1.Tâm Sự
Nhìn bóng dáng ưu thương của ngươi – tâm ta như như bị trăm vạn con kiến cào xé.Trăm ngàn năm qua, đau thương cùng cô đơn của chàng ta đều nhìn thấu, chàng có hiểu nỗi đau khổ của ta không?
---
Ngàn năm trước, chàng sáng tạo cho ta vẻ đẹp mỹ miều độc nhất vô nhị, dùng cả huyết và lệ của mình cho ta tâm hồn thánh khiết, nhưng chàng không thể cho ta sinh mệnh...
Ta chỉ có thể vĩnh viễn đứng nơi đó, mắt không thể thấy, tai không thể nghe, miệng không thể nói...
Ta mơ hồ nghe thấy chàng nói chuyện cùng ta, mới đầu ta không biết chàng đang nói cái gì nhưng lâu dần ta cũng đã hiểu, mỗi một câu chàng nói ta đều hiểu; không phải dùng tai mà là dùng tâm, dùng cả chính linh hồn của ta để nghe.
Chàng hỏi ta yêu là cái gì? Hỏi ta vì sao phàm nhân khi yêu lại có thể sống chết không màng.
Ta nghe được, dùng tâm của ta nói cho chàng: “Ta mặc dù không phải là nữ nhân kia, như nếu có có một ngày như thế, ta cũng sẽ vì hạnh phúc của chàng mà hi sinh tất cả những gì của bản thân“. Nhưng chàng không nghe được, chàng có tai nên tâm không thể nghe được lời nói của ta.
Sự vuốt ve của chàng, chàng ôm thân thể lạnh băng của ta làm cho ta cảm thấy ấm áp. Ta dùng tâm nói với nàng, “Ta cũng rất hạnh phúc, cho dù vĩnh viễn chỉ là một pho tượng nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh chàng ta đều cảm thấy mãn nguyện“.
Ta tin tưởng chàng cũng như ta, chỉ cần ta ở bên cạnh nghe chàng nói chuyện thì chàng cũng thấy hạnh phúc.
Ta đã từng nghĩ chúng ta vĩnh viễn cũng không thể chia lìa, đáng tiếc cuối cùng ta cũng phải xa chàng. Ta rơi xuống vách núi đen – tan xương nát thịt, linh hồn ta châm rãi phiêu tán theo cơn gió. Ta biết nếu ta biến mất, ta cũng sẽ rất khổ sở bởi vĩnh viễn về sau ta cũng không thể cùng chàng làm bạn, không thể lẳng lặng lắng nghe chàng tâm sự...
Trong một khắc, ta hy vọng lời nói của Thái Bạch Tinh là sự thật. Nếu ta biến mất, đối với chàng chính là điều tốt.
Ngay tại trong thế giới trống rỗng ấy, một trận đau đớn nóng rực truyền đến tâm ta. Sau đó ta mới biết được đó chính là giọt lệ. Giọt lệ của chàng đã giúp ta bảo vệ nguyên thần, làm cho linh hồn ta bắt đầu hợp lại.
Bất luận có bao nhiêu đau khổ, ta đều cố gắng hấp thụ tinh khí của vạn vật thiên địa hy vọng có thể tạo ra sinh mệnh cho bản thân. Không biết đã trải qua bao nhiêu năm, thân thể ta mới hồi phục như cũ chính là để bảo vệ hình tượng hoàn mỹ trong lòng chàng.
Dẩn dần ta nghe thấy trái tim mình bắt đầu đập, thấy vẻ đẹp của thế gian thật không có gì sánh được, nghe thấy tiếng chim, ngửi thấy hương hoa. Ta rất muốn nhìn thấy lại bộ dáng của chàng, thật muốn biết bộ dáng kim tướng ngọc chất của chàng là như thế nào - là tuổi trẻ tuấn lãng hay là tuổi già sức yếu.
Cho dù chàng mang bất kì bộ dáng nào đi chăng nữa, yêu thương cùng hoài niệm của ta đối với chàng mãi mãi không thay đổi...
***
Sau hơn trăm năm, ta trở nên năng động nhưng vẫn chỉ ở sơn thủy tận tình vui đùa nhảy múa. Ta ngâm lên khúc nhạc mà chàng yêu nhất, mỗi lần múa ta đều tưởng nhớ đến chàng.
Ta ở phàm trần thế tục tìm kiếm bóng dáng của chàng, ngoại trừ thấy phàm nhân cung phụng tượng của chàng thì không có gì cả.
Phương pháp duy nhất để nhìn thấy được chàng cũng chỉ có đau khổ tu hành, chờ đợi đến một ngày được ban tiên, lên Thiên đình gặp lại chàng.
Ta quay lại Hoa sơn, không quản ngại ngày đêm đều chú tâm khổ tu, hu vọng ta có khả năng tích thiện duyên, cầu thiện quả. Ta tin tưởng dù có mất bao lâu, ta nhất định cũng sẽ quay về bên cạnh chàng.
Thiên luật – ta biết, thần tiên không thể động tình. Ta hiểu điều đó, ta cũng không muốn chàng vì ta mà động tâm, ta chỉ hy vọng có thể yên lặng như vậy nhìn chàng, dùng thân thể trường sinh bất tử giống chàng để vĩnh viễn làm bạn với chàng.
Vất vả cũa ta quả không uổng phí, tại Kim Loan đại điện, ta gặp chàng, ước nguyện của ta đã hoàn thành rồi.
Thống khổ của chàng – ta có thể nhìn thấy, ta đem nó đặt trong lòng mà đau xót. Chàng cho ta linh hồn, cho ta mọi thứ, ta rất cảm kích càng – ta nguyện ý đổi tất cả mọi thứ của ta chỉ để có thể thầm lặng yêu chàng.
Ta không thể để cho ngàn năm đạo hạnh của chàng bị phế bỏ, không thể để chàng vì ta mà vạn kiếp bất phục...
***
Thanh Ngưng đột nhiên quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong suốt của người đối diện.
“Ngươi như thế nào mà lại ở đây?” Hắn nhìn thấy Y Vân đang cuống quýt cúi đầu, định nhanh chóng rời đi- hắn liền chặng đường nàng.
“Vương Mẫu Nương Nương lệnh ta may cho người một chiếc áo gấm, ta đang muốn đi chuẩn bị tơ vàng“.
“Nàng tên Y Vân?”
“Là!”
“Nàng hình như rất sợ ta!” Thanh Ngưng nhìn thấy nàng tránh xa hắn. Trong mắt hắn mọi hy vọng liền biến mất. Hắn nghĩ rằng Y Vân xuất hiện ở gần Tuế Tinh cung có lẽ rằng nàng đã nhớ ra cái gì. Trong một khắc, hắn dường như cảm nhận được ánh mắt mê ly của nàng... nguyên lai tất cả đều là ảo giác...
“Là chán ghét.” Của nàng thanh âm ngân cao.
Thanh Ngưng cố gắng kìm nén kích động, không quan tâm đến Y Vân đang phản kháng liền kéo nàng của cung điện của mình.
Cung điện này vẫn như cũ – chỗ trống kia đối với Y Vân vừa xa lạ mà quen thuộc. Nàng vẫn nghĩ Thanh Ngưng ở thiên giới là thần cai quản - giúp thế nhân thoát tục nên cung điện hẳn là phải như thi như họa, như mộng như ảo... Nhưng hôm nay nàng mới biết toàn bộ đều trống rỗng...
Thanh Ngưng buông tay nàng ra, sâu xa nói, “Ta chỉ hy vọng nàng có thể đứng trong này, có thể thật sự nghe ta nói một lát được không?”
Thanh Ngưng thấy nàng gật đầu, ánh mắt lại hướng về Hoa Sơn đỉnh.
“Chúng thần trên Thiên giới đều cung kính ta, chúng sinh thế gian trên đều vi tôn ta, bản thân ta còn không biết rốt cục là mình tột cùng muốn cái gì. Ta từng nghĩ bản thân sẽ luôn vô độc cùng tịch mịch trải qua thời gian vô hạn này, cho đến khi nàng ấy xuất hiện – làm ta thay đổi hết mọi thứ...
Đối với một vi thần tiên không có chuyện gì phải phí tâm phí sức như ta lần đầu dùng hết tâm quyết của mình kỳ thật chính là một loại khái hoạt. Nhìn bản thân vất vả để đổi lấy thành tựu, lần đầu tiên ta cảm giác được hạnh phúc...
Ta mỗi ngày đều nhìn tâm huyết do chính mình làm ra, hưởng thụ cảm giác thành tựu. Tuy rằng ta biết nàng ấy không nghe thấy, nhưng ta vẫn nguyện ý đem mọi chuyện của ta nói cho nàng ấy nghe.
Ta xem nàng là tri kỉ, là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu được tâm tư ta, cũng là người duy nhất làm bạn với ta trong tam giới này.
Dần dần ta quen với sự tồn tại của nàng, mỗi lần ta xuống thế gian đều sợ nàng sẽ lo lắng cô đơn, mỗi khi ta kể sự tình cho nàng ấy nghe ta đều đoán xem nàng ấy có vui vẻ hay không, mỗi lần gặp được chuyện xưa cảm động ta đều chia sẻ cùng nàng ấy, thậm chí tát cả cái gì tốt đẹp cũng đều muốn cho nàng... Đáng tiếc là nàng ấy không có sinh mệnh, càng không thể nào có được...
Nếu có một ngày nàng ấy có thể nói với ta một câu, cười với ta một cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi...
Tất cả những quyển sách của tam giới ta đều tra qua, ta còn ở trước Phật yên lặng vì nàng ấy mà khẩn cầu, hy vọng nàng có thể sinh mệnh, cho dù là phàm nhân cũng được. Đáng tiếc qua cả ngàn năm, nàng ấy vẫn đứng yên lặng trước ta...
Tuy rằng khát vọng của ta không có cơ hội thành hiện thực, nhưng ra cũng rất mãn nguyện. Chỉ cần nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy nàng thì tốt lắm rồi.
Đáng tiếc ngay cả nguyện vọng ấy cũng không thể thực hiện, cho dù ta ngàn năm đạo hạnh, pháp lực sâu lường, nhưng khi nhìn thấy nàng ấy tan xương nát thịt... ta cảm thấy bản thân mình thật bất lực...
Một khắc trong cả ngàn năm qua lân đầu tiên ta thấu hiểu được tư vị tâm tư...
Ta không nghĩ sẽ năn một tượng đất khác giống nàng, bở trong tâm ta vĩnh viễn không ai có thể thay thế nàng ấy được. Ta tình nguyện mỗi ngày đều nhìn xuống Hoa Sơn đỉnh hoài niệm nàng, cũng không muốn dùng một tượng đất khác thay thế vị trí của nàng trong tim ta.”
Hắn nhìn Y Vân khuôn mặt không chút biểu tình, nở nụ cười.
“Nàng thật sự rất giống nàng ấy, cũng không có gì tổn hại khi nghe ta nói chuyện.”
“Ta không phải nàng ta, ta cũng không hiểu được điều ngươi nói là cái gì!”
“Vì sao nàng cái gì cũng không nhớ? Vì cái gì nàng có thể động, có thể cười,nhưng lại hoàn toàn quên ta.”
“Không phải. Với ta mà nói, ngươi chưa từng có tồn tại...” Y Vân tinh tường nói xong, xoay người rời đi. 2.Hồng Loan
Gấm vóc trước mắt đã chất cao như núi, bàn tay mềm mại của Y Vân không chút dừng lại. Nếu thần tiên có thể đổ máu thì y phục của nàng sớm đã nhuốm đầy huyết sắc. Nếu thần tiên có thể rơi lệ thì có lẽ trong tay nàng giờ đã thấm đầy nước mắt.
“Ta xem nàng là tri kỉ, là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu được tâm tư ta, cũng là người duy nhất làm bạn với ta trong tam giới này...”
“Nếu có một ngày nàng ấy có thể nói với ta một câu, cười với ta một cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi...”
“Vì sao nàng cái gì cũng không nhớ? Vì cái gì nàng có thể động, có thể cười,nhưng lại hoàn toàn...”
“Không cần!” Y Vân thống khổ che tai mình lại.
Vì sao mà lời nói của Thanh Ngưng luôn vang lên bên tai nàng, mỗi lần đều như cào xé tâm can của nàng...
“Làm sao vậy? Ai dám chọc giận đến tiên tử xinh đẹp nhất thiên giới?”
Một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trước mặt nàng – Là Thỏ Ngọc, nàng ta luôn lấy cớ là Quảng Hằng cung rất lạnh nên thích bay đến Thiên cung dạo chơi; hơn nữa lại rất thích cùng các tiên tử nói chuyện phiếm.
“Không có gì, chỉ là phàm nhân lại khẩn cầu gì đó thôi.” Y Vân xấu hổ cười.
“Phàm nhân lại khẩn cầu điều gì mà phiền đến ngươi thế? Không phải nam nữ si tình đấy chứ?”
Nàng ngồi bên cạnh Y Vân, bộ mặt tràn đầy biểu tình, thở dài.
“Thật sự không hiểu tình yêu thế gian là gì? Cái gì động tâm hay không động tâm? Không hiểu thế nào là núi có thể dời, đất trời cũng có thể hợp! Ta sống trăm ngàn năm qua vẫn chưa nhìn thấy núi đổi, đất trời đổi thay! Thật ra mỗi ngày đều thấy bọn họ tan rồi lại hợp“.
Y Vân cứ xem như không có chuyện gì vẫn cười cười, tiếp tục dệt vải. Tình yêu? Không từng trải qua làm sao biết được thế nào là si mê cùng trầm luân.
“Ngươi biết không? Người sầu tư nhất chính là “Nguyệt Lão”, lần trước ta đến Hồng Loan cung, thấy điệu bộ phát sầu của hắn thật đáng thương... ha ha.” Thỏ Ngọc cười không thôi.
“Nguyệt Lão, chính là người cai quản nhân duyên thế gian – Hồng Loan Tinh Quân sao?”
“Đúng vậy! Chúng ta đi Hồng Loan cung chơi đi.” Thỏ Ngọc vừa nhắc đến việc dạo chơi liền hứng thú không thôi.
“Không được, ta còn có việc.”
“Dệt cái gì, đống y phục đó đủ cho thiên thượng tiên tử mặc mấy trăm năm.” Nàng đoạt lấy gấm vóc từ trong tay Y Vân, để qua một bên rồi hướng Hồng Loan cung bay đến...
***
Tường hồng, ngói xanh. Mây mù bên trong Hồng Loan cung như ẩn như hiện, một gốc cây cổ với vô số tơ hồng bay phấp phới. Kỳ thật, nơi này không có trăng, mãi mãi chỉ là ban ngày.
Y Vân đang định gõ cửa thì Thỏ Ngọc liền kéo tay nàng đẩy cửa mà vào.
“Như vậy không tốt cho lắm!” Y Vân nhớ rõ khi ở thế gian, mỗi khi vào nhà người khác đều phải gõ cửa.
“Ngươi cho rằng đám người sống đến mấy ngàn tuổi như lão thần tiên thì còn tính toán chuyện có nên gõ cửa hay không a? Ngươi cứ nghĩ là bọn họ cũng quan tâm đến những chuyện phàm nhân này sao?”
Y Vân bất đắc dĩ lắc đầu. Đúng vậy, ở tiên giới này không ai cố ý quan tâm những chuyện này, phàm là thần tiên thì mọi chuyện trong lòng đều như tấm gương phản chiếu ra ngoài!
Trong Hồng Loan cung, nơi nào trên vách tường cũng tràn ngập hồng ngọc tỏa kim quang sán lạng. Một lão thần tiên khuôn mặt hiền hòa, chòm râu dài chấm đất đang ngồi trên hồng vách phía trước... thân thể bị đống văn thứ che mất phân nửa. Cầm sợi chỉ màu đỏ suy nghĩ sầu não.
“Lão tinh quân, lại có chuyện gì không thông sao?” Thỏ Ngọc lơ đễnh kéo tay Y Vân ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nguyệt Lão đối với sự xuất hiện của nàng cũng có chút kinh, sau đó lại cau mày nhìn chằm chằm vào vài cái tên trên tường nói, “Aiz... thật sự là nam giải mà...”
“Lại có nam nữ si tình sao? E rằng chỉ có ngài mới kiên nhẫn cùng phàm nhân dây dưa.” Thỏ Ngọc bỉu môi nói.
“Đúng vậy, lần này là Lạc Dự Minh, Lâm Tương Kiệt, Trương Kì Nhã, không biết nên an bài như thế nào cho tốt đây.” Nguyệt Lão cảm thán nói.
“Có gì khó sao?” Y Vân tò mò nói xen vào. Trong tư tưởng đơn thuần của nàng, chỉ cần là là hai người yêu nhau thì đều sẽ trở nên thân thuộc, có gì khó nhọc đâu?
“Lạc Dự Minh này cả đời giết người vô sô, dương thọ chỉ có hai mươi lăm năm. Mà Lâm Tương Kiệt là người khiêm nhường, luôn làm người khác vui vẻ. Lâm Tương Kiệt cùng Trương Kì Nhã là thanh mai trúc mã. Hiện tại hai người này đều đối với Trương Kì Nhã nãy sinh tình ý, ta lại không biết nên đem nhân duyên của Trương Kì Nhã giao cho ai mới tốt đây.”
“Cứ tưởng gì, đương nhiên là Lâm Tương Kiệt, ngài xem hắn dương thọ tám mươi đương nhiên có thể cùng Trương Kì Nhã bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.” Thỏ Ngọc chỉ vào Lâm Tương Kiệt, không chút do dự nói.
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng là kiếp trước, Trương Kì Nhã cùng Lạc Dự Minh vốn là vợ chồng... Lạc Dự Minh chết trận nơi sa trường. Trương Kì Nhã cả đời đều hiếu kính với cha mẹ hắn, chiếu cố nữ tử...
Trước lúc lâm chung, nàng từng đứng trước miếu Nguyệt Lão khấn cầu, hy vọng kiếp sau có thể cùng Lạc Dự Minh tiếp tục duyên phận.” Nguyệt Lão khó xử nhìn vận mệnh của ba người bọn họ, “Kiếp trước hắn đã làm khổ cả đời Trương Kì Nhã, ta thật sự không đành lòng làm cho nàng lại giẫm lên vết xe đổ ấy.”
Y Vân sâu kín nói, “Nếu quả thật kiếp trước nàng thấy quá khổ sẽ không hy vọng kiếp này có thể gặp lại hắn. Tinh quân vì sao không giúp nàng ta được toại nguyện.”
Nếu Nguyệt Lão tài cán có thể nối một sợi chỉ cho nàng cùng Thanh Ngưng cho dù chỉ có một ngày được làm vợ chồng cho dù có phải sống cở khổ suốt quãng đời còn lại nàng cũng cam tâm tình nguyện.
“Có điều ngươi không biết, Lạc Dự Minh kiếp này tội ác ngập trời. Ta như thế nào có thể nhìn hắn đạp hư một nữ tử dịu dàng như vậy. Thật là có lỗi... có lỗi a!” Nguyệt Lão cảm thán nói.
“Trong cuộc sống này có biết bao điều mà thần tiên chúng ta bất đắc dĩ cũng không thể lý giải, đâu phải ai sinh ra cũng điều là ma quỷ, nếu như hắn có nổi khổ riêng, ta tin tưởng hắn bản tánh nhất định thiện lương...Huống chi, dù kết quả có thế nào thì đây cũng là con đường mà Trương Kì Nhã đã chọn, nàng ta nhất định sẽ không hối hận.” Nếu là nàng, nàng cũng tuyệt đối sẽ không hối hận.
Nguyệt Lão nhìn thật lâu cái tên trên tường , rốt cục cũng thở dài, “Nghiệt duyên a!... Tất cả đều do tạo hóa định đoạt.” Sau đó Nguyệt Lão dùng bút son nhẹ nhàng quét qua tên của Lạc Dự Minh cùng Trương Kì Nhã, kim quang lóe ra , hai cái tên liền biến mất sau đó.
***
Y Vân đứng trước trận gió mạt nhẹ cùng hương thơm thổi đến. Nhìn thấy Thái Bạch Tinh trong đình viện chơi cờ một mình, hao tổn tâm cơ nhìn tài nghệ của bản thân, nàng có chút do dự nhẹ giọng kêu, “Tinh quân, tiểu tiên có vài vấn đề không rõ, có thể thỉnh giáo Tinh quân được không?”
“Mời ngồi.” Thái Bạch Tinh gật đầu.
“Vận mệnh của phàm nhân là do thần tiên trên trời ban cho, nhưng vì Thiên giới lại biến một người thiện lương thành ma quỷ?” Nàng lặng lẽ đi vào, cung kính đứng ở hành làng uốn lượn. Thái Bạch Tinh trả lời:
“Người không biết đấy thôi, Thiên giới ba cho con người không phải là vận mệnh cả đời họ. Mệnh của mỗi người đều do tiền sinh kiếp trước của hắn quyết định, nếu là nghiệt thì kiếp này hắn sẽ phải chịu nạn. Trong lúc đối mắt với kiếp nạn, nếu hắn lựa chọn con đường nào thì đó hoàn toàn là sự lựa chon của hắn.Chúng thần tiên cho dù tài cán cách mấy có thể giúp bọn họ giải một ít kiếp nạn nhưng cũng không thể nào thay đổi lựa chọn của bọn họ.”
“Chúng ta chỉ có thể nhìn bọn họ xoay sở, nhiều lần trải qua đau khổ mà vẫn thờ ơ sao? Nếu chúng thần tiên cái gì cũng không thể làm thì làm sao vẫn còn muốn thống trị tam giới“.
Thái Bạch Tinh khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt thăm dò dừng lại trên người nàng, hồi sau mới buông quân cờ trong tay nói, “Thanh Ngưng nói: Hắn sáng tạo ra thân thể ngươi nhưng không cách nào cho ngươi một linh hồn... xem ra hắn sai lầm rồi, chỉ có Thanh Ngưng mới có thể cho ngươi một tâm hồn thiện lương như vậy.”
“Hận ta năm đó đem ngươi bỏ trên vách núi cao vạn trượng sao?” Thái Bạch Tinh không thấy nàng trả lời, hỏi.
Y Vân yên lặng lắc đầu, đối với ánh mắt có thể nhìn thấu tâm của thần tiên mà nói dối thì thật là ngu xuẩn.
“Vậy vì cái gì mà ngươi muốn quay lại thiên đình?”
“Ta sẽ không quấy rầy chàng, ta...” Nàng định nói là nàng sẽ không cho Thanh Ngưng biết tâm ý của nàng; nhưng chưa nói hết đã bị Thái Bạch Tinh cắt ngang.
“Ngươi nghĩ với đạo hạnh của hắn, ngươi nghĩ có thể lừa hắn bao lâu?”
“Ta...” Đúng vậy, Thanh Ngưng không phát giác được là vì nàng chưa từng nói nhiều quá một câu trước mặt hắn, nhưng sớm muộn gì hắn cũng phát hiện, nếu là Thanh Ngưng, hắn sẽ như thế nào?
Bên tai nàng lại vang lên lời nói của Thanh Ngưng, “Nếu có một ngày nàng ấy có thể nói với ta một câu, cười với ta một cái, ta nguyện ấy dùng mọi thứ để trao đổi...” Tâm không khỏi rung rung.
Thái Bạch Tinh thu hồi bàn cờ, đến gần nàng nói, “Nếu ngươi muốn biết vì sao phàm nhân lại phải trải qua đau khổ như thế chi bằng ngươi cứ hạ phàm tự mình nhìn xem”
“Nhưng nếu một mình ta hạ phàm thì sẽ vi phạm Thiên Quy.” Y Vân vừa được ban tiên nên Thiên Luật nàng đều nhớ rất rõ.
“Một mình hạ phàm thì đúng là vi phạm Thiên Quy, nhưng nếu có người hỗ trợ cùng hạ phàm thì được xem là làm việc thiện tích đức. Yên tâm, chưởng quản Nam Thiên Môn là Thanh Ngưng.” Tháo Bạch Tinh cười rồi rời đi.
Nàng hiểu ám chỉ của Thái Bạch Tinh, mỗi lần có việc muốn hạ phàm đều phải có thủ dụ của Thanh Ngưng mới có thể qua Nam Thiên Môn rời Thiên đình, nếu không chính là trái thiên luật.
Cai quản Nam Thiên Môn chính là Thanh Ngưng, nếu nàng qua Nam Thiên Môn hạ phàm, Thanh Ngưng nhất định sẽ không trừng phạt nàng.
“Thanh Ngưng... Thanh Ngưng...” Nàng thanh nhẹ tên hắn, một loại đau đớn trong lòng bỗng xuất hiện.
Thế gian? Thái Bạch Tinh tột cùng là muốn nàng xem cái gì?