Ngày thứ hai Doãn sắt dậy rất sớm, ánh mắt đầu tiên dừng trên chiếc điện thoại di động đêm qua lúc về nhà cô thuận tay đặt ở trên tủ đầu giường.
Vươn tay cầm lấy điện thoại, trong đầu đều là tất cả những gì Lục Dĩ Trạch làm cho cô sau khi về nước hai ngày nay, còn có câu nói hôm qua anh ấy nói thầm với cô ‘Quen anh nhé’ kia nữa.
Cúi đầu cười cười, cô để điện thoại trở về trên tủ đầu giường, đẩy chăn ra đi rửa mặt. Sửa soạn cho mình xong xuôi, cô xuống lầu lập tức nhìn thấy Hà Vân Chi đang chuẩn bị bữa ăn sáng: "Sắt Sắt, mau tới đây ăn điểm tâm, dì làm món con thích ăn."
Cháo bí đỏ hạt kê kết hợp với món ăn đơn giản, có vẻ rất ngon và tinh tế.
Doãn Sắt nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền ngồi xuống.
"Ba tôi đâu?" Múc một muỗng thổi thổi bỏ vào trong miệng, là hương vị ngọt ngào mềm dẻo.
Cô ngẩng đầu nhìn Hà Vân Chi vẫn còn đang dọn dẹp trong phòng bếp, lúc này chỉ có Doãn Sắt và Hà Vân Chi ở trong nhà, bầu không khí bình tĩnh hiếm có.
"Ba con ông ấy vẫn còn công tác ở bên ngoài, phải còn mấy ngày nữa mới trở lại." Hà Vân Chi cầm khăn lông lau khô tay, tháo tạp dề xuống, ngồi vào chỗ đối diện với Doãn Sắt, nhìn doãn sắt muốn nói lại thôi, hình như là có chuyện muốn thương lượng với Doãn Sắt.
"Có chuyện gì không?" Doãn Sắt quan sát cẩn thận, vừa nhìn đã xác định được tâm tư của mẹ kế.
Thật ra thì đối với Doãn Sắt, Hà Vân Chi vẫn muốn làm một người mẹ kế tốt, chỉ đáng tiếc là Doãn Sắt không thèm chịu nể mặt nể mũi. Cho nên khi đối mặt với Doãn Sắt nói chuyện giống như thế này, bà vẫn còn có chút hèn nhát: "A Nhiên sắp lên cấp ba, ý định của dì là để cho A Nhiên học ngoại trú."
Hà Vân Chi nói tiếp cho hết lời: "Cho nên dì muốn hỏi ý con như thế nào, dù sao con cũng ——"
"Loại chuyện như vậy không cần hỏi tôi, các người tự quyết định là tốt rồi." Ăn một chén nhỏ cháo vào bụng, đã no bảy tám phần, Doãn sắt đứng lên, nhìn về phía Hà Vân Chi cười một cái nói.
"Hơn nữa, cho dù tôi có phản đối, chỉ cần ông Từ Chấn Phi đồng ý, tôi có thể làm gì được?" Ngay trước mặt mẹ kế cô gọi thẳng tên họ cha mình, thu ý cười trên khóe môi lại, nhìn thẳng vào mắt Hà Vân Chi.
Cô đi tới cửa, thay giày xong: "Không có chuyện gì khác, vậy thì tôi đi trước."
. . . . . .
Đi ra bên ngoài, bởi vì thời gian còn rất sớm nên người đi lại trên đường phố rất thưa thớt, hơn nữa giữa tháng hai gió thổi vẫn còn hơi se lạnh, cô quấn chặt lấy quần áo trên đường đi. Lại vì lo lắng sẽ đến trễ nên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ kém mười, đi bộ đi tới Thiên Trạch là không thể nào.
Xe lại không thể đến tận nhà, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài trước rồi tính sau.
Cho tay vào trong túi, mò tới cái điện thoại di động kia, lúc này cô mới mở máy, ngay sau đó liền thấy phía trên có một cuộc điện thoại nhỡ.
Biết số điên thoại di động của cô, trừ Lục Dĩ Trạch ra không có người nào khác. Cô gọi lại: "Tìm tôi có việc gì sao?"
Bên kia, Lục Dĩ Trạch giống như đang vội, cho nên khi nghe điện thoại nói rất nhỏ: "Ừ, chỉ muốn nhắc nhở em một chút, đừng quên sáng nay đã hẹn gặp mặt."
"A, nếu anh không nhắc nhở em cũng quên mất, vừa sực nhớ ra. Bây giờ còn đang ở trong nhà, chắc phải tới trễ." Doãn Sắt nghĩ tới hôm qua bị Lục Dĩ Trạch trêu, cho nên rõ ràng là bây giờ cô đang đi ở trên đường, cũng không có nói thật với Lục Dĩ Trạch.
Qua điện thoại lại nghe được giọng cười nhẹ nhàng của Lục Dĩ Trạch: "Sắt Sắt, anh có thể nghe được là em đang ở bên ngoài, anh phải đi họp ngay bây giờ, lát nữa gặp."
Sau khi điện thoại bị cắt đứt, cô thấy chuyện mình muốn trêu đùa lại chưa thành công, không vui buông điện thoại xuống.
Nhìn ra đường cái, thấy một xe taxi đang lái tới, cô lập tức ngăn lại, ngồi lên.
"Bác tài, Thiên Trạch, cám ơn."
**
Tài xế xe taxi lái xe đến lầu dưới của Thiên Trạch bằng tốc độ nhanh nhất, khi đến đó là tám giờ ba mươi lăm.
Doãn Sắt nghĩ Lục Dĩ Trạch sẽ không xong sớm như vậy nên đi dạo bên trong Thiên Trạch một chút.
Khi đi ngang qua một quầy hàng, cô nhìn thấy một bức áp-phích, người mẫu phía trên là Lục Liên Tiếu. Nhìn lại nhãn hiệu trang phục này, tên là Car¬rie’s, cũng biết đây là quầy bán quần áo của Tần Tử.
Cô tiến vào nơi này, tùy tiện nhìn y phục trong này một chút.
Phần lớn là trang phục thích hợp với phụ nữ hai mươi ba mươi tuổi ở thành phố, thiết kế có chút tương đối mới mẻ độc đáo. Mà màu sắc phổ biến cũng thanh nhã, thoạt nhìn rất mát mẻ.
Cô còn nghe người đi đường ở đây nói, nhãn hiệu trang phục này là nhãn hiệu nổi tiếng nhất của Thiên Trạch, các ngôi sao mỗi khi có sự kiện đều mặc trang phục có xuất xứ từ cửa hàng này, cho nên lượng tiêu thụ rất tốt.
Đúng lúc muốn đi ra khỏi tiệm này, cô lại chạm mặt Tần Tử.
Tần Tử thấy Doãn Sắt có chút không vui nói "Chào cô", hoàn toàn khác biệt với thái độ ở nhà họ Lục ngày hôm qua. Doãn Sắt vẫn gật đầu một cái, đi ra bên ngoài, ngay cả mỉm cười thân thiện một cái cũng keo kiệt không cho Tần Tử.
Có thể là bởi vì đùa giỡn gặp dịp thì chơi với tình địch, trong lòng Doãn Sắt, thật sự là quá thấp kém rồi.
Cô đi tới quầy chuyên doanh đối diện, thấy chỗ đó vẫn còn trống không, bên ngoài đã bị quây lại, không thấy được bên trong. Hỏi nhân viên quét dọn, mới biết về sau chỗ này sẽ trở thành quầy chuyện doanh buôn bán của cô.
"Nghe nói hội nghị sáng nay, tổng giám đốc Lục còn cố ý nói rõ tầm quan trọng của nhãn hiệu này." Chuyện trong Thiên Trạch truyền ra tương đối nhanh trước sau như một, ngay cả cô quét dọn vệ sinh cũng biết rất rõ ràng.
Nói "Cám ơn" xong, Doãn Sắt nhìn lại thời gian, đã là 8h50’, cách thời gian hẹn gặp mặt Lục Dĩ Trạch còn mười phút.
Cô chậm chạp đi về phía cửa, quả nhiên thấy được Lục Dĩ Trạch đang đứng ở nơi đó. Dừng bước chân, nhìn Lục Dĩ Trạch đứng ở trước cửa quay lưng lại với mình, cô cười ha hả bước nhỏ đi tới. Đến khi đi tới bên cạnh Lục Dĩ Trạch thì lại nghiêm mặt nói: "Anh đã đến lâu rồi sao?"
"Họp xong lập tức đi xuống." Lục Dĩ Trạch nhìn cô gái bên cạnh, bởi vì mới vừa đi họp các ý kiến đưa ra không khớp, tâm tình vốn đang không vui, đột nhiên trở nên thoải mái hơn nhiều.
Anh cười cười, nhìn đồng hồ đeo tay trên tay, kim chỉ giây di chuyển từng chút từng chút, nói với Doãn Sắt: "Thì ra cảm giác chờ môt người là như vậy."
Doãn Sắt nhìn cái đồng hồ đeo tay kia, bởi vì bị chiếc đồng hồ đeo tay kia làm cho kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi: "Đây không phải là ——"
Đây không phải là quà sinh nhật Từ Sắt Sắt tặng cho Lục Dĩ Trạch năm lớp mười hai đó sao?
Sinh nhật của Lục Dĩ Trạch trước kì thi vào trường đại học một tuần, ngày hai mươi tám tháng năm, khi đó bởi vì anh bận rộn ôn thi, căn bản là không có thời gian lo lắng cho sinh nhật của mình, cả người cũng thiếu chút nữa đã học hết tất cả các công thức của các ngành học khác.
Cố tình vào ngày hôm đó, Từ Sắt Sắt lại tới phiền anh, cũng không để ý anh đang nghiêm túc học tập, ghi chú, gọi một cú điện thoại tới: "Lục Dĩ Trạch, em có đồ muốn tặng cho anh. Hiện tại em đang ở dưới lầu nhà anh chờ anh, nhớ xem thư nữa."
Đề bài khó hiểu giải một hồi lâu thế nào cũng không giải được, anh vốn đang rất phiền não: "Không cần, hôm nào hãy nói."
Cúp điện thoại lại đi làm những đề bài khác, tất cả vẫn đều không làm được.
Lục Dĩ Trạch viết bài tập, Lục Liên Tiếu cô bị Từ Sắt Sắt từ chối đi chơi cùng phiền não nhìn anh trai, biết lúc này không chọc nổi anh, cũng chỉ có thể ở trên lầu ngơ ngác nhìn Doãn Sắt ở dưới lầu ngồi trên bồn hoa hoa, không có biện pháp.
Ngày đó, Doãn Sắt chờ dưới lầu nhà họ Lục hơn hai giờ, từ gần tối mặt trời bắt đầu lặn chờ đến khi trời tối hẳn.
Mùa hè, bên bồn hoa vẫn còn rất nhiều muỗi, đốt cô sung hết cả người, nhưng cô đợi vẫn ở chỗ cũ.
Rốt cuộc Lục Dĩ Trạch cũng gải xong mấy đề này, thở một hơi dài vả lại Lục Liền Tiếu còn ra ám hiệu, nghĩ đến cuộc điện thoại Từ Sắt Sắt vừa mới gọi tới.
Nghĩ rằng hơn phân nửa là cô đã đi về rồi, trong lòng cũng nổi lên chút cảm giác khác thường, cũng coi là có chút mất mát đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện cô vẫn còn ngồi trên bồn hoa dưới lầu.
Khi anh đi từ trên lầu xuống, sắc mặt Lục Dĩ Trạch cũng không hề tốt, đi tới trước mặt Doãn Sắt, mới phát hiện cô ôm một cái hộp nhỏ ngủ thiếp đi. Cách đó không xa còn có mấy tên côn đồ, còn huýt sáo về phía này.
Lục Dĩ Trạch ngồi xổm xuống, nhìn cô lúc này. Một tiếu nữ để tóc ngắn, mặt mũi anh tuấn xinh đẹp tuyệt trần, cúi đầu nhắm mắt, chỉ nhìn quần áo một cách đơn giản cũng sẽ chỉ cho rằng là một đứa con trai, hắn thở dài, cười nói: "Quả nhiên cho dù em có ngủ thiếp đi ở đâu cũng sẽ rất an toàn."
Bởi vì ngay cả bọn côn đồ cũng lười phải trêu chọc.
Đứng lên đẩy cô một cái, Từ Sắt Sắt mới tỉnh lại, giật mình nhảy dựng lên: "Lục Dĩ Trạch, rốt cuộc anh cũng xuống rồi."
Nhìn đồng hồ, cũng may, không muộn, vội vàng đưa quà tặng trong tay cho anh: "Đây là quà tặng, sinh nhật vui vẻ."
Cô lại móc một cái pháo hoa giấy, kéo dây nhỏ phía trên, "Bùm" một tiếng, giấy hoa phun ra, xem ra cũng có không khí ăn mừng, thật vẫn giống như chuyện gì.
"Cho nên chỉ vì muốn tặng quà mà cô chờ tôi tới tận bây giờ?" Lục Dĩ Trạch nhận lấy cái hộp nhỏ đó, sau khi mở ra thấy là một cái đồng hồ đeo tay dành cho con trai, bởi vì là đồ cao cấp cho nên giá trị tương đối xa xỉ.
Cô ngây ngốc gật đầu cười: "Tặng cho anh, anh không thể không nhận."
Lục Dĩ Trạch suy nghĩ một chút vẫn nhận lấy: "Vậy cô tặng quà cho tôi hơn nữa còn chờ tôi cho tới bây giờ, tôi phải hồi báo cô như thế nào đây?"
Mới đầu, bởi vì thi tốt nghiệp trung học gần tới nên tâm tình buồn rầu, nhưng gặp được cô tâm tình hòa hoãn hơn nhiều, cũng bắt đầu nói đùa.
"Nhận lời quen em đi." Cười, lại mở miệng nói câu nói đã nói vô số lần này một lần nữa.
Lục Dĩ Trạch cười cười, nhìn bầu trời đêm, phía trên, sao lốm đốm đầy trời, tâm tình không tệ, giọng nói nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Chuyện hồi báo này liên quan đến cả đời, tôi phải suy nghĩ một chút, sáng mai sẽ nói cho cô biết."
Từ Sắt Sắt tưởng rằng mình còn có hy vọng, đứng thẳng, sững sờ tại chỗ, cho đến khi Lục Dĩ Trạch đi xa mới phản ứng được, trên đường đi về nhà luôn nở nụ cười.
Kết quả là vào ngày hôm sau, Lục Liên Tiếu đưa cho cô một lá thư, nói là anh trai nhờ đưa cho cô.
Tay run run mở ra, thấy dòng chữ bên trong, cô buột miệng lớn tiếng mắng một câu. Lục Liên Tiếu cũng nghiêng đầu sang đây xem, kết quả bật cười "Hì hì" một tiếng.
Trên đó viết là ——"Từ Sắt Sắt, cô mơ đi."
. . . . . .
Hôm nay trên tay Lục Dĩ Trạch còn mang chiếc đồng hồ đeo tay kia, cười nhìn Doãn Sắt, kéo tay cô sang dẫn cô lên tầng hai, vào quán cà phê, gọi hai ly cà phê nóng.
Trong khi chờ cà phê mang lên, anh nói với Doãn Sắt về chuyện năm năm trước sau khi cô rời đi.
"Sau khi em đi một tuần lễ, Lục Liên Tiếu mới tỉnh lại, lúc ấy phản ứng đầu tiên của con bé chính là hỏi tại sao mình lại ở chỗ này, lúc này gia đình anh mới phát hiện ra con bé không nhớ rất nhiều chuyện xảy ra hồi học trung học, cũng có lẽ là nó cố ý quên mất."
"PTSD, Post traumatic stress disorder, tiếng Trung trong gọi là rối loạn stress sau chấn thương. Mà tình trạng này của Liên Tiếu là thuộc về tâm bệnh, một loại chứng mất trí nhớ, mất trí nhớ có chọn lựa."
Nhân viên phục vụ bưng lên hai ly cà phê nóng, Lục Dĩ Trạch đặt trước mặt Doãn Sắt, nói tiếp.
"Cha mẹ anh đã che giấu rất nhiều chuyện khi Liên Tiếu tỉnh lại, trong đó cũng bao gồm cả sự tồn tại của em. Bọn họ cho rằng tất cả mọi người từng quen biết trước kia không nên trở về bên cạnh con bé lần nữa, cho nên Liên Tiếu cứ qua năm năm như vậy."
"Bọn họ cho răng, đối với Liên Tiếu mà nói, đây có lẽ là một chuyện tốt."
"Năm năm trước, em không nghe lời anh cứ xông ra như vậy, quả thật là có chút kích động. Nhưng mà đổi lại là anh, dưới tình huống đó, anh cũng sẽ làm như vậy ."
Anh kéo tay phải của Doãn Sắt sang, không biết vì sao bàn tay nhỏ bé này trong lúc ấy lại có thể bộc phát sức mạnh to lớn như thế.
"Mặc dù nhà họ Tiết cũng là người bị hại, nhưng mà bởi vì chuyện này vẫn phải bồi thường một khoản tiền lớn, trả hết khoản nợ trước kia của cha anh, mà Thiên Trạch cũng phải nhờ sự giúp đỡ cha em và cha của Tiết Hải mới có thể đi tới ngày hôm nay."
"Sắt Sắt, chỉ xin em hiểu rằng, ban đầu cha anh buộc em rời đi, là vì tốt cho em, cũng là vì để cho mọi người tỉnh táo lại, đổi lấy sự yên tâm, ông rất sợ em lại vì Liên Tiếu mà làm ra chuyện gì đó kích động."
"Nếu như chuyện lúc ấy không ngừng chuyển biến xấu, bây giờ chúng ta cũng sẽ không thể bình tĩnh ngồi cùng một chỗ như thế này."
"Mà anh cũng không thể có cơ hội nói với em rằng, Sắt Sắt, anh thích em."
Tác giả có lời muốn nói: Thời niên thiếu, Doãn Sắt vẫn còn quá kích động.
Nhưng mà dù kích động thế nào, Lục Dĩ Trạch cũng thích.