Cảnh báo, có máu, 16+ nha nha nha
An: cảnh 16+ có từ lúc nào rồi mà bjo mới cảnh báo, thật không sáng tạo!
Mút khẽ bờ môi, lướt qua rồi dừng.
Thiệu Tuấn nghĩ, anh muốn hôn cô, hôn một chút là được rồi, nhưng trên thực tế, khi thật sự chiếm lấy Tăng Tĩnh Ngữ, cảm thấy đôi môi mềm mại kia như đang phả hơi lạnh, làm cho cả trái tim anh mềm nhũn, làm thế nào cũng không hạ được quyết tâm rời đi.
Mùi rượu nhàn nhạt theo hơi thở tràn ngập ra, rõ ràng cũng chỉ là bia, thế nhưng anh lại giống như là uống Brandy mười mấy độ, cả người cũng say, hôn đến phía sau, đã hoàn toàn khó có thể tự khống chế mình rồi. Trực tiếp sử dụng đầu lưỡi chống đỡ mở đôi môi cô ra, hướng hàm răng cô càn quét, chỉ là thật đáng tiếc, lúc này người khác ngủ quá mê, hàm răng cắn chặt căn bản không để cho anh thuận lợi tiến công, cho nên người nào đó chỉ đành phải tiếc hận dời đi chiến trường, theo cổ một đường xuống phía dưới, khẽ cắn xương quai xanh nhô ra. Anh có chút độc ác nghĩ, dứt khoát đem cô cắn tỉnh đến tỉnh, như vậy là có thể quang minh chánh đại làm, nhưng khi anh tăng cường sức lực ở miệng, đổi lấy cũng không phải người mềm mại kia tỉnh lại, mà là nhẫn tâm đập một cái thật đau vào ót anh, Thiệu Tuấn thất bại, nghĩ, đoán chừng là cô ấy xem anh như con muỗi, hận không thể đập một cái chết tươi.
Dĩ nhiên một cái đập này vô cùng hữu dụng, trực tiếp đánh bẹp sắc ma trong lòng Thiệu Tuấn, khiến cho Thiệu Tuấn đang có ‘sắc tâm’ bừng bừng lại phải lật người lại nằm nghiêng bên cạnh Tĩnh Ngữ. Thiệu Tuấn mượn ánh đèn yếu ớt quan sát cô cẩn thận, cho đến khi xác định người nào đó không có dấu hiệu tỉnh lại mới lưu luyến xoay ngời đưa lưng về phía Tăng Tĩnh Ngữ ngủ, nghĩ thầm, mình phải nhắm mắt làm ngơ thôi.
Ánh đèn vàng nhạt ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên sàn nhà, trong nhà, trên giường mềm mại có hai người, Tăng Tĩnh Ngữ ngủ không có hình tượng chút nào, hai chân giang rộng, tay trái khoác lên trên bụng, tay phải mở ra tùy ý, một người chiếm hơn phân nửa cái giường, bạn học Thiệu Tuấn thật thương, vì cách xa người khác, cố sức nghiêng thân thể dựa vào mép giường, chỉ cần anh xoay người một cái rất có thể sẽ rơi xuống đất.
Tăng Tĩnh Ngữ tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, buồn đi vệ sinh không nhịn nổi, còn chưa ngủ đủ cô nhắm mắt lại mơ mơ màng màng rời giường, đi tới nhà vệ sinh như du hồn, sau đó, một tiếng “Phanh” thanh thúy vang lên, đầu người nào đó trực tiếp đụng vào vách tường kiên cố, được rồi, phòng ngủ của bạn học Thiệu Tuấn chúng ta không có lớn như phòng ngủ của cô, cô còn tưởng rằng đang ở nhà mình, căn bản không rõ ràng mình đang ở nơi nào nên đột nhiên đâm phải vách tường, phản xạ có điều kiện ôm đầu há mồm hét to một tiếng.
Thiệu Tuấn cảnh giác rất cao, bị tiếng kêu gào của Tăng Tĩnh Ngữ đánh thức, phản ứng đầu tiên chính là đưa tay sờ Tăng Tĩnh Ngữ bên cạnh, mò mẫm một lúc không thấy thân thể cô, liền đứng dậy hướng về phía người nào đó đang đứng bên tường hỏi: “Tĩnh Ngữ, sao em lại tỉnh rồi.”
Va chạm như vậy, vốn là nửa tỉnh nửa mê nhưng lúc này đã tỉnh toàn bộ, để cái tay che trán xuống, nghe tiếng bước chân từ giường đến gần cô không khống chế được kêu mọt tiếng, “Thiệu Tuấn?”
“Ừ.” Thiệu Tuấn đáp nhẹ một câu, lại hỏi: “Trời còn chưa sáng làm sao em đã dậy.”
“A!!!” Bị đụng ngu luôn lúc này mới nhớ tới mình là bị nghẹn tiểu mà tỉnh, hô to: “Không được không được, em muốn đi vệ sinh, em muốn đi vệ sinh.” Ngay sau đó liền giống như một trận gió hướng phía cửa bên phải nhà vệ sinh chạy đi.
Vì tiết kiệm không gian, nhà Thiệu Tuấn làm phòng tắm và nhà vệ sinh chung với nhau, bên ngoài là bồn sứ rửa mặt, bên trong là nhà vệ sinh, chú ý, trong nhà bạn học Thiệu Tuấn không có cái loại bồn tắm cao cấp nào đó.
Tăng Tĩnh Ngữ tiểu xong đi tới bồn sứ súc miệng, ngay sau đó xoay người từ trên giá lấy khăn lông của Thiệu Tuấn lau mặt, nhìn mình trong gương tóc loạn giống như ổ gà, liền nhanh chóng đưa tay cào cào, chải chải lại tóc, sau khi thấy tất cả cũng tạm được, lấy lại tinh thần, nhìn vào trong gương làm biểu tượng chữ V thật lớn, sau đó mới tắt đèn trong nhà vệ sinh bước ra ngoài.
Lúc này Thiệu Tuấn đã mở đèn trong phòng ngủ lên, ánh đèn vàng ấm áp tạo không khí bên trong căn phòng thêm vào một tia nhu hòa, Thiệu Tuấn ngồi ở đầu giường, lẳng lặng nhìn Tăng Tĩnh Ngữ đang đi về phía anh, vừa nghĩ tới chuyện xảy ra kế tiếp, rồi lại không nhịn được cười tươi rạng rỡ.
“Anh yêu à, anh đang cười cái gì thế?” Tăng Tĩnh Ngữ đặt mông ngối xuống bên cạnh Thiệu Tuấn, đôi tay ôm lấy cổ của anh, mặt cách một khoảng an toàn nhìn thẳng anh.
Thiệu Tuấn giơ tay lên sờ lên gò má trắng nõn trắng nà của cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó từ từ đưa tay chuyển qua sau đầu cô, nâng cái ót cô, nghiêng người hôn lên.
Có mấy lời không nhất định phải nói rõ mới có thể hiểu, đây chính là lần đầu tiên tâm ý tương thông từ khi hai người yêu nhau tới nay, anh nghĩ muốn, cô nguyện ý cho, không cần hỏi, trực tiếp làm là tốt.
Cái lưỡi mềm mại đua tranh truy đuổi, nước miếng hòa tan, hận tại sao trước đây không đem đối phương nuốt vào trong bụng, tiết tấu nghịp nhàng thong thả không lạnh không nóng, lại nói đây là lần đầu tiên hai người hôn dịu dàng như vậy sau bốn năm không gặp, giống như cô gái Giang Nam dùng lời nhỏ nhẹ mềm mại, âm điệu không cao, tiếng kêu không lớn, nhưng lại phát ra những câu làm cho người ta quyến luyến, mê muội trong trong lòng, làm cho vô số Anh Hùng Hảo Hán say ngã.
Từ trước đến giờ Thiệu Tuấn chưa bao giờ cảm thấy mình là anh hùng, vẫn như trước say mê mỹ nhân hương lý Tăng Tĩnh Ngữ, không thể tự thoát ra được. Anh theo bản năng thăm dò khắp nơi trên người cô, lửa nóng hôn từ từ lan tràn đến bên tai, ngậm vành tai khéo léo mượt mà của cô, nhẹ nhàng liếm hôn, Tăng Tĩnh Ngữ mềm yếu như một dòng nước mùa xuân, nhu nhược không xương nằm ở trên người anh, trong lòng dường như muốn nhiều hơn.
Lửa nóng hôn đều đặn nhanh chóng dời xuống, bàn tay thật dầy từ từ thăm dò vào dưới lớp quần áo, ngựa quen đường cũ đến chỗ hai luồng cao vút.
Đầu Tăng Tĩnh Ngữ đặt ở trên vai anh hít một hơi thật sâu, hồi lâu mới lấy lại thần trí, buông ra cổ hai tay đang vòng trên cổ của anh, học theo động tác của anh từ từ lục lọi, cách lớp quần áo từ lồng ngực sờ tới bụng, bộ dạng lại gấp gáp đem tay đi vào dưới quần áo Thiệu Tuấn.
Hơi lạnh ngón tay sờ lên cơ bụng bền chắc ấm áp của anh, Thiệu Tuấn cứng đờ, sau đó chợt đẩy người đang đè ở trên người mình ra, trong mắt lóe □ ánh sáng, chăm chú nhìn chằm chằm đối diện cặp mắt long lanh của người nào đó, ở trong mắt của cô, cũng đầy lửa ái dục như anh.
Tất cả ngôn ngữ vào giờ khắc này đột nhiên mất đi tác dụng, anh nhanh tay cởi áo của mình, sau đó lật người đem Tăng Tĩnh Ngữ đè ở phía dưới.
Tăng Tĩnh Ngữ bên trong mặc áo lót màu trắng, bên ngoài là áo len cổ rộng màu xanh nhạt, phía dưới mặc một cái váy xòe, áo len đụng nhẹ liền rớt, cái áo lót màu trắng liền hiện ra trước mặt, lộ ra hình dáng bên trong rất rõ ràng, vòng tròn đẹp đẽ, Thiệu Tuấn nhìn thấy cổ họng lập tức căng thẳng, không để ý liền lôi kéo hai dây mỏng manh trực tiếp xé ra.
Nội y bao lấy hai luồng trắng như tuyết, Thiệu Tuấn nén hô hấp một tay đưa ra ôm người vào trong ngực, đôi tay đưa về phía sau cởi khoá. Tăng Tĩnh Ngữ ôm đầu của anh, con mắt khép hờ trong miệng không ngừng gọi tên của anh, âm thanh trầm thấp nhỏ giọng, mập mờ đầy ái muội.
Thiệu Tuấn rất thần tốc đem Tăng Tĩnh Ngữ cùng mình lột sạch sẽ, lần nữa cúi người lên Tăng Tĩnh Ngữ, rồi sau đó vội vã tách hai chân thon dài của Tăng Tĩnh Ngữ ra, hướng bắp đùi Tăng Tĩnh Ngữ đi lên, nhưng thật bi ai ah, kiến thức lý thuyết cùng kinh nghiệm thực tiễn là không giống nhau, bạn học Thiệu Tuấn đụng nhầm chỗ rồi, còn chưa kịp tiến vào, đã làm cho mình đau nhe răng trợn mắt.
Đây đại khái đây chính là chuyện mất mặt nhất đời này của bạn học Thiệu Tuấn rồi. Xử nam thì bi ai có phải hay không, đừng nói là đi lên, vọt thẳng xung phong kết quả lại là cửa thành cũng không tìm được.
Sau khi bị bộ dạng gấp gáp của bạn học Thiệu Tuấn đụng mấy lần đều thất bại, cuối cùng hung hãn Tăng Tĩnh Ngữ đã phát bực rồi, “Thiệu Tuấn, anh rốt cuộc có thể hay không a.”
Huấn luyện viên Thiệu đáng thương của chúng ta khẩn trương đỗ mồ hôi lạnh liên tiếp, dứt khoát đem chân người khác nâng lên để trên khuỷa tay, chuẩn bị trước tìm đúng cửa thành rồi tiến công.
Tăng Tĩnh Ngữ chỉ cảm thấy phía dưới đột nhiên rất lạnh, cả phía dưới hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh đèn.
Chẳng lẽ anh còn chuẩn bị nghiên cứu trước một phen hay sao? Tuy nói Tăng Tĩnh Ngữ mạnh mồm mạnh miệng, nhưng là bị người nào đó đang hừng hực lửa nóng nhìn chằm chằm nơi đó mà còn nhìn đến không biết xấu hổ như vậy, liền nhanh đưa tay che kín ánh mắt của người khác nói: “Anh chờ một chút.”
Cũng may tay của cô đủ dài, nếu không đoán chừng che cũng không phải là mắt mà là……
Thiệu Tuấn quả nhiên dừng lại, nói thật, mặc dù hôn cũng hôn, sờ một cái, nhưng anh cũng là lần đầu tiên, trong lòng vừa khẩn trương vừa ngượng ngùng.
Tăng Tĩnh Ngữ che chặt mi mắt anh, giùng giằng đem chân từ trong khuỷu tay của anh để xuống câu hông của anh, bảo đảm sẽ không bại lộ rồi mới buông tay đang che kín ánh mắt anh ra, câu cổ của anh kéo xuống, tay không trực tiếp nắm lửa nóng người nào đó□ nhắm ngay cửa thành nói: “Được rồi.” Về môn học cấu tạo cơ thể con người này, cô gái từng học y như cô am hiểu hơn nhiều so với bạn học Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn nghe vậy trong đầu vang lên một tiếng, thẳng tắp đâm vào con đường máu, thật sự là con đường máu nha! Đau, cô gái của chúng ta bị đau thét lên giống như quỷ rống sói tru, thật con mẹ nó đau, cảm giác cả người giống như bị xé rách.
Cũng không đủ trơn, lại không làm màn dạo đầu trước, không đau mới là lạ.
Nhưng mà cái loại đau đớn này, nhất định là huấn luyện viên Thiệu ngây thơ của chúng ta không thể nào hiểu được, thậm chí lúc Tăng Tĩnh Ngữ kêu lên anh liền phản xạ có điều kiện đưa tay che miệng của cô nói: “Đừng kêu, mẹ anh ở sát vách.”
Tăng Tĩnh Ngữ giận, thực muốn tát một cái đập anh chết luôn đi, há mồm liền cắn lên tay anh, liều mạng cắn, giống như hận không thể cắn xuống một miếng thịt.
Hai người này, căn bản không giống như đang “yêu”, nói đang đánh nhau còn thấy giống hơn.
Thật ra thì Thiệu Tuấn cũng đau, nhưng vừa nghĩ tới Tăng Tĩnh Ngữ không thích ứng, anh cũng liền khó khăn lắm mới nhịn được, miệng thở hổn hển không dám di động chút nào. Tăng Tĩnh Ngữ hít sâu vài cái, cho đến khi trận đau kia giảm bớt mới buông ra ôm lấy cổ của Thiệu Tuấn nói: “Anh động động.”
Thiệu Tuấn thử dò xét tính lại chen vào vài phần, Tăng Tĩnh Ngữ hít vào một ngụm khí lạnh, Thiệu Tuấn săn sóc hỏi: “Còn đau không?”
Tăng Tĩnh Ngữ không lên tiếng, chỉ là ôm chặt, hai chân kẹp ở ngang hông Thiệu Tuấn, dùng hành động trả lời vấn đề của anh. Nghĩ thầm, dù sao cũng đau một lần, đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm siêu sinh sớm.
Thấy Tăng Tĩnh Ngữ không nói gì, Thiệu Tuấn chậm rãi ra vào, rồi sau đó tốc độ càng ngày càng nhanh.
Tăng Tĩnh Ngữ đầu tiên còn cắn chặt răng sợ mình đau đớn mà gào lên, nhưng dần dần, đau đớn chẳng biết biến mất lúc nào, đã không thấy gì nữa, tới thay thế chính là khoái cảm khó nói lên lời, giữa lúc chuyển đổi đó, trong miệng không khỏi bắt đầu rên rỉ, tay cũng bắt đầu từ từ vuốt ve sau lưng Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn thấy Tăng Tĩnh Ngữ thư thái dong ruỗi liền càng dùng sức, mỗi một lần cũng tiến vào sâu tận, hơn nữa tinh lực càng làm càng như hổ khiến người ta giận sôi, cuối cùng khiến cho Tăng Tĩnh Ngữ vốn là còn hưởng thụ phải cầu xin tha thứ.
Dĩ nhiên, thể lực Tăng Tĩnh Ngữ so với Trầm Ngôn là tốt hơn rất nhiều, ít nhất không có bị làm ngất đi, chỉ là cũng không hơn được bao nhiêu, cả người mềm nhũn đầu ngón tay cũng không nâng lên được. Sau khi Thiệu Tuấn đã thõa màn liền nằm trên người Tăng Tĩnh Ngữ, trong miệng thở hổn hển nóivới Tăng Tĩnh Ngữ: “Sau khi về doanh trại anh liền nộp đơn xin cưới.”