Quan hệ của anh và tiểu Lăng Giác, đã khôi phục lại giống như trước kia, ừ. . . . . . Ước chừng khoảng chín mươi phần trăm như ngày trước.
Thời tiết đang chuyển mùa từ cuối mùa hè sang mùa thu, Hướng Đường Vũ cuối cùng cũng hoàn thành khoá học nấu ăn, mắt thấy trước khi mùa đông, phỏng chừng một nửa kia của anh vẫn còn chưa xuất hiện.
Hơn nửa năm trôi qua, anh không hiểu tại sao, vẫn như trước gặp toàn những người ác duyên kỳ quái, tuần này có hẹn gặp đối tượng, khoa trương đến mức để cho anh kết thúc cuộc hẹn trong vòng nửa giờ.
Móng tay sơn màu đen sơn, mắt đánh màu đen, son môi màu đen, quần áo màu đen, sau đó làm một cái đầu màu đỏ chót, cùng anh hẹn ở nhà hàng Zehder, mặt bàn ăn màu đen như mực . . . . .
Nhớ lại cuộc hẹn thảm bại ngày hôm qua, ngồi đối diện toàn đen là đen, một cái đầu rối bù khoa trương màu đỏ chót làm nền, làm cho anh hoàn toàn không cảm giác đói bụng. Anh tìm được lý do tệ nhất là đi vệ sinh, sau đó trở lại chỗ ngồi anh nói, trong nhà có việc phải đi ngay.
Có chút kinh nghiệm gặp mặt đều hiểu được, đó căn bản chỉ là cái cớ thoát thân, bỏ chạy giữa chừng. lqd
Gần đây, anh đối với gặp mặt càng ngày càng mất hứng thú, thậm chí cảm thấy năm nay mình vận cứt chó, không thích hợp tìm đối tượng kết hôn.
Tiểu Lăng Giác ngược lại với anh, xuân phong đắc ý, trước mặt anh động một chút là kể tên đào hoa kia đưa cô đi chỗ nào, tên đào hoa kia vì cô làm những việc gì, có bao nhiêu là lãng mạn.
Đúng rồi, anh đi học lớp nấu ăn, cũng là tên đại đào hoa kia ban cho. Bởi vì có một ngày, tiểu Lăng Giác tới nhà của đại đào hoa, ăn một bữa tối thịnh soạn do đại đào hoa nấu ……….
Hôm sau, Tiểu Lăng Giác tìm anh nói, nói gì mà cô trước kia tầm mắt quá là thiển cận mới yêu anh, may mà ông trời còn thương tình cô, để cho cô quen với một người ưu tú như Lương Cạnh Nghiêu.
Đại đào hoa có thể trong một giờ ngắn ngủi, làm ra các món ăn như salad, món chính, món ngọt điểm tâm, hoa quả và các món nguội, căn bản là phiên bản của ba cô. Mẹ cô thường nhắc đi nhắc lại, phải gả cho người đàn ông ưu tú như ba cô, lên được phòng khách, vào được phòng bếp, biểu hiện trên giường cũng rất xuất sắc.
Tiểu Lăng Giác nói, cô đối với Lương Cạnh Nghiêu chỉ còn thiếu mỗi “biểu hiện trên giường” là chưa được nghiệm chứng, còn những phương diện khác, toàn bộ một trăm phần trăm, phòng bếp một trăm phần trăm, bề ngoài một trăm phần trăm, quan tâm chăm sóc một trăm phần trăm!
Nhớ ngày đó, anh vừa mới kết thúc một cuộc gặp mặt đáng sợ, tiểu Lăng Giác nói anh là loại đàn ông ngu ngốc không phân biệt được đường với muối, đã lạc hậu, không phù hợp với phụ nữ hiện đại muốn tìm người đàn ông hiện đại tốt.
Tiểu Lăng giác khuyên anh, muốn tìm được đối tượng tốt, trước tiên mình phải rèn luyện bản lãnh thật tốt.
Lần nữa lại bị Tiểu Lăng Giác lấy ra là đối tượng so sánh với đại đào hoa, anh cảm thấy người mình có cái gì đó không đúng, hôm sau, anh lập tức ghi danh lớp nấu ăn, từ mùa hạ tới mùa thu, từ đồ ăn tây tới đồ ăn Trung Quốc, anh bây giờ không chỉ phân biệt được rõ ràng đường và muối, còn có thể làm ra salad tương, salad hoà phong, salad thiên đảo, salad mù tạt mật ong……………
Hôm nay buổi cuối cùng trên lớp nấu ăn, anh từ lớp đàn ông không đạt tiêu chuẩn, nhảy lên lớp đàn ông mới tốt, nhưng mà, tim của anh ….. Rất mất mát.
Anh vẫn cứ nghĩ là, chậm nhất là mùa hè, đại đào hoa kia sẽ cùng với tiểu Lăng Giác nói bye bye, kết quả là đã qua mùa hè, bọn họ vẫn là một đôi.
Sau đó anh nghĩ, có lẽ sau khi anh học xong lớp nấu đồ ăn tây, bọn họ sẽ chia tay, kết quả là anh học xong cả khoá nấu đồ ăn Trung Quốc, bọn họ vẫn còn ở cùng nhau.
Mắt thấy mùa đông sắp tới, đại đào hoa cùng Tiểu Lăng Giác vẫn thân nhau như cũ, mặc dù củ ấu (Lăng Giác) cùng củ cải (đào hoa) đều là thức ăn, nhưng không có đạo lý là hai thứ thức ăn này lại hợp nhau như vậy chứ? Hướng Đường Vũ trên đường về nhà, ngổn ngang suy nghĩ . . . . . . Đúng rồi, củ ấu, củ cải cùng sườn nấu chín cũng có thể biến thành uống ngon canh, giờ thêm rau thơm càng tuyệt hơn.
Trời, anh đang nghĩ cái gì với cái gì vậy? Anh sắp điên thật rồi!
Đứng ở trước cửa nhà, Hướng Đường Vũ thở dài một hơi, móc cái chìa khóa mở cửa, tiếng tin tức trên TV truyền tới, hiển nhiên là tiểu Lăng Giác về nhà trước anh.
"Tiểu Lăng Giác!" Anh vừa cởi giày vừa gọi với vào trong nhà.
"Anh Vũ, em ở phòng bếp." Quý Thư Lăng nấu bữa tối trong phòng bếp
Anh thong thả đi vào phong bếp, nhìn thấy cô đang đứng trước lò nướng, thấy anh đi vào, cô cười cầm chai Long Thiệt Lan đưa cho anh.
"Nhanh, giúp em khui rượ ra. Hôm nay em nướng pizza, tuần trước Cạnh Nghiêu dạy em nướng, anh ấy nói anh ấy học cùng đầu bếp Zehder."
Ý là, anh học xong lớp đồ ăn tây, đồ ăn Trung Quốc, còn phải học nặn pizza, bỏ pizza sao?
Đại đào hoa kia thật không đơn giản, ngay cả anh cũng phải bội phục. Đáng ghét!
"Long Thiệt Lan?" Hướng Đường Vũ nhìn chai rượu, cau mày.
"Cạnh Nghiêu nói loại rượu này uống rất ngon, em liền mua một chai."
Cạnh Nghiêu thế này, cạnh Nghiêu thế kia, Hướng Đường Vũ oán hận nhìn chai rượu, anh cảm thấy khi anh nghe được hai chữ “Cạnh Nghiêu”, anh liền muốn ói.
"Loại rượu này rất mạnh, uống vào rất dễ say." Hướng Đường Vũ do dự không biết nên mở hay không.
"Không sao đâu..., say, cùng lắm là ngủ ở nhà anh mà thôi." Quý Thư Lăng không nhìn giả bộ vô tâm trả lời.
Mắt Hướng Đường Vũ sáng lên. Tiểu Lăng giác của anh đã trở lại sao? Nguyện ý giống như trước đây, mệt mỏi thì ngủ ở nhà anh? Bọn họ có thể hoàn toàn trở lại như trước?
"Thật sao? Đại đào hoa của em không ăn giấm?"
"Anh Vũ, anh không được gọi Cạnh Nghiêu là đào hoa ..., anh ấy thật ra thì rất chung tình, chỉ là lúc trước không tìm được người để cho anh ấy nguyện ý quyết định mà thôi." Quý Thư Lăng trừng mắt nhìn anh bác bỏ.
"Một ngày đào hoa, cả đời cũng đào hoa." Hướng Đường Vũ bất mãn, dùng âm thanh chỉ có mình nghe được, lẩm bẩm nói nhỏ.
"Anh nói cái gì?" Cô không thể nghe rõ.
"Không có gì. Lương Cạnh Nghiêu sẽ không ăn dấm sao? Nếu như em ngủ lại đây."
"Không biết. Anh ấy nói, anh ấy tin tưởng em." Cô lạnh nhạt nói.
"Vậy anh khui rượu sao? Em mà uống phải loại rượu mạnh này, hôm nay nhất định phải ngủ ở đây, em chắc chắn chứ?
"Chắc chắn, anh mở đi." Quý Thư Lăng nói. Lò nướng cũng kêu vang một tiếng, pizza đã chín.
"Em hôm nay thuê 《 Liều mạng chuyển phát 2》 đó."
"Em thuê 《 Liều mạng chuyển phát 2》?" Hướng Đường Vũ sửng sốt."Em rất ghét phim hành động?"
"Tuần trước Cạnh Nghiêu thuê 《 Liều mạng chuyển phát 》, chúng ta cùng nhau xem, nội dung có hơi cường điệu quá, vai nam chính quá thần thông, trên thế giới không thể nào có người lợi hại như vậy, nhưng mà sau khi xem xong, em cảm thấy là nam chính đó rất đẹp trai."
Trời ơi! Lại là Lương Cạnh Nghiêu, Anh sẽ thật sự bị điên mất.
Hướng Đường Vũ cầm chai rượu, chọn hai cái ly, chạy như bay ra khỏi phòng bếp. Bằng không, anh sợ mình sẽ rống to đối với Tiểu Lăng Giác, cầu xin cô đừng nhắc tới hai chữ "Cạnh Nghiêu" làm khổ cái lỗ tai của anh.
Anh thật sự ói ra!
Ông trời ơi, cơn ác mộng "Lương cạnh Nghiêu", rốt cuộc khi nào thì mới có thể kết thúc đây?
Quý Thư Lăng bưng pizza mới ra lò ra, phối liệu là những nguyên liệu Hướng Đường Vũ thích ăn như tôm hùm, cà chua, hạt tiêu Mexico, cà rốt, đậu nành.
Sau khi để Pizza lên bàn, cô đem đĩa phim vừa thuê bỏ vào đầu máy, bước đi thong thả trở về ghế sa lon, đến làm tổ bên cạnh Hướng Đường Vũ, hai ly rượu anh đã rót trước đó, cô bưng một ly lên, mới uống một hớp nhỏ, lập tức bị sặc.
"Ôi, cay quá." Cô kêu oai oái, lập tức nhảy dựng lên vừa đi vừa nói: "Em quên Cạnh Nghiêu nói không thể uống trực tiếp."
Cô chạy vào phòng bếp, tìm ra bột nhục quế cô mua, đường trắng, cam ngọt, nàng đem cam ngọt cắt miếng bày ra khay, rồi đi đến phòng khách.
Quý Thư Lăng lại trở về làm tổ bên cạnh Hướng Đường Vũ, sau đó cầm miếng cam ngọt lên lau ở gan bàn tay phải mấy lần, sau đó rắc lên bột nhục quế, đường trắng, nheo mắt cười với anh nói: "Cạnh Nghiêu nói, trước tiên đem gan bàn tay rắc bột nhục quế, đường trắng liếm sạch sẽ, sau đó uống một hớp Long Thiệt Lan, ngay sau đó đem miếng chanh ngọt ngậm vào trong miệng, sẽ không bị sặc Long Thiệt Lan nữa, chỉ còn lại vị ngọt." Cô nói xong, lập tức dựa theo đó mà làm theo.
Một lát sau, ánh mắt của cô tỏa sáng, cười đến thật vui vẻ.
"Oa! Thật thần kỳ, cũng không sặc nữa, uống rất ngon đó!"
"Rượu này rất mạnh, em mà uống như vậy..., nhất định sẽ biến thành quỷ say."
"Anh có muốn uống một chut xem sao không? Thật sự rất thần kỳ." Quý Thư Lăng căn bản không để ý tới cảnh cáo của anh.
"Đàn ông sẽ không uống Long Thiệt Lan kiểu này." Giọng nói của anh tràn đầy ý khinh thường, đứng dậy vào phòng bếp cầm lọ muối ra ngoài, anh ngồi lại vị trí của mình, đem muối bôi ở gan bàn tay, liếm muối, uống một miệng lớn Long Thiệt Lan, nói: "Đây mới là kiểu uống của đàn ông!"
Quý Thư Lăng nhìn anh chằm chằm, quyết định không để ý tới anh muốn uống thế nào.
Cô cầm lên một miếng pizza, đưa cho Hướng Đường Vũ, cũng tự tay cầm một miếng, sau đó há miệng cắn một miếng lớn bánh pizza quăng cho Hướng Đường Vũ một quả bom lớn ——
"Anh Vũ, cuối tuần này em quyết định cùng Cạnh Nghiêu đến Khẩn Đinh chơi, anh ấy có một chiếc du thuyền tư nhân, bọn em sẽ qua đêm ở trên du thuyền."
Hướng Đường Vũ nghe, chiếc kia pizza thiếu chút nữa nghẹn chết anh, anh miễn cưỡng nuốt vào, anh suy nghĩ, có lẽ, bọn họ chỉ là qua đêm rất thuần khiết! Anh không nói lời nào, lại cắn một miếng pizza.
"Có muốn bắt đầu xem phim không?" Quý Thư Lăng giống như không có chuyện gì hỏi.
Anh gật đầu một cái, âm thanh tạm thời lạc đường. . . . . .
Hai người chuyên chú xem DVD, vai nam chính Ja¬son¬Statham tài lái xe rất giỏi, đang diễn đặc sắc thì tiểu Lăng Giác đột nhiên mở miệng ——
"Anh biết không, Em chỉ còn chưa xác nhận “trên giường xuất sắc” nữa thôi, nếu như em xác nhận rồi, em nghĩ Cạnh Nghiêu chính là đàn ông một trăm phần trăm, em muốn cùng anh ấy kết hôn, sau đó nhanh chóng sinh em bé."
Màn hình lớn đang chiếu đến vai nam chính đang bắn nhau kịch liệt với người xấu, anh ta đang bảo vệ bé trai sợ hãi trong mua bom lửa đạn, cái cảm giác đó Hướng Đường Vũ như muốn cảm động lây, lỗ tai anh nghe được, so với mắt nhìn thấy còn đáng sợ hơn gấp mấy trăm lần.
Tiểu Lăng Giác của anh, lại muốn cùng đại đào hoa sinh đứa bé?
"Lần này em theo Cạnh Nghiêu đi ngồi du thuyền, chúng ta nói hay lắm, em muốn dùng thử anh ấy xem. . . . . ."
Hướng Đường Vũ trợn to hai mắt, liền nháy mấy cái. Năm nay phụ nữ đều khủng bố như vậy sao? Ngay cả tiểu Lăng Giác thuần khiết không tỳ vết cũng luân hãm?
Dùng thử một chút xem? Tiểu Lăng Giác lại muốn dùng thử Lương Cạnh Nghiêu?
"Anh đã cho em một đả kích rất lớn, em cảm thấy yêu một người quá cực khổ, bây giờ có một người đàn ông có điều kiện tốt chờ em, anh ấy cái gì cũng tốt, nếu như bọn em ở trên giường cũng hợp, em quyết định gả cho anh ấy."
"Anh ta. . . . . . Không nhất định nguyện ý cưới em. . . . . ." Hướng Đường Vũ rốt cuộc bắt được âm thanh bị lạc trở về.
Quý Thư Lăng trừng anh, không ngoài dự định anh sẽ nói những lời này.
Cô lành lạnh trả lời, "Điều này anh không cần phải phải lo lắng, Cạnh Nghiêu nói, chỉ cần chủ nhật này em dùng thử vui vẻ, em gật đầu, anh ấy lập tức đem em lấy về nhà. Ba mẹ em cũng hi vọng em sớm lấy chồng, em càng lấy chồng sớm, hai người ghê tởm ba mẹ em sớm trở lại thế giới ngọt ngào của hai người, không có em làm kỳ đà cản mũi siêu cấp lớn, bọn họ yêu "này nọ í é í é" chỗ nào trong nhà cũng có thể, đây là mẹ em nói. . . . . ."
Hướng Đường Vũ đối với động tác đẹp trai của Ja¬son¬Statham trong DVD hoàn toàn mất đi hứng thú, anh cầm điều khiển ti vi không ngừng chuyển kênh, sau đó tắt ti vi, lập tức, cả phòng khách im ắng yên tĩnh .
Anh nhìn vào mắt tiểu Lăng Giác, há mồm, ngay sau đó phát hiện, âm thanh của anh không biết lại chạy đi đâu du đãng!
Anh cố gắng thật lâu, lại không thốt nên lời.
Trên bàn pizza đã sớm bị bọn họ ăn sạch sẽ, Tiểu Lăng Giác lại dùng phương thức Lương cạnh Nghiêu dạy cô uống một hớp nhỏ Long Thiệt Lan, Hướng Đường Vũ nhìn , xoay người cảm giác mình cũng cần uống vài hớp thật to Long Thiệt Lan để trấn định thần kinh.
Anh nặn không ra lời nói, trực tiếp uống xong vài ngụm rượu, kết quả thần kinh không thể trấn định thành công, lại đổi lấy một hồi đầu óc choáng váng. Rượu mạnh như vậy, đa số mọi người uống vài hớp đã say.
Đầu óc anh thần trí mơ màng, bất tỉnh đến mức cảm giác thế giới đang xoay tròn, vị rượu mạnh xông lên cổ họng anh, anh khàn giọng nắm lấy chút lý trí cuối cùng còn sót lại, lẩm bẩm nói ra tâm ý mà lúc tỉnh táo anh tuyệt đối không thừa nhận ——
"Anh thật ghen tỵ, anh không muốn em dùng thử đại đào hoa, anh không muốn, anh không muốn!" Như một đứa bé tuỳ hứng mười phần, chỉ muốn chiếm giữ đồ chơi yêu thích, không muốn tặng cho người khách chơi. ". . . . . . Đáng ghét, đáng ghét, Lương Cạnh Nghiêu chết tiệt, anh không muốn cơn ác mộng này nữa. . . . . ."
"Tiểu Lăng Giác, Tiểu Lăng Giác, em là của anh, là của một mình anh. . . . . ." Thần trí anh đã mê muội.
Rượu Long Thiệt Lan có độ cồn cao gần 46% đến 50%, bình thường chỉ dùng một ly, nhấp ba ngụm là có thể say lòng người, Hướng Đường Vũ lại liên tiếp uống cạn vài miệng.
Quý Thư Lăng nghe lời nói thật lòng của anh sau khi say, nước mắt bỗng trào ra. Cạnh Nghiêu nói rồi, Long Thiệt Lan tác dụng rất chậm, Anh Vũ ngu ngốc này, thậm chí rót vài miệng, không say mới là lạ!
Cô thật ra thì cũng có chút choáng váng đầu, chỉ là cô chỉ uống một ngụm nhỏ, một ngụm nhỏ .., tăng lên nhiều lắm là một ly, cảm giác hoàn hảo. Cô nhìn Hướng Đường Vũ đầu óc choáng váng dựa lưng vào sofa, lẩm bẩm kháng nghị. . . . . .
Chuyển qua bản thân mình, sờ sờ anh bởi vì rượu mà đỏ lên, cô buồn bã nói: "Là anh không quan tâm tới em."
"Anh không có, anh không có!" Anh hô lên tùy hứng, sau đó khóa nàng vào trong lòng hắn.
"Anh Vũ . . . . . ." Thật ra cô muốn đem anh uống say, không ngờ kế hoặc của cô thuận lợi ngoài dự đoán, căn bản không cần phải đặc biệt chuốc rượu, anh liền tự động dồn sức uống rượu.
Cạnh Nghiêu nói, đàn ông say rượu đễ dàng mất đi lý trí; Cạnh Nghiêu nói, nếu như lấy được Hướng Đường Vũ, từ đó cô sẽ không có gì phải tiếc nuối, anh ta hy vọng cô lấy được Hướng Đường Vũ, bất kể phương thức nào cùng được.
Cạnh Nghiêu thật là hiểu cô, trên thực tế, cô thường suy nghĩ, Anh Vũ thỉnh thoảng sẽ mang phụ nữ về nhà qua đêm, những người phụ nữ kia, không một ai yêu anh Vũ nhiều như cô, nhưng lại có được anh.
Cô thật ghen tỵ, cũng từng ảo tưởng rằng một ngày nào đó mượn rượu giả điên sau đó mất lý trí, nhưng thủy chung không có dũng khí. . . . . . Gần đây cô suy nghĩ rất nhiều, có lẽ cách này cũng không thích hợp với mình, nhưng nếu không thử làm sao biết được.
Cô yêu anh Vũ cả đời, chưa từng nghĩ tới sẽ kết thúc tình yêu này, cho đến khi anh Vũ nói với cô: Em mãi mãi là em gái. . . . . . Câu nói kia, để cho cô chết tâm.
Cô thật muốn mở lòng mình, không muốn yêu anh nữa, nhưng cô vẫn đang loay hoay tại chỗ, cho đến khuya hôm trước, Cạnh Nghiêu đưa cô đi ăn bánh bao hấp.
Bọn họ chờ bánh bao hấp đưa lên bàn, cô nói cho anh biết, cô chưa từng ăn qua bánh bao hấp của nhà hàng danh tiếng này.
Cạnh Nghiêu cười nhìn cô, một lát sau mới nói: "Khi nghe tất cả mọi người đều nói bánh bao hấp Đỉnh Thái ăn ngon như thế nào, da mỏng, nhiều nhân, nước canh đậm đà, em chưa từng ăn, chỉ có thể tưởng tượng ra, cho là bánh bao nhà bọn họ thực sự ăn ngon như vậy, nhưng chờ tới khi em ăn rồi, có lẽ trong lòng em sẽ nghĩ, thì ra cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi, mặc dù là quả thật da có mỏng, có nhiều nhiều, nước canh đậm đà, nhưng mà, bánh bao hấp cuối cùng cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi."
Lúc đó, cô không hiểu ý của anh lắm, cho đến khi bánh bao hấp được mang lên bàn, cô ăn hết một cái, bỗng có chút hiểu ra, cô ăn một cái bánh bao hấp nổi tiếng, cũng chỉ là bánh bao hấp mà thôi.
Tiếp theo, Cạnh Nghiêu nói với cô: "Có lẽ, đạo lý này cũng áp dụng ở trên người Hướng Đường Vũ. Cho tới nay, em yêu anh ta, nhìn anh ta, nhưng chưa bao giờ chân chính ăn anh ta, nói không chừng chờ em ăn rồi sẽ liền phát hiện —— à, thì ra đây cũng chỉ là một người đàn ông mà thôi!"
Đầu tiên là cô sững sờ, sau đó cười to, sau đó nữa. . . . . . Cô cảm thấy lời nói của anh ta rất có lý.
Cô nên tìm cơ hội ăn hết anh Vũ, nói không chừng cô cũng có thể giống như những người phụ nữ kia của anh Vũ, đến dễ dàng, ra đi cũng nhẹ nhàng.
Đợi cô ăn anh xong rồi, cô nhất định sẽ phát hiện, à. . . . . . Đây chính là mùi vị của Hướng Đường Vũ, là người đàn ông mà, có lẽ dễ ăn một chút, mùi vị nồng đậm một chút, nhưng thật chỉ là đàn ông mà thôi.
Cô có thể đối với anh không còn đặc biệt yêu mến nữa, thì tình yêu của cô có thể buông xuôi, không cần tiếp tục ở chỗ này mà loay hoay nữa.
Vì vậy, cô nói với Cạnh Nghiêu, cô muốn ăn thử món ăn "Hướng Đường Vũ" này một lần.
Vì vậy, Cạnh Nghiêu mua bình Long Thiệt Lan đưa cho cô, cũng nói say rượu mất lý trí là phương pháp thưởng thức, vừa dễ dàng vừa ít phiền toái, nếu là Hướng Đường Vũ uống đến khi đủ say, chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, không nhớ được gì sẽ cho rằng chỉ là một giấc mộng xuân. . . . . .
Cô tiếp nhận “Đề nghị” của Cạnh Nghiêu, lúc này mới mang theo Long Thiệt Lan, tìm đến nhà anh Vũ, cho tới bây giờ, tất cả đều rất thuận lợi.
"Chúng ta đi ngủ, anh Vũ, em đỡ anh, có được không?" Quý Thu Lăng nâng anh lên, dụ dỗ nói.
"Không cần, trừ phi em đồng ý. . . . . . Em không được dùng thử cái tên đại đào hoa kia!" Hướng Đường Vũ ăn vạ.
"Nếu không để cho em dùng thử anh?" Cô nói thẳng.
"Anh?" Anh say, cũng nói lời say, "Nhưng hiện tại anh đã uống say, có thể dùng không tốt lắm.
Quý Thư Lăng nghe vậy cười to, đập một cái vào đầu anh, "Đánh vào cái đầu anh, như vậy làm cho anh tỉnh lại một chút?"
". . . . . ." Hướng Đường Vũ đầu tiên không lên tiếng, anh ôm lấy cô, "Anh nhất định dùng tốt hơn so với đại củ cải. . . . . ." Hiển nhiên anh thật sự đã say.
"Vậy cho em mượn dùng một chút xem." Cô nhẹ nhàng dụ dỗ, sau đó hôn lên môi của anh.
Mùi rượu Long Thiệt Lan của cô truyền tới, Hướng Đường Vũ chợt phản ứng nhiệt liệt, thật giống như người đã đi ba ngày ba đêm ở sa mạc mà không có nước uống, đột nhiên nhìn thấy ốc đảo. . . . . .
Anh ôm chặt Quý Thư Lăng không buông, anh quên cảm giác tiểu Lăng Giác chỉ là em gái, nếu cùng cô kết hợp thành một đôi, sẽ có cảm giác loạn luân, nhưng giới hạn kia khi tỉnh táo mới tồn tại, giờ phút này đã tan biến không thấy, anh ôm cô, nếm vị phụ nữ ngọt ngào của cô.
Cô hôm nay chỉ mặc váy ngắn liền thân, chỉ cần kéo khoá kéo sau lưng là có thể cởi ra cả bộ quần áo, bên trong là một bộ đồ lót màu đen mê người, nhưng mà anh Vũ say dạng này, sợ rằng bộ đồ lót đó không phát huy tác dụng là được bao nhiêu.
Hướng Đường Vũ nhiệt tình thưởng thức hương thơm ngọt ngào trên môi cô, sau đó rời đi, đầu tựa trên đôi vai mảnh khảnh của cô nói nhỏ, “Anh nhất định là đang nằm mơ, vị ngọt . . . . ."
"Đúng, đây là anh đang nằm mơ, toàn bộ đều là nằm mơ. . . . . . Anh Vũ , em nghĩ em muốn anh." Quý Thư Lăng lớn mật nói, sau đó lần nữa tìm được môi của anh, kéo ra vạt áo sơ mi anh nhét vào trong quần dài, dò vào dưới lớp quần áo, chạm tới da thịt của anh.
Anh đã không còn năng lực suy tính, chỉ còn lại dục vọng bản năng, bởi vì sự đụng chạm của cô, trực giác của anh muốn lôi kéo quần áo của cô, muốn tới gần cô hơn nhưng thần trí anh hỗn loạn, lại không có cách nào cởi quần áo cô được.
Cô thở dài, rời khỏi anh, tự mình kéo khoá kéo phía sau.
Hướng Đường Vũ thấy cô rời khỏi, liền lên tiếng kháng nghị, "Không được rời xa anh. . . . . ."
Ngắn gọn năm chữ, lại trêu chọc sự mềm yếu của Quý Thư Lăng, cô dứt khoát cởi sạch quần áo, không mảnh vải che thân làm ổ ở trong lòng anh.
Anh thật sự rất thoả mãn, giống như Adam thời viễn cổ, rốt cuộc tìn được Eva của mình, vui sưởng thở dài, từng đợt sóng tình dục cuốn lấy anh, anh hình như nghe thấy âm thanh lúc ẩn lúc hiện của cô từ xa truyền đến ——
"Em sẽ không rời anh đi. Anh Vũ, em muốn anh." Nếu như anh hoàn toàn tỉnh táo, cô cho dù chết cũng nói không trực tiếp nói ra những lời như vậy.
Lúc này đây, ở trong lòng của anh, khi anh nhiệt tình chạm tới bên dưới, tình dục của cô thức tỉnh.
Cô hiểu được, anh Vũ của cô không thể nào chỉ là một bánh bao hấp nổi tiếng mà thôi.
Anh Vũ hôn, chạm tới, anh không bị cản trở càng trở nhiệt tình, đối với cô mà nói nó có ý nghĩa phi thường. Khi được anh hôn, cô thấy được sự rung động sâu trong tâm hồn bị đánh thức, cảm giác này hoàn toàn không giống như khi Lương Cạnh Nghiêu hôn. . . . . . Đó là sức mạnh của tình yêu.
Cô lập tức hoàn toàn hiểu, trừ Hướng Đường Vũ, ai cô cũng không yêu.
Đáng tiếc, lúc tỉnh táo, anh không muốn yêu cô, cho nên, tối hôm nay cô tuyệt đối không rời khỏi anh, cô muốn đem toàn bộ bản thân mình, tất cả đều cho Hướng Đường Vũ trước mặt này, uống say mới bằng lòng cầu xin cô đừng cách xa.
Anh tha thiết đáp lại cái hôn của cô, kích tình dời núi lấp biển, để cho anh không còn cách nào khống chế, chỉ có thể đi theo cảm giác, lý trí, lần đầu tiên, tất cả rời xa anh.
Giờ phút này cô trong mắt anh, giống như những con sóng mùa hè cuồn cuộn xinh đẹp đang đổ ra cửa biển trong xanh, để cho anh khó có thể khắc chế dục vọng chinh phục, nhưng đầu sóng quá cao, ngay lập tức anh bị cuốn vào đáy con sóng.
Anh đang ngụp lặn mãnh liệt trong biển xanh, cả người anh đau, anh muốn chinh phục cô, muốn sóng cao ngập trời, hưởng thụ vui vẻ. Anh muốn lấy tay ra cởi quần áo, vậy mà lý trí không rõ ràng, luống cuống tay chân.
Thấy thế, Quý Thư Lăng không thể không thay anh cởi cái quần dài ra, bỏ ra dục vọng của cô, cô khát vọng anh như vật, dẹp đi sự ngượng ngùng, đem chính mình cho anh.
Khoái cảm kết hợp thoả mãn, Hướng Đường Vũ hoàn toàn tê dại bất tỉnh, để cho anh biến thành dã thú không chút kiêng kỵ nào trong giây lát, càn dỡ phô trương trong cơ thể cô, cho đến khi khiến cô lên tới đỉnh, sung sướng kêu lên ——
"Anh Vũ, em yêu anh, thật sự rất rất yêu anh. . . . . ."
"Anh cũng yêu em." Trước khi anh mệt mỏi ngủ, anh nói như thế.
Kích tình đi qua, Quý Thư Lăng yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Hướng Đường Vũ, cười chua xót. Cô dịu dàng hôn anh, lưu luyến rời đi thân thể của anh, mặc quần áo vào, cũng giúp anh mặc lại quần dài.
Một đêm này, là bí mật của cô, một bí mật thuộc về cô.
Quý Thư Lăng ở phòng khách ngồi một lúc lâu, sau khi dư âm kích tình qua đi, cô yên lặng nhấp một ngụm Long Thiệt Lan.
Cô đỡ Hướng Đường Vũ vào ghế sofa, để cho anh yên ổn ngủ trên sofa, sau đó cô đi vào phòng lấy chăn đắp lên cho anh, cũng đem máy điều hoà không khí ở phòng khách mở ra trạng thái ngủ.
Cô nhìn anh lưu luyến, cầm điện thoại đi động lên, gọi cho Lương Cạnh Nghiêu.
"Là em, anh có thể tới đây đón em không?"
Đầu dây bên kia điện thoại, anh nói chừng mười phút nữa anh tới.
Đồng thời kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại, cô cũng quyết định không lãng phí thời gian bên cạnh Lương Cạnh Nghiêu nữa.
Anh Vũ của cô, không phải chỉ là một cái bánh bao nổi tiếng, mà anh mãi mãi là người cô yêu nhất.
Quý Thư Lăng khẽ thở dài. Tình yêu của cô, nhớ lại tối nay, cô có thể chấm dứt tình yêu của mình mà không hề tiếc nuối, cố sẽ thật lòng chúc phúc cho anh Vũ, chúc anh trước ba mươi tuổi, tìm được người bầu bạn suốt đời.
Cô lại gọi một cuộc điện thoại khác, rất nhanh đầu bên kia có người đáp lại.
"Anh Đường, em là Thư Lăng."
"Gần đây khỏe không? Nghe Đường Vũ nói, em và ông chủ Lương Cạnh Nghiêu tiếng tăm lừng lẫy đang yêu nhau, có thật không?"
Đầu bên kia Đường Dực Đào ôn hoà nói.
"Cứ cho là thật đi. Anh Đường anh giới thiệu cho anh Vũ đối tượng tốt đi, em quyết định buông tha anh ấy."
"Tại sao?"
"Anh ấy không yêu em." Nhìn thấy bốn chữ, đã nói rõ tất cả."Gần đây em cũng phát hiện ra, có lẽ em cũng không yêu anh ấy nhiều như vậy. Cạnh Nghiêu đối với em rất tốt, em quyết định cùng anh ấy có quan hệ thật tốt. Cho nên, anh giới thiệu cô gái tốt cho anh Vũ kết giao đi, được không?" Nếu đã quyết định chết tâm đối với anh, nên để cho anh đi tìm hạnh phúc thuộc về anh.
"Em chắc chứ?"
"Chắc chắn. Từ nay tới sinh nhật thứ ba mươi của anh ấy, còn lại không tới ba tháng, em lo lắng đời này anh ấy sẽ cô độc, ba mẹ anh ấy rất hạnh phúc, anh trai chị dâu cũng rất hạnh phúc, em gái cùng em rể cũng rất hạnh phúc, ngộ nhỡ anh ấy cô đơn, sẽ rất tội nghiệp, rất vất vả."
Ở đầu bên kia điện thoại Đường Dực Đào nhíu mày. Em gái tiểu Lăng Giác rất hiểu Đường Vũ, biết anh sợ nửa đời sau người nhà thì hạnh phúc tràn trề, còn mình lại cô đơn tới già. . . . . .
"Em hiểu rõ Đường Vũ như vậy, sao không cảm thấy là chỉ có mình mới thích hợp với cậu ta nhất."
"Bởi vì chúng em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em mới hiểu anh ấy như vậy. Mà em mặc dù hiểu anh ấy, nhưng không cách nào trở thành người thích hợp nhất của anh ấy. Tóm lại, anh Đường, em cầu xin anh giúp anh Vũ một chút, có được không?"
Quý Thư Lăng nhỏ giọng nhờ vả, Đường Dực Đào sau khi trầm mặc mấy giây, nói: "Anh biết rồi."
"Cám ơn anh."
"Em gái tiểu Lăng Giác, nghe lời khuyên của anh, em cố gắng một chút nữa xem sao, trực giác cho anh biết, em mới là người thích hợp nhất với Đường Vũ." Người đứng xem sáng suốt, hơn nữa xuất phát từ giới thời trang, nhà thiết kế bậc thầy, khả năng quan sát đối với người bình thường cao hơn một bậc. Nhưng mà trong chuyện tình yêu này, chỉ có thể do hai bên đương sự tự quyết định.
"Em không muốn." Cô cúi đầu trả lời, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện. ngồi lại phòng khách một chút, rồi mới im lặng đi khỏi, cũng quyết định bỏ qua tình yêu sâu đậm nhất ở kiếp này. . . . . .