1
Tăng Tĩnh Ngữ lôi kéo Thiệu Tuấn một đường chạy ra ngoài đại viện, tại lối đi bộ bằng xi măng, Tăng Tĩnh Ngữ nắm thật chặt tay của anh chẳng có mục đích đi về phía trước.
Trong lòng Thiệu Tuấn xúc động thật lâu, trong lúc phút chốc thấy Tăng Tĩnh Ngữ kia anh đã hoàn toàn hôn mê, cho đến khi lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần, lòng tràn đầy cảm động không biết báo đáp như thế nào, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ, lại chỉ hóa thành một câu không hề hàm súc hơn "Sao em lại tới đây."
Cũng may Tăng Tĩnh Ngữ sớm thành thói quen anh khó chịu mà không thú vị, cũng không còn tức giận nữa, chỉ là giọng lạnh nhạt nói: "Nhớ anh, nên tới đây."
Trong lòng Thiệu Tuấn lại có chút xúc động, nắm ngón tay thật chặt, khẽ quay đầu đi chỗ khác, mặt bên Tăng Tĩnh Ngữ hình dáng rất rõ ràng, gương mặt trắng nõn có một chút ửng hồng, anh cảm thấy cô tốt đẹp chính là giống như ngày xuân Sơ Dương, tinh thần phấn chấn bồng bột, tràn đầy sức sống, càng xem càng không dời đi mắt đi được.
Anh nói: "Tĩnh Ngữ, thật xin lỗi."
"Hả?" Tăng Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, "Tại sao muốn nói xin lỗi?"
Thiệu Tuấn cúi đầu suy tư một phen, khẽ nhép nhép miệng, đột nhiên dừng lại, lôi kéo tay Tăng Tĩnh Ngữ dừng lại, "Anh hối hận, anh muốn thu hồi câu nói kia." Thật ra thì căn bản anh không vĩ đại như vậy, đặc biệt mới vừa rồi ở cửa Phó gia nhìn thấy Tăng Tĩnh Ngữ một thoáng, anh cảm thấy cả trái tim tràn đầy cảm động, nếu không phải là vấn đề về ngoại cảnh (vấn đề là đang ở ngoài sân, nơi quân đội đó mà), anh nhất định lập tức ôm cô vào trong ngực.
Tăng Tĩnh Ngữ xoay người lại đứng đối diện cùng anh, cố gắng suy tư một chút anh hối hận là câu nào, trong đầu dần dần hiện ra cảnh mình khóc kêu đuổi theo xe, nếu không phải là anh đột nhiên đề cập đến cô đã quên một câu nói kia, vì vậy trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống, nghiêm túc nói: "Cho nên anh phải bồi thường cho em."
Thiệu Tuấn vô cùng thành khẩn gật đầu, "Được, em muốn anh bồi thường thế nào."
Tăng Tĩnh Ngữ bị bộ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, cắn môi nén cười, "Vậy coi như có nhiều lắm, em xem xét một chút Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn, anh ta trên căn bản mỗi tuần đều sẽ tới cửa trường học đón Trầm Ngôn, em xem chừng ít nhất cũng có mười mấy hơn trăm lần đi, nhưng anh một lần cũng không còn tới chờ em, còn nữa, anh ấy cũng rất dịu dàng hôn Trầm Ngôn, còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt rất buồn nôn ." Nói tới chỗ này cô đột nhiên dừng lại, chớp mắt to chờ người khác thông suốt, lời nói đã đến tận đây, cũng không cần sẽ dạy đi.
Gương mặt Thiệu Tuấn bị làm khó, đầu quay một vòng 180°, đem cảnh vật trong bán kính 10m quét một vòng, gian nan nuốt nước miếng một cái nói: "Chúng ta có thể đổi chỗ hay không?"
"Ừ. . !" Tăng Tĩnh Ngữ rất trịnh trọng gật đầu, quả thật, làm chuyện tình cấm trẻ nhỏ vẫn là ít xuất hiện một chút thì tốt hơn.
Vì vậy hai người đi tới đi lui liền đi lệch hướng của quỹ đạo, cách đó không xa là đồi núi nhỏ nên bọn họ quyết định sẽ đi đến đó.
Gò núi có chút cao, chừng ba mươi thước, trên núi có lác đác vài cây tùng cây bách, hai người vòng qua gò núi, phía sau là sân cỏ xanh tươi, chân núi là hồ nước trong mát, ánh nắng sáng sớm hơi mang theo ấm áp, khác hẳn với thành phố chật chội cùng 喧 ồn ào, nơi này an tĩnh có thể nghe tiếng chim hót trên cây, mặt hồ phản chiếu cây cối, gió nhẹ thổi qua, làm mặt nước gơn sóng lăn tăn, giống như một bức tranh phong cảnh hữu tình.
Tăng Tĩnh Ngữ lôi kéo Thiệu Tuấn ngồi xuống đất, Thiệu Tuấn giơ cánh tay choàng qua vai Tăng Tĩnh Ngữ, còn Tăng Tĩnh Ngữ thì dùng cả hai tay ôm eo anh , tựa đầu lên bờ vai của anh, có chút ngạc nhiên hỏi: "Thiệu Tuấn, anh đã từng hôn người nào khác chưa?" Mặc dù cô rất chờ mong nụ hôn của anh, nhưng lại không thể không hoài nghi kỹ thuật của anh.
Thân thể Thiệu Tuấn cứng đờ, cái vấn đề này quả thật có chút phiền toái, mặc dù trên ti vi xem qua không ít, nhưng anh thật sự chính là kinh nghiệm chưa đủ, kỹ thuật là số lẻ, anh muốn nói thẳng là không có, nhưng lại sợ Tăng Tĩnh Ngữ loại người dầu muối không vào này nhất định sẽ giễu cợt anh, nhưng muốn nói có, đoán chừng Tăng Tĩnh Ngữ lập tức sẽ có thể thưởng anh một cước.
Vì vậy thông minh như Thiệu Tuấn linh cơ nhất động, trực tiếp lật người đem người áp đảo, tinh chuẩn chiếm lấy đôi môi đỏ tươi của người khác, dán lại mấy giây rồi lui ra, sức mạnh tràn đầy trả lời vấn đề mới vừa rồi của Tăng Tĩnh Ngữ: "Hiện tại cảm thấy thế nào?."
Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy ngẩn người, hồi lâu mới kịp phản ứng, tiếp theo tại trên đất lung tung lăn lộn, cười nước mắt chảy ròng, hô to"Anh không cần phải thành thực như vậy."
Thiệu Tuấn có chút tức giận, trong giọng nói mang theo nồng nặc ghen tức, "Chẳng lẽ em đã hôn qua rất nhiều lần cùng với nhiều người rồi sao?"
Éc. . . . . . . . . . . . . . . . Dường như nói sai, Tăng Tĩnh Ngữ ngượng ngùng đứng dậy, tức chết người không đền mạng sờ cằm làm bộ nghiêm túc suy tư, gương mặt Thiệu Tuấn có chút lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chằm chằm hận không được bay ra vài Tiểu Đao đâm chết cô, rất đáng hận phải hay không.
"Em cảm thấy thật tốt." Hồi lâu Tăng Tĩnh Ngữ mới sâu kín trả lời.
Thiệu Tuấn nghe vậy giận dữ, thâm thúy trong tròng mắt mạo hiểm hừng hực ngọn lửa nhỏ lần nữa đem người nhào tới trên mặt đất, không giống với lần trước khẩn trương, lần này anh là kích động, vì Tăng Tĩnh Ngữ đến thăm anh mà kích động, vì cô mới vừa nói câu kia "Em cảm thấy thật tốt " , anh chỉ cảm thấy trong lòng giống như đốt một đốm lửa, mà Tăng Tĩnh Ngữ là người châm lửa.
Anh hôn rất vụng về, không có chương pháp gì ngọa nguậy đôi môi, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, Tăng Tĩnh Ngữ trợn to hai mắt giống như nhìn quỷ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, tình huống tới quá đột ngột, thứ cho cô nhất thời phản ứng không kịp
Anh hôn rất vụng về, không có chương pháp gì ngọa nguậy đôi môi, gặm cắn cánh môi mềm mại của cô, Tăng Tĩnh Ngữ trợn to hai mắt giống như nhìn
quỷ nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, tình huống tới quá đột ngột, thứ cho cô
nhất thời phản ứng không kịp.
Không lâu về sau Thiệu Tuấn từ từ
nắm giữ mấu chốt, đầu lưỡi nhẹ nhàng lượn quanh môi cô, Tăng Tĩnh Ngữ
hơi xúc động, ánh mắt từ từ dịu xuống, cuối cùng không kiềm hãm được
nhắm lại, cánh môi hé mở làm cho Thiệu Tuấn thừa dịp mà vào, cũng không
biết nên làm sao, thử dò xét tính liếm liếm đầu lưỡi mềm mại của cô,
phía sau liền bắt đầu thế kỷ đại chiến của hai cái đầu lưỡi.
Mấy
phút sau, Thiệu Tuấn thở hổn hển từ trên người Tăng Tĩnh Ngữ ngã xuống,
hai người nằm ở trên cỏ, ngước nhìn bầu trời vạn dặm không có bóng mây.
Tăng Tĩnh Ngữ trở về chỗ liếm môi một cái, nói tóm lại Tăng Tĩnh Ngữ đối với nụ hôn này của Thiệu Tuấn vẫn tương đối hài lòng, bởi vì trên sách nói
gặm cắn mút vào cái gì trên căn bản cũng có, duy nhất không tốt là, hai
người bọn họ cũng không biết lấy hơi, cho nên không kiên trì được bao
lâu.
"Nếu không, chúng ta thử lại lần nữa, quen tay hay việc."
Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên lật người nhào tới trên người Thiệu Tuấn, đôi
tay nằm ở ngực của anh, tròng mắt đen nhánh phiếm sáng loáng, gương mặt
khẽ ửng hồng.
Thiệu Tuấn cúi đầu nhìn cô một cái, dịu dàng cười
cười, đôi tay vòng chắc bả vai của cô, giờ khắc này, thế giới tốt đẹp
giống như đồng thoại, Tăng Tĩnh Ngữ là công chúa của anh, anh là hoàng
tử của cô, không có chênh lệch gia cảnh, không có thời gian cùng không
gian ngăn cách, chỉ có cảm giác cảm động chân thật lòng bàn tay cùng
lòng bàn tay ấm áp, anh nghĩ, anh cũng không thể người buông trong ngực
ra được nữa rồi, cho dù là nhà cô phản đối cũng không thể, anh sẽ liều
mạng, anh sẽ cố gắng, anh sẽ dùng hành động thực tế chứng minh anh yêu
cô, mà anh cũng đáng giá để cô yêu.
"Đúng rồi, anh còn không có
nói lời tâm tình rất buồn nôn với em." Tăng Tĩnh Ngữ đột nhiên nhớ tới
khoản nợ Thiệu Tuấn thiếu cô, đây chính là giấy trắng mực đen cũng ghi
tạc trên laptop cô, thật vất vả mới tới được một lần, thế nào cũng phải
đòi lại toàn bộ, hơn nữa còn muốn được lợi tức.
Thiệu Tuấn có
chút khó xử cau chân mày lại, nghiêng người sang làm cho Tăng Tĩnh Ngữ
gối lên cánh tay của anh, hai người nằm đối diện nhau, anh không nhịn
được giơ tay lên sờ lên gò má ửng đỏ của cô, cùng tưởng tượng một dạng
xúc cảm để cho anh yêu thích không nỡ rời tay.
Tăng Tĩnh Ngữ cực
kỳ mong đợi nhìn Thiệu Tuấn, kỳ vọng anh sẽ nói những lời so với Mục Tử
Dương nói với Trầm Ngôn "Lão bà, buổi tối mỗi ngày anh nhớ em nhớ tới
không ngủ được." buồn nôn hơn nữa
Vậy mà sự thật là, mặc dù cực
kỳ không muốn, Thiệu Tuấn cuối cùng vẫn là bỏ gò má qua trắng nõn của
cô, anh chuyển trạm bắt được tay nhỏ bé trắng noãn , anh vô cùng thành
kính nói: "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra."
Tăng Tĩnh Ngữ
đột nhiên có loại kích động muốn đập chết Thiệu Tuấn , không đúng, là
đập chết chính cô, ánh mắt của cô là có thật tốt mới có thể coi trọng
một cái cực phẩm khó chịu như vậy, quả thật hàm súc đến nhân thần công
phẫn, cảnh giới có phải rất cao hay không.
Được rồi, cô đã không
trông cậy vào anh nói gì anh yêu em..., chỉ là nói " Về sau, anh sẽ
không buông tay em ra." , rất rõ ràng đây là phần tiếp theo của câu lần
trước kia" Nếu như em hới hận, anh cũng không trách em”.
Nhưng vì sao anh không thể nói văn nghệ một chú, lãng mạn một chút, thâm tình một chút vậy?
Tỷ như thêm cá tiền tố "Anh đã thừa nhận em trong lòng rồi, về sau, anh sẽ không buông tay em ra."."
Nữa tỷ như "Tay phải của anh vĩnh viễn đều sẽ chờ em tay trái, nắm chặt, sau đó, không bao giờ buông ra."
Vậy cũng so với câu kia của anh "Về sau, anh sẽ không buông tay em ra." Đều tốt hơn nhiều.
Tăng Tĩnh Ngữ có chút tức giận, đôi mày thanh tú nhíu lại, đôi môi sưng đỏ
cong lên, "Anh không thể nói lãng mạn hơn một chút hay sao? Không có
chút nào buồn nôn."
Thiệu Tuấn có chút 囧 quẫn bách gãi gãi, rất thành thực mà nói: "Nếu không tự em nói ra, anh sẽ dựa theo đó rồi đọc một lần."
Lần này Tăng Tĩnh Ngữ là hoàn toàn cấm ngữ rồi, cô đột nhiên phát giác dùng khó chịu để hình dung Thiệu Tuấn đều là đánh giá cao anh, cô cũng không nên ôm lấy kỳ vọng đối với anh.
Tăng Tĩnh Ngữ tức giận đẩy Thiệu Tuấn ra, chợt đứng dậy, phủi mông một cái, sau đó cũng không quay đầu lại.
Thiệu Tuấn nhanh chóng đuổi theo, lôi kéo nào đó người phát giận, "Em đừng
không nói lời nào như vậy, có cái gì mất hứng em nói ra , để anh biết mà còn sửa, có được không?"
Tăng Tĩnh Ngữ có chút uất ức trợn mắt
nhìn anh mấy giây, sau đó hãy cùng bóng cao xu xì hơi ỉu xìu, không còn
hơi sức nói: "Vậy anh cõng em xuống núi đi."
Thiệu Tuấn nghe lời
quay lưng, khẽ khom người xuống, Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế chợt nhảy lên
lưng Thiệu Tuấn, hoàn hảo Thiệu Tuấn phản ứng nhanh, lập tức giơ tay lên bắt lấy chân của cô, lảo đảo một cái xém chút làm cả hai ngã nhào.
Lòng Thiệu Tuấn vẫn còn sợ hãi đem Tăng Tĩnh Ngữ điên điên cõng đi xuống
núi, giọng nói rất bất đắc dĩ: "Am thế nào lại cảm giác em giống như đứa con nít không lớn."
"Thế nào, anh ghét bỏ?" Tăng Tĩnh Ngữ giọng nói không tốt.
Thiệu Tuấn rất bình tĩnh trả lời: "Không có"
"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ khẽ cười hai tiếng, "Có cho anh cũng không dám."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, không phải là không dám, mà là căn bản không có, thích còn không kịp, làm sao sẽ ghét bỏ, nếu là Tăng Tĩnh Ngữ suy
tính thành thục như những người con gái khác, như vậy sẽ không để ý đến
một người vừa nghèo vừa không có gia thế như anh rồi.
Yên tĩnh
trong núi rừng, Thiệu Tuấn cõng Tăng Tĩnh Ngữ, hai người câu được câu
không trò chuyện. Tăng Tĩnh Ngữ nói: "Thiệu Tuấn , em tốt nghiệp liền
xin điều tới đây, sau đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ."
Thiệu Tuấn nói: "Tốt"