Edit: Dạ Huyết
Từ trước đến nay Hoa Thần luôn chán ghét người khác tiếp cận mình vì có mục đích riêng, mặc kệ vì cái gì.
Khi phát hiện trợ lý bên người có vài nét rất giống Hoa Ngưng, anh không ghét bỏ, nhưng khi phát hiện Giản Hân chính là người trước đây từng chủ động bắt chuyện với mình, nhất định sự tình sẽ khác.
Một Hoa Ngưng đã là ác mộng, anh đối với phụ nữ quá chủ động không có cảm tình gì.
“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?” Hoa Thần nhíu mày, lấy di động ra gọi đến dãy số lúc trước, quả nhiên điện thoại cô reo lên.
“Tổng giám đốc, tôi thực sự không phải cố ý, tôi chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được anh ở Hoa Liên, thật đó!” Giản Hân tay chân lúng túng tắt điện thoại, khuôn mặt tội nghiệp nhìn anh, bộ dạng cực kì vô tội.
“Chẳng lẽ cô không đọc báo?” Sắc mặt Hoa Thần không được tốt lắm.
“Tổng giám đốc. . . . . . Anh so với trong báo đẹp trai hơn rất nhiều, tôi không nghĩ là cùng một người.” Giản Hân cười làm lành.
Hoa Thần lười vạch trần cô, cười lạnh một tiếng mở miệng nói: “Tự mình xin từ chức, tôi có thể giúp cô viết thư đề cử.”
Giản Hân cúi thấp đầu, còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt không thương lượng của anh, nhất thời im lặng.
“Cảm ơn tổng giám đốc.” Giản Hân ủ rũ nói, không có tinh thần ra văn phòng. Nhìn thấy bóng dáng cô đơn của cô, Hoa Thần nhất thời cảm thấy hơi áy náy.
Nhưng mà cũng chỉ là trong phút chốc, Hoa Thần cũng không nghĩ nhiều.
Giản Hân làm việc ở công ty chưa lâu, nhưng trên tay vẫn có tương đối nhiều đồ, cũng mới được cử đến làm trợ lý giao tiếp mấy ngày.
Trong mấy ngày làm cô làm trợ lí có khoảng thời gian Hoa Thần bị bệnh. Đột nhiên lại cảm, không xuống giường được.
Nằm trong phòng VIP khách sạn Châu Tế, Hoa Thần không nghĩ tới, người đầu tiên đến thăm anh lại là Giản Hân.
“Tổng giám đốc cơ thể anh thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?” Giản Hân cũng không thấy ngại, vừa vào liền giúp anh dọn dẹp phòng, một mặt chào hỏi anh: “Tôi đã gọi điện cho bác sĩ, lát nữa bác sĩ sẽ tới đây.”
Hoa Thần mơ mơ màng màng, miễn cưỡng mở mắt nhìn cô: “Là ai bảo cô đến?”
“Alex bảo tôi tới.” Giản Hân lễ phép nói: “Tổng giám đốc anh yên tâm, tôi không có ý đồ gì, chỉ là các đồng nhiệp khác ai ai cũng bận bịu. . . . . Hơn nữa chuyện chăm sóc tổng giám đốc, giao cô vẫn là thích hợp nhất.”
Hoa Thần bị bệnh nên không có khí lực so đo với cô, vừa nhắm mắt lại đã ngủ, mơ mơ màng màng, chỉ biết là bác sĩ đến kiểm tra cơ thể mình, dặn dò một đống điều phải chú ý, Giản Hân đứng ở một bên, cầm sở nhỏ nghiêm túc ghi.
Chờ bác sĩ đi, Giản Hân gọi khách sạn đem lêm một ít rau dưa cừng hoa quả, bưng mứt hoa quả cùng bánh mì vừa nướng xong đến phòng anh. Cô kéo tủ đầu giường lại, đem khay bánh để lên, sau đó đánh thức anh.
Hoa Thần im lặng nhìn cô một lúc lâu, khó khăn hạ lệnh: “Mở cửa sổ.” Giản Hân không đồng ý: “Bên ngoài đang có tuyết rơi.” Anh từ trong cổ họng phát ra giọng khàn khàn: “Nói cô mở thì cô mở đi.” “Anh là bệnh nhân, phải nghe lời bác sĩ dặn.” Giản Hân không thèm nể mặt mũi, cầm ly sữa bò còn nóng đưa cho anh: “Tổng giám đốc ăn chút gì đi.”
Mày Hoa Thần nhăn lại: “Để đó đi, tôi sẽ ăn, cô ra ngoài trước đi.” Giản Hân: “Ừm” một tiếng, đặt ly sữa xuống bàn, đi tới cửa còn quay đầu nói: “Tổng giám đốc, anh có muốn ăn cái gì nữa không, nói cho tôi biết, tôi mua giúp anh.”
“Cháo trứng muối thịt nạc.” Hoa Thần thuận miệng làm khó dễ: “Của nhà hàng XX.”
Giản Hân nhìn anh định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn ra ngoài gài cửa lại.
Hoa Thần không ngờ tới, trời động giá rét, Giản Hân thực sự lái xe vòng quanh nửa thành phố để mua cháo cho anh. Dùng bình giữ nhiệt mang về.
Chờ lúc cô mở cửa phòng, anh cũng đã ăn xong bữa sáng rồi. Nhìn Giản Hân trong tay xách đồ vật, có chút kinh ngạc.
Giản Hân cũng không giận, hỏi anh: “Tổng giám đốc, anh còn muốn ăn cháo nữa không?”
“Không muốn ăn.” Hoa Thần ho hai tiếng, chống người ngồi ở đầu giường.
“Ừm, vậy tôi tự ăn.”
Giản Hân ôm bình giữ nhiệt ra ngoài. Sau đó bưng nước ấm và thuốc tới, chỉ đạo anh uống thuốc. Uống xong, Hoa Thần để Giản Hân mở máy tính giúp anh.
Cảm cúm nên Hoa Thần hoa mắt chóng mặt, nhìn màn hình một lát đã cảm thấy mệt, Giản Hân muốn khuyên anh nhưng không dám khuyên, cuối cùng mở miệng nói: “Tổng giám đốc, anh mệt, không bằng để tôi giúp anh đọc.”
Hoa Thần gật đầu, Giản Hân lại gần giúp anh đọc.
Giọng nói trong trẻo, từng chữ đều như sợ anh nghe không rõ, đọc vô cùng rõ ràng. Khi Hoa Thần xử lý xong công việc, anh mới nhận thấy giọng Giản Hân đã hơi khàn.
“Cổ họng không thoải mái sao cô không nói?” Hoa Thần nhíu mi nhìn cô, cô thế nhưng một chén nước cũng chưa uống qua.
“Tổng giám đốc cơ thể của anh. . . . . . So với công việc còn quan trọng hơn.” Giản Hân vội vàng bưng cốc nước lên uống.
Thật đúng là xuẩn, Hoa Thần liếc mắt nhìn cô, không tiếp tục nói chuyện với cô, nằm xuống nghỉ ngơi.
Buổi chiều, Giản Hân theo thường lệ đốc thúc anh ăn cơm uống thuốc, thuận tiện còn đem canh gừng cho anh.
Hoa Thần nhìn cô giày vò nửa ngày, hỏi cô: “Cô không uống sao?”
“Tuy đây là lần đầu tiên tôi nấu, nhưng tổng giám đốc cứ yên tâm.” Giản Hân thấy anh hỏi như vậy, biểu tình trên mặt rất phong phú, thấy anh kì quái nhìn cô, giải thích nói: “Vì nấu chén canh này, tôi đã thử đi thử lại nhiều lần rồi, tổng giám đốc anh có thể yên tâm uống.”
Khóe môi Hoa Thần giật giật: “Tôi nói là cô có khả năng bị tôi truyền bệnh.”
Cho nên, tốt nhất cũng uống chút canh gừng.
Não cô đến tộ cùng là nhỏ như thế nào?! Hoa Thần không muốn tiếp tục nói chuyện với cô, uống xong canh gừng rồi đi ngủ.
Buổi tối anh ho khan mấy lần, Giản Hân sợ anh buồn nôn muốn ói, có thể cần uống nước, nên có động tĩnh gì lớn là lại chạy vào nhìn anh. Hành hạ như thế trôi qua, đến hơn nửa đêm, Hoa Thần mới chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Thần tỉnh lại, đã bớt nóng, mở cửa phòng liền thấy Giản Hân nằm ngủ trên ghế sofa.
Cô nhờ khách sạn đem lên một bộ chăn mền, ở trên ghế sofa ngủ thiếp đi, hình như hơi lạnh, cơ thể cô co lại thành một khối, lại tựa hồ rất mệt mỏi, cô cùng không bị tiếng động của anh làm tỉnh.
Hoa Thần sửa soạn xong chuẩn bị rời khỏi phòng, lúc đóng cửa nhìn thấy Giản Hân co thành một khối, mày cau lại, rất cuộc nhịn không được đi tới, từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo khoác đắp lên chăn Giản Hân.
Ngày đó Hoa Thần cho Giản Hân nghỉ phép một ngày, mấy ngày sau này Hoa Thần không hề nhìn thấy bóng giáng Giản Hân.
Hoa Thần có chút không quen, anh bắt bẻ trợ lí mớt pha cà phê khó uống, đặt đồ ăn không hợp khẩu vị, làm việc không tích cực. . . . Jeff có chút khó khăn: “Hay là điều Jess trở lại?”
“Không phải cô ấy từ chức rồi sao?” Hoa Thần hơi kinh ngạc.
“Gần đây trợ lí của Cổ tiểu thư bị bệnh, cô ấy bảo tôi điều Jess sang cho cô ấy dùng vài ngày.” Jeff giải thích nói: “Jess đồng ý, thế nên tôi để bộ phận nhân sự đẩy kì hạn rơi chức của Jess về sau vài ngày.”
Để Giản Hân làm trợ lí cho Christy? Hoa Thần nhíu mày: Mặc dù Christy ở trước mặt anh rất nghe lời, nhưng đối với các nhận viên bình thường khác, tính tình có tiếng là khó hầu hạ. . . .
Hoa Thần nghe Jeff nói như vậy, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, giao phó Jeff: “Sau này nếu có loại sự tình này, nhất định phải hỏi qua tôi.”
Nói xong Hoa Thần đầu tiên là sững sờ.
Anh làm sao vậy? Theo lý thuyết, Christy là bạn gái của mình, đối với yêu cầu của cô, Jeff làm vậy cũng là bình thường. Vì cái gì phản ứng đầu tiên của mình lại là Jeff không nên làm vậy?