Theo Đuổi Nam Thần

Chương 40: Chương 40: Chương 40: Ngoại truyện về Hoa Thần ( 1 )




Edit: Dạ Huyết

Hoa Thần vừa mới bước ra từ hội đấu giá nghệ thuật, có phóng viên xông tới, hỏi anh đầu tư vào nghệ thuật rất nhiều, ánh mắt vì vậy mà luyện thành, sao có thể cất chứa nhiều tinh phẩm như vậy.

Hoa Thần cười, trả lời ngắn gọn: bởi vì anh có tiền, lại có thời gian.

Phóng viên còn muốn hỏi thêm, anh đáp thêm một câu: “Còn nữa, tôi cũng đủ tiền để phá.”

Những thứ anh mua về, trừ cái mình thích, còn lại anh thường bán đi, kiếm lời, ánh mắt từ vậy mà luyện thành, đâu có vì cái gì.

Hoa Thần cười khẽ, nhớ tới hôm nay hội đấu giá tổ chức chương trình ‘chọn ra bình hoa thật’, anh không biết giám định đồ sứ và thưởng thức nhưng lại chọn đúng, nếu thật muốn hói bằng chứng, đại khái ở hoa văn trên bình, không đủ tự nhiên.

Anh vẫn luôn tự tin về ánh mắt của mình, nhìn đồ vật cũng tốt, nhìn phụ nữ cũng tốt.

Nói phụ nữ, Hoa Thần hơi nghiêng đầu, không hề ngoài ý muốn phát hiện ra ánh mắt của người khác giới từ góc sáng sủa nào đó.

Đó là một người phụ nữ 20 tuổi, không, cô không coi là đàn bà, là một cô gái.

Cô gái kia anh đã từng gặp qua hai lần: Lần đầu tiên là ở trong nhà ăn của công ty, cô gái kia chủ động bắt chuyện với anh, lần thứ hai là ở tiệc sinh nhật, cô đòi anh cho số điện thoại.

Không biết có phải cô gái này lấy được tin tức của mình ở đâu không, gần đây cô ta thường xuyên xuất hiện trước mặt anh.

Ánh mắt Hoa Thần đảo qua người cô: mái tóc đen óng ả, khuôn mặt tươi mát, trẻ trung, mang theo vài phần dễ thương, còn dáng người, phụ nữ luôn quẩn quanh anh ít có ai hoạt bát, tươi trẻ như thế này, cô gái tựa như cơn mưa xuân vừa mới trút xuống, mặc dù rất bình thường, nhưng lại làm cho người ta nhịn không được muốn hái.

Ngoại hình rất được, nhưng, khi hắn nhìn khuôn mặt của cô, anh liền rõ, đây không phải là một cô gái dễ dãi, cô gái nhỏ này không phải là vì vật chất, mà là vì tình yêu, khờ khạo tin vào nó.

Mà tình yêu là cái gì? Tay Hoa Thần bất giác lướt qua chiếc nhẫn trên ngón tay cái —— tình yêu là một loại đồ vật, rất ngu ngốc, anh không muốn nghĩ đến, cũng không muốn bị vướng vào.

Cho nên cô gái trước mắt, anh không hề muốn trêu chọc.

Hoa Thần khởi động xe, định rời đi, bên kia, tiếng chuông điện thoại thanh thúy vang lên, cô gái nhận máy, đứng sau cây cột nghe điện thoại.

Bãi đỗ xe quá mức im lặng, dù cô gái đè thấp giọng, nhưng nôi dung rơi vào tai Hoa Thần không thiếu một chữ: “Chị họ à, em nói với chị là em thích một người rồi, đừng giới thiệu bạn trai cho em nữa. . . . . Gì. . . . . Người ta thấy em chướng mắt, em biết. . . . . Em biết là người ta không thích em, nhưng cũng chưa chắc đó là sự thật. . . . Chỉ là, đời người ngắn lắm, dù gì cũng nên thử mạo hiểm theo đuổi một lần, có phải không?”

Theo đuổi? Cô quả nhiên đang theo đuổi anh, Hoa Thần mỉm cười, bất giác lấy điện thoại trong túi ra, màn hình hiện lên tin nhắn từ cô.

Bình thương tin nhắn gửi đi vào lúc 11, 12 giờ, nội dung trừ giới thiệu, thì là tâm sứ đôi điều hoặc bàn ăn chuyện công việc.

Tin nhắn của cô chỉ hỏi một câu hỏi rất bình thường, muốn anh trả lời, nhưng anh chưa từng mắc câu bao giờ, tuy rằng, có vài thứ, anh đều trả lời qua tin nhắn.

Nếu là cô gái khác, có thể anh có thể bồi chơi một chút, nhưng mà. . . . . Đáng tiếc. . . . .

Hoa Thần gỡ điện thoại, lấy sim ra, quyết định quăng đi.

Anh muốn, cắt đứt mọi liên lạc với cô, không bao giờ gặp lại nữa, nhưng anh không biết, một năm sau, đối phương lại đem hồ sơ lí lịch đến điện ảnh và truyền hình Hoa Liên, trở thành nhân viên của anh.

Lại nói tiếp, điều cô làm trợ lí của anh, tuy là do anh tự mình phân phó, nhưng khi đó, anh cũng không biết đó là cô.

Đó là lầ đầu tiên Hoa Liên tổ chức lễ trao giải điện ảnh, Hoa Thần là tổng giám đốc của Hoa Liên đương nhiên phải đi, bạn gái lúc ấy của anh là Christy.

Christy lúc ấy mới chỉ là một tài năng trẻ, cố gắng bắt lấy mọi cơ hội tuyên truyền bản thân, không ngờ, ngày ấy trang phục của cô lại xảy ra vấn đề —— váy bị cái tên nào đó không an phận xé rách.

Trang phục của cô vì buổi lễ hôm nay mà đặc biệt thiết kế riêng, tạo hình rất khác biệt, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không tìm ra bộ thứ hai giống vậy.

Christy tìm anh oán giận, anh ngại phiền toái, mở miệng nói: “Vậy đổi bộ khác đi.”

Có sao đâu, có anh ở đây, cô lo lắng cái gì?

Christy từ trước đến nay đều rất an phận, tuy có hờn giận, cũng sẽ không ở tước mặt anh biểu lộ ra ngoài, gọi trợ lí chuẩn bị trang phục khác cho cô, ngay lúc này có một nhân viên của công ty tự nhận là mình biết một nhà thiết kế trang , có thể nhờ người ấy sửa dùm.

Christy nửa tin nửa ngờ, một mặt đưa lễ phục cho tiểu viên chức kia, một mặt tìm trang phục khác, ai ngờ 1 tiếng sau, tên đó quả thực đem bộ lễ phục đã được sửa chữa tốt trở lại.

“Cô biết Joey? Tôi nghe nói cô ta tính tình rất quái đản, ít khi chừa mặt mũi cho người khác.” Christy kinh ngạc.

“Không có, tôi cũng chỉ thử hết sức một lần, có thể Joey cũng là fan của cô. . . . . . “ Tiểu viên chức đeo khẩu trang, hình như là bị cảm, giọng hơi khàn, lộ ngoài khẩu trang là đôi mắt to ngập nước.

Làm hết phận sự, không tranh công, mang bệnh cũng đi làm, thật là một nhân viên tốt, Hoa Thần nhớ ra Ada đi rồi, bên người mình cũng đang cần một nữ trợ lí mới, nên, anh bổ nhiệm cô vào vị trí đó.

Đem đối phương đến bên người mình, Hoa Thần mới biết cô gái kia tên là Jess, tuy không thông minh lắm, nhưng làm việc rất ân cần, tính cách hoạt bát sáng sủa, sẽ không làm vài vị trợ lí khác của anh ghét bỏ vì năng lực không đủ.

Jess trước đây cũng chưa từng làm trợ lí cho anh, nhưng tựa hồ lại hiểu rõ mọi sở thích bình thương của anh, mấy công việc vặt không cần anh phân phó cô cũng sẽ giải quyết ổn thỏa, giúp anh chọn gì đó cũng cực kì phù hợp với khẩu vị và thẩm mỹ.

Hoa Thần đối với Jess rất là vừa lòng, trừ việc, lúc cô cười rộ lên nhìn có hơi giống Hoa Ngưng, không phải ngũ quan, mà là ý tứ và hàm xúc mà nét mặt biểu hiện ra —— khờ dại, ngây thơ, cũng hơi ngốc.

“Về sau là việc nghiêm túc một chút, đừng cả ngày ở trước mặt Hoa tổng cười hi hi ha ha.” Jeff nhìn ra Hoa Thần không thích, âm thầm nhắc nhở Jess.

Jess nghĩ đến việc Hoa Thần bất mãn về thái độ làm việc của cô, từ nay về sau mỗi ngày ở trước mặt Hoa Thần đều rất cẩn thận. Như vậy làm cho Hoa Thần cảm thấy mình thật là đáng sợ.

Hoa Thần không thích loại cảm giác này, anh quyết định xích quan hệ của hai người lại gần một chút, làm cho đối phương chẳng cần phải câu nệ.

“Cô tên là gì?” Một ngày đẹp trời nào đố, sau khi nhận cà phê từ tay cô, anh hỏi cô.

“Tôi?” Cô hơi kích động, đơ người một hồi lâu mới lấy lại phản ứng: “Tổng giám đốc, tôi gọi là Giản. . . . . Jess.”

“Tôi biết tên tiếng Anh của cô.” Anh hơi buồn cười.

“A, tên tiếng Trung —— tôi tên là Giản Hân, đơn giản: Giản, vui sướng: Hân.” Cô vội vàng báo cáo tên.

Giản Hân, người cũng như tên, đơn thuần, sáng sủa. . . . . .

Hoa Thần im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy tên này hình như có hơi quen thuộc, anh ngẩng đầu, tỉ mỉ đánh giá người trước mắt một phen, mở miệng nói: “Có phải chúng ta đã từng gặp mặt?”

“Tổng giám đốc, tôi lớn lên giống khá nhiều người. . . . . .” Giọng cô có chút chột dạ.

Trong chớp mắt, nhìn bộ dạng cô giấu đầu hở đuôi làm anh nhớ đến cô gái xin số điện thoại của anh năm kia.

“Phải không?” Anh nở nụ cười xấu xa, lấy ra chiếc điện thoại Vertu trước kia.

Bên trong tuy cũng đã có nhiều thay đổi, nhưng nội dung tin nhắn đó anh vẫn còn giữ. Anh gọi cho dãy số trong quá khứ kia, quả nhiên thấy cô kích động, rồi sau đó một tiếng chuông thanh thúy vang lên.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.