Theo Đuổi Mẹ Xin Xếp Hàng

Chương 2: Chương 2




Thời gian thấm thoắt thoi đưa, loáng một cái đã qua sáu năm.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh, Thiên Hân Vũ đẩy hành lý hòa vào dòng người tấp nập.

“Mẹ, đợi Thư Nha với!”

Một giọng nói non nớt hổn hà hổn hển từ sau lưng truyền tới, Thiên Hân Vũ cau mày, dừng bước kéo kéo dây dắt trẻ chống lạc trong tay, nói:

“Mẹ đã nói rồi, không được vừa đi vừa ăn. Nếu không có sợi dây này, mẹ lại phải đi tìm con trên loa phát thanh rồi đấy.”

Thiên Hân Vũ giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn Mạt Thư Nha, thấy đứa nhóc năm tuổi cuối cùng cũng chịu bỏ bánh mì vào trong balo, cô mới hài lòng lộ ra gương mặt tươi cười.

“Mẹ, chúng ta đến đến đây để tìm bố sao?” Thư Nha ngước đôi mắt to tròn trong veo quan sát hết thảy cảnh vật và con người ở một nơi xa lạ, theo sát bước chân Thiên Hân Vũ.

“Mẹ đang dẫn con đi tìm ông ngoại và dì à?”

Thiên Hân Vũ vuốt vuốt mái tóc màu hạt dẻ mềm mại của Thư Nha, nhìn thành phố vừa xa lạ vừa thân thuộc này, bất giác ngẩn người.

Sáu năm trước, cô sang Pháp bồi dưỡng kiến thức chuyên môn về y học thì vô tình phát hiện mình mang thai.

Thiên Hân Vũ là người học y nên cô biết bản thân thuộc nhóm máu khủng long hiếm gặp, nếu phá thai sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai sau này. Vì vậy cô bất chấp mạo hiểm, kiên quyết sinh ra đứa bé này.

Vừa nuôi con vừa hoàn thành khóa học, Thiên Hân Vũ học hành rất vất vả, cơ thể cũng yếu đi không ít. Cũng may bạn đại học của cô – Lạc Chính Lâm vẫn luôn sát bên, giúp đỡ mẹ con cô rất nhiều.

Chỉ là đến khi anh muốn từ mối quan hệ bạn bè tiến thêm một bước làm Bố của Thư Nha, Thiên Hân Vũ lại quyết định về nước không chút do dự.

Mấy năm nay cô đã nhận sự giúp đỡ từ Lạc Chính Lâm quá nhiều rồi, giúp anh tìm một người bạn đời có Tân chí hướng chính là tâm nguyện của Thiên Hân Vũ. Nhưng người đó tuyệt đối không phải là cô.

Vừa lên taxi, Lạc Chính Lâm đã gọi điện thoại tới.

“Thế nào rồi, Thư Nha đã quen chưa?”

Lạc Chính Lâm biết mình chỉ có thể dùng cách quan tâm Thư Nha mới có thể gián tiếp quan tâm cô mà thôi.

“Rất ổn. Cảm ơn anh, Hạo Bắc.”

“Em nói Thư Nha nghe điện thoại đi…”

Thiên Hân Vũ để điện thoại bật loa ngoài, ra hiệu cho Thư Nha đến nghe điện thoại.

“Papi, con nhìn thấy rất nhiều người tóc màu hạt dẻ, bọn họ ai là Bố của con?”

Giọng trẻ con non nớt cùng lời nói giật gân này khiến tài xế đang lái xe cũng phải dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Thiên Hân Vũ qua gương chiếu hậu.

“Có Bố rồi còn chưa đủ sao?”

“Ba là bố độc nhất vô nhị của con, nhưng Thư Nha cũng muốn đi tìm cha ruột cơ.”

Thư Nha chu miệng nghiêm túc lắc đầu.

“Papi, gọi điện thoại quốc tế đường dài như thế này đắt lắm, Thư Nha phải bye bye…”

Thư Nha líu lo nói xong, sau đó nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Thiên Hân Vũ, bấm nút kết thúc cuộc gọi.

“Mẹ, đợi khi tìm được bố rồi, mẹ sẽ kết hôn với bố chứ?”

“Con đừng bận tâm chuyện người lớn.”

Thiên Hân Vũ vuốt ve mái tóc của Thư Nha, biết tài xế nhìn mình khiến cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, lời nói vô ý của Thư Nha càng khiến cô dở khóc dở cười.

Đứa bé này từ ngoại hình, tính cách đến giới tính chẳng có chút nào di truyền từ cô, đặc biệt là mái tóc màu hạt dẻ tự nhiên quá mức thu hút này.

Thỉnh thoảng cô cũng rất hiếu kỳ rốt cuộc cha của Thư Nha là người như thế nào, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng tan biến như bong bóng xà phòng.

Hai người vốn không có mối liên hệ nào với nhau, không thể bởi vì một đứa nhỏ mà phải chịu bó buộc Tân một chỗ. Dẫu sao nó cũng không phải là kết tinh của tình yêu, chỉ là cô đơn phương muốn giữ lại.

Đến khách sạn đã đặt từ trước, Thiên Hân Vũ dặn dò Thư Nha không được chạy lung tung, sau đó mới đẩy hành lý tới phía trước quầy lễ tân làm thủ tục đăng ký.

Thư Nha vô cùng hiếu kỳ đối với mọi thứ ở trong nước, nhất là những người đàn ông có thân hình cao lớn, luôn có cảm giác bố của mình chính là một người trong số đó.

Thư Nha mở to đôi mắt tròn xoe long lanh nhìn khắp bốn phía khách sạn, bỗng nhiên, ánh mắt nó như dán vào một người đàn ông có hình cao ngất, gương mặt vô cùng tuấn mỹ.

Người đàn ông mang âu phục đi giày da kia, cử chỉ vừa phóng khoáng, vóc dáng lại đẹp mắt như vậy, nhất định là bố của mình rồi!

Thư Nha quên luôn lời dặn dò của Thiên Hân Vũ ban nãy, trực tiếp tháo sợi giây trên cổ tay ra, vừa chạy vừa nhảy tới bên cạnh người đàn ông kia, ôm chặt lấy bắp đùi anh ta, hết sức phấn khởi kêu to:

“Bố! Con rốt cuộc tìm được cha rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.