Editor: Linh Ngọc
Hoa Thần phân phó cho Jeff xong, sau đó tiếp khách ở đó một lát, rồi lập tức đi đến phòng khách sạn của mình.
Bật đèn lên, Hoa Thần phát hiện Giản Hân đang ngủ trên giường lớn, quần áo trên người cô lộn xộn, mái tóc xõa lung tung lộ ra bờ vai trơn bóng, đôi chân thon dài của cô bởi vì tư thế ngủ không lịch sự cho lắm mà lộ ra, hết lần này đến lần khác người đang nằm trên giường đều không yên, chu cái miệng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại cọ cọ, bộ dáng đó quả thật rất mê người.
Đột nhiên Hoa Thần có chút nóng, anh ném cà vạt qua một bên, cởi nút áo sơ mi ra, nhưng cái nóng trong cơ thể vẫn không giảm bớt.
Làm đàn ông, Hoa Thần rất rõ cái này là cái gì, anh quay đầu đi không muốn nhìn thấy Giản Hân, không muốn dưới tình huống này mà làm ra chuyện cầm thú với cô. Nhưng là một người đàn ông, Hoa Thần lại không khống chế được bản thân nhìn Giản Hân, anh thực sự rất muốn cầm thú một lần, dù sao anh nhiều lần đổi phụ nữ, là muốn kích thích phương diện đó của anh.
Trong lúc rầu rỉ, điện thoại của Giản Hân kêu lên, cô mơ màng lục lọi nghe, ừ, được, đã biết, nói vài tiếng liền cúp máy.
Cúp điện thoại, Giản Hân cảm nhận được bên giường còn có người, nhìn một chút, mới thấy bản thân mình không ổn, cô lập tức kéo chân bao quanh mình, chống tay ngồi dậy.
“Tổng giám đốc? !” Thấy rõ người tới, Giản Hân rất kinh ngạc.
“Ừ.” Hoa Thần trả lời một câu, cũng không biết nên nói cái gì.
“Sao anh lại ở đây?” Giản Hân lại hỏi.
“Nơi này là phòng của tôi.” Khóe miệng Hoa Thần giật giật.
Giản Hân nhìn bốn phía, về sau càng thêm mờ mịt: “Sao tôi lại ở đây chứ?”
“Cô uống say.” Hoa Thần nhẫn nhịn giải thích một câu.
“Tôi uống say? Sao tôi lại không có cảm giác gì vậy.” Giản Hân vẫn còn chưa tỉnh tao, sau khi suy nghĩ một lát mới hiểu mấu chốt của vấn đề, vẻ mặt bỗng nhiên hoảng sợ nhìn Hoa Thần, “Anh nói là tôi uống say, tự xông vào phòng của anh sao, sao tôi có thể không nề nếp như thế?”
Cũng may, dù sao cô cũng không nói với anh là cô nề nếp.
“Không phải.” Hoa Thần xoa nhẹ trán, “Đúng là cô uống say, còn muốn tìm bạn giường, nên tôi dẫn cô về đây trước---”
“Cái gì? !Anh nói là tôi uống say sau đó còn muốn tìm bạn giường.” Hai chữ “tỉnh rượu” Hoa Thần còn chưa nói hết, đã bị bộ dáng kinh ngạc của Giản Hân cắt đứt lời nói của anh, “Cho nên tôi ở phòng anh, là anh đồng ý sao?”
Nếu như cô có ý này, anh cũng không phản đối, nhưng....
Hoa Thần suy nghĩ một chút tình huống của mình, cuối cùng vẫn giải thích tình huống rối ren của bữa tiệc tối kia. Thấy Giản Hân vẫn ngây ngốc như cũ, anh lại nhắc nhở, “Cô hỏi đối phương là bộ dáng của cô có thích hợp trên giường không. Cô không nhớ à?”
Đôi mắt Giản Hân chuyển động, hình như có chút ấn tượng, một lát sau, cô nhìn anh vội vã giải thích: “Tổng giám đốc, anh đừng hiểu lầm, từ trên giường của tôi không phải là ý đó.”
“Chẳng lẽ là đắp chăn nói chuyện trong sáng sao?” Hoa Thần có chút buồn cười.
“Không không --” Giản Hân khoát khoát tay, gục đầu xuống “Trên giường của tôi, cũng không phải là anh ta.”
“A?” Hoa Thần hứng thú, “Vậy đó là ai?”
“....” Khuôn mặt Giản Hân ửng hồng, dựa vào cảm giác say rượi, cô mới dám nói, “Ý của tôi chính là giường của tổng giám đốc.”
Tuy rằng sớm có thể đoán được, nhưng khi nghe chính miệng Giản Hân nói ra lại là một chuyện khác, Hoa Thần nhất thời cảm thấy mình không còn bình tĩnh nữa, sự khó chịu nóng rát trong cơ thể ngày càng không ổn, hết lần này tới lần khác, Giản Hân vẫn không từ bỏ, cô rời khỏi giường tiến đến cạnh anh.
Thấy anh không lui bước, cô đặt tay lên gò má của anh, bàn tay mềm mịn nhỏ bé, nhón tay mát lạnh khẽ đặt lên mặt anh, cô ngửa đầu, hơi thở mềm mỏng, ánh mắt si mê, “Tổng giám đốc, em thích anh. . . . Anh có thể cho em một lần không? Chỉ một lần thôi.”
Nói xong cũng không để ý đến sự đồng ý của anh, đã đưa đôi môi đỏ mỏng hôn thật sâu lên cằm của anh.
Có lẽ là do ánh mắt của cô quá mê người, có lẽ là do âm thanh của cô, có lẽ là do trên người cô tỏa ra hương thơm ngát, một khắc đó Hoa Thần lập tức cứng rắn.