Hôm sau đến trường.- Ôi, bạn của tôi, mày bị sao vậy Ly - cái Anh- Hả, hôm qua tao ngủ muộn.- Làm gì mà ngủ muộn.- À tao hôm qua đi dự sinh nhật về muộn.Tôi vừa nói vừa ngáp.Nhưng lời vừa nói ra tôi lập tức thấy hối hận.Mắt nó sáng lên lập tức lao vào tôi hỏi:- Thật sao, vậy nó có giống như bữa tiệc bình thường như mình không?, cảm giác thế nào?- Nó xa hoa hơn những gì mày tưởng.- Thật à, như thế nào, mày kể chút đi.- Thôi tao mệt lắm, lúc nào rảnh tao kể sau.- Nhưng...cái Anh đang nói gì tiếp thì bị Nhi kéo ra và nói:- Cậu không thấy cậu ấy mệt sao, để cho cậu ấy nghi ngơi chút.- Ừ.---------------Bên trong phòng làm việc tổng giám đốc.- AloChất giọng lạnh lùng vang lên, không cần đoán cũng biết đó là ai.- Nè, tổng giám đốc Dương, cậu không thể ngừng làm việc chút hả?Vâng đây chính là bạn Bảo nhà ta.- Có việc gì không?- Giọng đó là sao chứ? tôi là đang quan tâm cậu đó.- Nhưng tôi không mượn.- Cậu...được rồi, chiều bận không?- Làm gì?- Chơi, cũng lâu rồi, muốn buông thả tí.- Có rảnh cũng không đi.Nói rồi anh dập máy để lại cho một người cục tức.Hiện tại anh không muốn chơi, việc anh cần làm bây giờ là tìm ra nguyên nhân của sự việc tôi hôm đó.Anh lại nghĩ tới cô bé rồi.Nhưng anh phải thừa nhận, gần đây anh thường xuyên nghĩ tới cô.Tại sao nhỉ? hay chỉ vì sự việc kia chắc vậy.Không nghĩ nữa anh lại lao vào làm việc.Về phía Bảo, khi thằng bạn dập máy, anh tức nhưng không thể làm gì.Bên cạnh anh là cô bạn gái nhìn chằm chằm.- Sao rồi, cậu ta có đi không?- Không.- Trời ạ, mãi mới có hôm rảnh mà, kế hoạch cũng đã lên như vậy mà lại...- Được rồi, không bây giờ thì hôm khác.Cô ỉu xìu nói:- Vâng.- Vậy bây giờ em định về hả.- Nếu anh đuổi thì em về.Anh bật cười, ôm lấy cô.- Anh nào dám đuổi về chứ, muốn ở lại còn sợ không được nữa là.- Vậy sao?- Ừm2 người ôm nhau, không nói gì nữa.Yên lặng nhìn dòng người phía dưới.Cô chỉ mong tình cảm của 2 người cứ thế này mãi, không cần gì nữa cả, mong rằng sẽ không có chuyện gì chia đôi họ, cô thật sự không muốn mất anh.Mất anh là việc mà cô sợ nhất.Nếu như cô và anh không thể đến với nhau thì thật sự là cô sẽ không sống nổi.Trái tim này của cô không thể chứa thêm bất kì hình bóng nào khác ngoại trừ anh.Anh là tất cả của cô.Một lúc sau.- Thôi em về đây, gặp lại sau.- Ừ, về cẩn thận.- Bye anh.- Có cần anh tiến không?- Thôi, anh làm việc đi.- Ừ.Nhìn cô đến khi khuất dạng mới tiếp tục công việc.-------------------Tại nhà tôi.Thời gian nhanh thật, mới đây đã được một tháng từ khi tôi chuyển về đây, lại đúng thời gian vừa rồi phải ôn thi nên thời gian về thăm nhà cũ không có, từ khi về đây mới có một lần thôi à, bây giờ thi xong rồi phải sắp xếp thời gian về mới được.Đang nghĩ có tiếng điện thoại kêu lên.- Alo.- Là con hả, me đây, con hôm nay có bận gì không?- Dạ chiều con được nghỉ, có gì không mẹ.- Được rồi, lát nữa mẹ về rồi đi với mẹ.- Vâng ạ.Đi đâu nhỉ?Nhưng kệ đi hôm nay có bô mẹ ở nhà đỡ chán.Nửa tiếng sau.Có tiếng ô tô vào, a là bố mẹ.Tôi nhanh chân chạy ra đón họ.Thấy mẹ bước xuống rồi mà bố vẫn chưa xuống tôi dáo dác nhìn.Thấy vậy mẹ tôi bảo:- Chỉ có mẹ về thôi, bố con bận không về.- A, vâng.- Bà chủ - Tiếng bác Phúc cùng với chị Trang.- Chào 2 người, bác cứ làm việc của mình đi, còn cháu, Trang.Chị nhìn lên.- Dạ bà chủ có gì căn dặn.- Ta có ít quà cho cháu, cầm lấy.- Dạ, quà cáp gì chứ, cháu không dám nhận.Chị đẩy quà về phía mẹ tôi.- Lần nào cháu cũng thế, nếu lần này không nhận thì tức là cháu không nể mặt bác, bác...- Được, được cháu nhận là được.- Phải thế chứ, được rồi chúng ta vào nhà thôi.- Vâng.Mẹ tôi nói:- Con đi thay đồ, lát nữa cùng với mẹ tới một nơi- Vâng.Mặc dù tôi rất muốn biết đi đâu nhưng lại thôi.