽ căn phòng đi."

Tin nhắn vừa gửi đi được năm phút đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn, chiếc xe phía sau kia đã tăng tốc, nhanh chóng vượt qua xe của Lục Dĩ Trạch, lao về phía trước, Lục Liên Tiếu cũng quay đầu lại, nhìn chiếc xe phía trước cho đến khi không nhìn thấy nữa.

**

Khi nhóm Lục Dĩ Trạch đến chỗ ở của Thi Dương, vừa đúng lúc Tiết Hà đã thu dọn xong, tránh bọn họ, sau đó xuống lầu trở lại trong xe của mình.

Ở trong xe, sau khi nhìn bọn họ đưa Lục Liên Tiếu lên đến nơi, Tiết Hà mới thả lỏng tâm tình.

Phòng ngoài trong nhà trọ nhỏ đã được Tiết Hà dọn dẹp rất sạch sẽ, đến bên trong, ga giường ban đầu Thi Dương đã dùng cũng bị thay, vỏ chăn mới mua vẫn đặt ở đầu giường.

Xem tổng thể, càng giống như là cố ý chờ đợi người nào đó vào ở.

Lục Liên Tiếu ở lại trong phòng khách than phiền với anh trai chuyện Lục Dật Phàm hà khắc đối với cô, Doãn Sắt ở bên trong phòng ngủ chính tiếp tục dọn dẹp đệm chăn.

Cô quan sát gian phòng nhỏ, thở dài, cho dù là Tiết Hà đã trở lại dọn dẹp qua một lần, phòng trong vẫn ngổn ngang, cô cau mày thu dọn nửa ngày mới giải quyết xong.

Sau khi sửa sang lại chăn đệm cô đi tới bên bệ cửa sổ, nhìn thấy xe của Tiết Hà vẫn đậu ở dưới lầu.

Nóc xe còn mở ra, bởi vì tầng lầu không cao loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy mặt Tiết Hà qua nóc xe mở đó.

Lúc này, Tiết Hà đã điều chỉnh ghế dựa thấp xuống, mở nóc xe ra, vẫn luôn nhìn ban công nhà trọ trên đỉnh đầu kia. Cho đến khi Doãn Sắt thò đầu ra, lại thấy cô khoát tay với mình, ý bảo mình nhanh chóng ròi đi, anh mới đóng nóc xe lại, chỉnh lại ghế ngồi, rời khỏi nơi đó.

Nhìn Tiết Hà đi, Doãn Sắt vỗ vỗ bụi ở tay mới vừa vịn ở lan can cửa sổ, đi tới phòng khách.

Lục Liên Tiếu kể khổ với anh trai xong, xem ra tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, đang thoải mái tựa vào trên ghế sa lon.

Lục Dĩ Trạch dịu dàng nhìn cô, thấy Doãn Sắt đi tới, xoa xoa đầu Lục Liệ Tiếu: "Anh và Sắt Sắt đi trước, một mình em ở chỗ này cho tốt, buổi tối đừng đi ra ngoài đấy."

Lục Liên Tiếu vẫn luôn rất nghe anh lời nói, khéo léo gật đầu một cái, đưa mắt nhìn anh trai dẫn Doãn Sắt đi ra ngoài.

Sau khi bọn họ đi, Lục Liên Tiếu cũng cảm thấy nhàm chán, lại thêm tính tò mò tràn ra, lập tức đi lại xung quanh phòng trọ nhỏ xem xét tìm hiểu. Ở chỗ giá sách lại thấy được hợp đồng dã ký tên giữa mình và Hòa Ngu.

Sau khi ký hợp đồng xong, bởi vì mình cần phải bí mật học bổ túc, cô trực tiếp giao hợp đồng cho Thi Dương để anh đưa cho Lục Dĩ Trạch, cũng chưa xem lại cẩn thận một lần nào. Cho nên cô lấy hợp đồng từ trong ngăn tủ của anh ra.

Bên cạnh tên họ "Lục Liên Tiếu" là chữ ký của bên Hòa Ngu, viết xuống là H. Xue, chữ viết rõ ràng, thoạt nhìn rất đáng khen ngợi.

Cô từng nghe nhân viên trong công ty nói tổng giám đốc họ Tiết, chắc hẳn đây chính là chữ ký của anh.

Chẳng qua là ở Hòa Ngu đã một tháng, nhưng cô chưa từng nhìn thấy ông chủ của công ty, mỗi lần vừa có bữa tiệc nào đó cô luôn lỡ dịp gặp mặt cấp trên, chưa từng có một lần nào là ngoại lệ.

Cô lấy tay xoa mặt giấy, trong lòng cũng có nghi vấn khác —— tại sao Lục Dật Phàm đột nhiên lại muốn cô hủy hợp đồng với Hòa Ngu như vậy?

Vốn tưởng rằng Lục Dật Phàm không muốn con gái của mình phát triển trong giới diễn viên nghệ sĩ cho nên mới như thế, nhưng lại nghĩ tới lúc ấy Lục Dật Phàm nói sẽ tìm công ty đại diện khác cho cô.

Có lẽ đơn giản là vì từng có quá khứ không vui, cho nên mới như thế, cuối cùng cô chỉ có thể nghĩ như vậy.

Thu bản hợp đồng lại, để vào chỗ cũ, sau khi cô sạc pin cho điện thoại di động, mới nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ của gia đình.

Không muốn đi về, chỉ muốn rời xa cha mẹ một thời gian, để cho mình được thanh thản lẳng lặng suy nghĩ. Bởi vì cô đã sớm ý thức được cha giấu diếm mình quá nhiều chuyện, nhưng cố tình chính mình cũng không nghĩ ra.

Mà cha càng che chở, cô lại càng không nghĩ ra.

. . . . . .

Trên lầu, đèn vẫn sáng cho đến hơn một giờ đếm mới tắt, Tiết Hà bị Doãn Sắt sai bảo rời đi thật ra thì cũng không đi bao xa. Sau khi thấy Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt đi, Tiết Hà lại lái xe trở lại chỗ cũ.

Anh ngồi ở chỗ đó, mắt nhìn chằm chằm nơi kia, đợi cho đến khi đèn tắt mới rời khỏi.

Lúc Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt về đến nhà, đã là hơn mười một giờ, xách theo bao lớn bao nhỏ mua ở siêu thị lên lầu, cả người Doãn Sắt cũng mệt mỏi muốn chết rồi.

Đồ đặt ở cửa, Doãn Sắt nhanh chóng đi tới phòng khách, ngồi trên ghế sô pha không muốn nhúc nhích.

Lục Dĩ Trạch mắt cười nhìn cô, lấy đồ trong túi ra đặt vào đúng vị trí. Cuối cùng đứng ở bên cạnh Doãn Sắt, nhìn Doãn Sắt đang nhắm mắt sắp ngủ đến nơi nói: "Chỉ có một phòng vệ sinh, nhất định là khi tắm sẽ không thoải mái như khi ở nhà."

Tay vỗ lên trán Doãn Sắt, mang theo một chút cưng chiều: "Nhanh đi tắm, sau đó mau chóng ngủ đi."

Doãn Sắt bên cạnh bối rối mười phần, vừa nghĩ hai người lúng túng sử dụng chung một phòng rửa mặt,lại nghĩ tới Lục Dĩ Trạch bây giờ đang ở trước mặt mình, cũng không dám mở mắt, lập tức quyết định giả bộ ngủ.

Thấy Doãn Sắt mãi cũng không tỉnh, Lục Dĩ Trạch thu tay về đứng lên, bước chân nhẹ hơn nhiều, đi về gian phòng của mình một chuyến, cầm quần áo đi tắm rửa trước.

Tiếng nước chảy truyền đến từ phòng rửa mặt, Doãn Sắt giả bộ ngủ ở ngoài, mở con mắt bên trái ra len lén liếc mắt nhìn, lại nhắm mắt lại, nội tâm cuồng loạn.

—— Từ Sắt Sắt, xem đi, đây không phải là điều mày muốn sao?

Cô cười lăn cười bò, cuối cùng sự bối rỗi cũng tiêu tán đi nhiều, đứng lên chuồn đến phòng của Lục Dĩ Trạch.

Đối diện ngay phòng của cô, ở giữa là toilet, bố cục gian phòng cùng một dạng với phòng của cô, đơn giản mà hào phóng, dùng màu xanh lá nhàn nhạt, là màu mà Lục Dĩ Trạch thích.

Nhìn giường Lục Dĩ Trạch, hơn phân nửa là nghĩ đến cảnh cấm trẻ nhỏ, mặt Doãn Sắt vừa đỏ lên, liền nghe thấy tiếng phòng rửa mặt ở sau lưng mở ra, tay che trái tim nhỏ quay đầu lại lập tức nhìn thấy Lục Dĩ Trạch mới vừa tắm xong đi ra ngoài.

Anh đã thay áo T shirt, vừa mới gội đầu xong tóc tự nhiên rũ xuống, khăn lông dùng để lau khô tóc vắt trên cổ, khiến Lục Dĩ Trạch giảm bớt sự nghiêm túc và giỏi giang như khi mặc âu phục, nhìn qua vẫn giống như là người thiếu niên ở trường trung học vừa đánh bóng rổ xong.

Trong lòng run run, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Em —— Em đi lấy, lấy đồ, sau đó tắm!"

Cúi đầu, từ bên cạnh anh chạy thật nhanh quay về phòng của mình, cũng không lo lắng Lục Dĩ Trạch dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô, "Lạch cạch" khóa cửa căn phòng của mình lại.

Ngồi dưới đất, kéo cái rương qua, sau khi mở ra từ từ dọn dẹp quần áo.

Chỗ khe hở giữa cửa và sàn nhà có một bóng người dần dần đến gần, Doãn Sắt biết là Lục Dĩ Trạch, tiếp theo lại nghe thấy anh để tay lên tay cầm trên cánh cửa, nhưng mà bởi vì cửa khóa, cho nên không mở ra được.

Cô nhìn chỗ đó, dọn dẹp quần áo, tay ngừng động tác, nín thở, nhưng mà không có âm thanh truyền đến nữa.

Hình như là sau khi Lục Dĩ Trạch buông thứ gì đó xuống cũng quay về phòng của mình.

Lúc cô cầm quần áo ra cửa, lập tức nhìn thấy trên mặt đất để một hộp bánh bích quy vị chocolate Doãn Sắt thích nhất cộng thêm một hộp sữa. Cô khom lưng cầm lên ném vào trên giường của mình, đi rửa mặt.

Lúc trước Lục Dĩ Trạch đã dùng qua phòng tắm, khí nóng còn chưa tan hết, còn mang theo mùi thơm của dầu gội và sữa tắm, Doãn Sắt vịn vào bồn rửa mặt ngây ngô ở nơi đó một lúc lâu, đến khi trong phòng mát lạnh rồi mới đi vào tắm.

Thay áo ngủ, tắt máy nước nóng, lúc đi ra lỗ tai dán lên cửa phòng Lục Dĩ Trạch, nơi đó, một chút động tĩnh cũng không có, nhưng có thể nhìn thấy ánh đèn vẫn sáng qua khe hở, không biết anh đang làm cái gì.

Cô bước chậm trở về phòng, lại một lần nữa khóa cửa lại, ngồi ở trên giường ăn bánh bích quy.

Không biết làm sao, gần đây ở chung một chỗ với Lục Dĩ Trạch mình trở nên xấu hổ hơn nhiều, rõ ràng lúc trước mình thấy anh là sẽ bổ nhào lên, hiện đang ở cùng nhau lại trở nên xấu hổ như vậy.

Đúng, chính là xấu hổ, tuyệt không giống cô trước đây.

Hơi mất hứng ăn bánh bích quy cầm trong tay, sau khi ăn xong ném vào trên tủ đầu giường. Cô lại bò xuống giường, mở cửa phòng, căn phòng đối diện của Lục Dĩ Trạch lúc này đã tắt đèn, có lẽ là đã ngủ rồi.

Cô nhẹ nhàng đi đến toilet, lặng lẽ đánh răng rồi trở lại phòng của mình, khóa cửa lại.

Nằm ở trên giường, cô kéo chăn qua muốn ngủ.

Nhưng bối rối đã sớm tiêu tan hoàn toàn không còn nữa, còn dư lại chỉ có hưng phấn, lại hưng phấn quá mức, cho đến tận đêm khuya một hay hai giờ cô vẫn chưa ngủ, cầm điện thoại di động lướt web đến khi điện thoại hết pin, rốt cuộc mới nặng nề ngủ.

**

Tỉnh dậy, cầm lấy đồng hồ báo thức vừa nhìn cũng đã hơn mười giờ. Tuy nói là Chủ nhật, theo trí nhớ của cô, lúc này Lục Dĩ Trạch nhất định đã dậy từ sớm.

Gãi đầu đi ra ngoài cửa phòng, mới phát hiện trong nhà chỉ còn lại một mình cô.

Chậm rãi rửa mặt một lúc, đi tới phòng ăn mới nhìn thấy trên bàn trong phòng ăn đặt một cốc sữa đậu nành, ngoài ra còn có một túi bánh bao hấp đã lạnh toát, cộng thêm một tờ giấy Lục Dĩ Trạch để lại.

Cô cầm lấy tờ giấy, sau khi xem xong có chút tức giận, vo thành một cục ném vào thùng rác.

Phía trên viết là:

Sắt Sắt:

1, Sáng nay tám giờ rưỡi gõ cửa năm lần, chín giờ mười lại gõ cửa ba lượt, chín giờ rưỡi sau khi gõ một lần trực tiếp buông tha.

2, Bữa ăn sáng là mua ở hiệu ăn sáng lầu dưới, không biết lúc em tỉnh lại có thể ăn được hay không nữa, nhớ đun nóng.

3, Vì hóa giải sự hưng phấn của em cộng thêm xấu hổ rõ rành rành, để cho em thích ứng tốt hơn, tuần này anh sẽ đi công tác ở tỉnh khác.

Chủ nhật vui vẻ, một tuần lễ sau gặp lại ^^.

Cô đi về phòng lấy điện thoại di động ra, cầm máy điện thoại lên, cắm sạc pin vào sau đó lập tức gọi điện thoại cho Lục Dĩ Trạch.

Một lát sau điện thoại mới được kết nối, nghe âm thanh xung quanh cũng có thể đoán được, lúc này Lục Dĩ Trạch đang ở trên xe lửa.

"Anh phải đi công tác một tuần sao?"

Vừa nói chuyện điện thoại với Lục Dĩ Trạch, vừa lấy đồ từ trong túi ra, nghe Lục Dĩ Trạch trả lời chắc chắn.

"Ừ, Chủ nhật tuần sau mới có thể trở về. Ngày hôm qua vốn định nói cho em biết, lại vội xử lý chuyện Liên Tiếu, anh quên nói."

Cuối cùng cũng lấy được thư mời Tô Khiết đưa cho cô từ trong túi xách ra, mở ra, nhìn ngày tháng phía trên lại một lần nữa.

Trên đó viết show thời trang cá nhân của Tô Khiết là vào thứ Tư tuần sau, cho nên sáng ngày kia cô cần phải đến Italy một chuyến, vốn định đi cùng Lục Dĩ Trạch, không ngờ còn chưa nói với Lục Dĩ Trạch, anh đã đi mất rồi.

"Show diễn của Tô Khiết sắp tới rồi, em đồng ý với cô ấy là phải đưa bạn trai theo."

Doãn Sắt có chút nóng nảy, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn, Lục Dĩ Trạch lại chỉ chú ý tới ba cái chữ "bạn trai" kia. (bạn trai = 'nam bằng hữu' trong tiếng Trung)

Chỉ cười trả lời lại Doãn Sắt: "Không đưa theo bạn trai, thì đưa theo bạn gái của em đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.