Theo Đuổi Nam Thần

Chương 12: Chương 12: Chương 12: Trợ lý đặc biệt




Lúc Christy ra khỏi phòng làm việc của Hoa Thần, sắc mặt nhìn không tốt lắm, Giản Hân nhớ mình đã từng làm chuyện mắc cỡ như vậy, cũng không tiện đi lên chào hỏi, chỉ đứng từ xa nhìn, thấy Christy nhét tấm chi phiếu quen thuộc vào trong túi, bước đi không hề quay đầu lại.

Giản Hân lặng lẽ quay về bàn làm việc của mình, âm thầm suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi đây.

Tấm chi phiếu Christy cầm trên tay chính là thứ mà hôm qua Giản Hân thấy trên phòng làm việc của Hoa THần, thấy tình hình này, tám mười phần là phí mà Hoa Thần cấp cho Christy rời đi.

Nói như vậy, Hoa Thần là bởi vì quan hệ với mình nên mới chia tay cùng Christy? ! Tổng giám đốc dùng phương thức như vậy khiến Giản Hân không hề vui mừng, ngược lại còn có chút sợ hãi.

Giống như cô thấy mình không lâu trong tương lai, Hoa Thần nhấc bút viết mấy con số không ném trước mặt mình, nhìn cũng không thèm mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này cực khổ cho cô, ngày mai cô không cần tới làm nữa.”

Không không --, vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Giản Hân cảm thấy cả người đều không ổn.

“ Jess, Boss đưa cho cô.”

Trong lúc còn sững sờ, Jeff đưa tới một phong thư, Giản Hân mở ra nhìn, bên trong là tấm chi phiếu, cô có chút kinh ngạc mà nhìn Jeff, “Đây là muốn gì?”

“Boss nói là trả trước tiền lương cho cô...” Lúc thấy tờ chi phiếu đo, mắt Jeff lóe sáng, nhưng dù sao anh cũng là người đi theo Hoa Thần nhiều năm, rất nhanh liền hiểu ra sự tình, sắc mặt như thường mở miệng nói: “”Đúng rồi, từ hôm nay trở đi cô lên chức trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, cô nhanh nhẹn như vậy, lại theo tổng giám đốc làm trợ lý đã lâu, cũng đã đến lúc đi theo bên cạnh ngài.”

“Đuổi kịp” là làm việc cùng tổng giám đốc. Giản Hân không nghĩ mình đến nơi này có thể bên cạnh anh.

Hiện nay Hoa Thần có bốn người trợ lý, Jeff có thâm niên nhất, mọi hoạt động hội nghị quan trọng của tổng giám đốc anh ta đều có thể “Đuổi kịp”, còn là Peter là người đàm phán đối ngoại của Hoa Thần, mà công việc nội bộ của công ty, đứng sau Hoa Thần luôn là Alex trầm tĩnh, về phần cô, ai cũng không đề cập tới.

Hiện tại, Giản Hân thực sự có chút hồ đồ, làm trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, cô làm sao có thể “theo kịp” Ngoại trừ thời gian làm việc cùng ba trợ lý, Hoa Thần cũng chỉ có ăn, lái xe, ngủ và lúc đi cầu.

Ngủ a, được A được H. . . Giản Hân nhất thời nghĩ tới, bản thân mình lại có thể quan hệ bất chính với Hoa Thần, cũng như là người không có quyền cũng chẳng có thể nhìn sắc mặt của người khác mà sống lại bị đại Boss thâm hiểm chơi quy tắc ngầm.

Đương nhiên, trong lòng đã có cách, Hoa Thần không có mở miệng nói cho cô bên cạnh, rốt cuộc Giản Hân cũng không chịu nổi.

Cô rất muốn đập tay xuống bàn, lớn tiếng chất vấn Hoa Thần: “Nói! Rốt cuộc anh thích tôi bao nhiêu, vó đúng là thích đến nóng ruột nóng gian bỏ ra trăm phương ngàn kế để tôi đi theo anh không?”

Nhưng thực sự, cô nghĩ Hoa Thần trả lời tám phần mười là như vậy: Cô suy nghĩ quá nhiều, tôi thấy cô chân dài eo nhỏ mềm yếu dễ bị bắt nạt. Vì vậy cố gắng tuyển cô làm trợ lý.

Sau khi kết luận, Giản Hân quyết định chọn dùng chiến thuật vòng vèo.

“Tổng giám đốc, anh nói làm trợ lý đặc biệt rốt cuộc là làm những gì vậy?” Giản Hân vừa pha trà ngon đặt trên bàn Hoa Thần, vừa cười nói.

“Loại chuyện này em cũng cần tới hỏi tôi?”Hoa Thần nhìn cô một cái, nhíu mày.

“Không phải là, chỉ là nói như thế nào đây. . . Anh xem, tôi quê mùa, lại thiếu nhanh nhẹn, tôi sợ mình không thể đảm nhiệm được công việc này.”

“Em nhận thức mình cũng rất sâu, có khuyết điểm gì, nói ra đi.”

“ . . .”Giản Hân suy nghĩ một chút, trở về bình thường nói, “Cũng không có, ngoại trừ hai điểm nói ra, những thứ khác đều tốt vô cùng.”

Hoa Thần ngừng một hồi mới đưa trà trong miệng nuốt xuống, bên môi mang theo nụ cười như có như không: “Vậy em đối với mình rất tự tin.”

“Nhưng cũng chỉ là tương đối ổn, Peter cẩn thận tỉ mỉ nghiêm cẩn, Alex ổn trọng thạo đời, Jeff—— “

“Ý em là bọn họ hợp với công việc này hơn?”

“Dạ dạ “Giản Hân vội vã gật đầu.

“Không được!” Hoa Thần phủ định hoàn toàn khiến đôi mắt Giản Hân tràn đầy ánh sáng hi vọng. Cô còn chưa kịp mừng rỡ, lại nghe anh mở miệng nói: “Quá lãng phí.”

“. . .” Giản Hân khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy trái tim mình như vỡ tan thành thủy tinh rơi xuống đất.

“Em cũng đừng ủ rũ, có một số việc, bọn họ không làm được.”Nhìn Giản Hân vẻ mặt uể oải, Hoa Thần lại nói thêm một câu.

“Chuyện gì?” Giản Hân dường như lại thấy được hi vọng.

“Buổi tối có một tiệc rượu, em hợp hơn bọn hắn.”

Tiệc rượu? Loại xã giao này cần bạn gái đi chứ không phải trợ lý...

Chờ một chút, anh nói cô đi tiệc rượu? Cái này là thừa nhận gián tiếp thân phận của mình sao, đôi mắt Giản Hân không giấu được ý cười.

“Tổng giám đốc, anh muốn dẫn tôi đi tiệc rượu, nhưng anh xem tôi lại mặc đồ này...” Giản Hân chỉ chỉ quần áo dành cho nhân viên trên người mình, “Nếu không anh cho tôi về nhà thay quần áo khác trước?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.