Buổi sáng ngày thứ hai, Hồ Nguyên Sinh dẫn tôi và Hi Âm đến chỗ Chu Phi Tuyết, hình như hắn cố ý căn dặn hạ nhân bên người, không cho bất kỳ ai đi theo.
Cửa sổ nơi Chu Phi Tuyết ở có thể nhìn ra ngoài hồ sen, sâu bên trong Hồ phủ, xuyên qua hành lang dài uốn lượn quanh co, gió mát khẽ thổi, tôi ngửi được mùi hoa sen trong trẻo thanh nhã, nhất thời có chút vui vẻ thoải mái. Quả thật, chẳng qua chỉ bước có vài bước, một hồ sen lớn lộ ra trước mắt. Lá sen xanh như ngọc hòa vào làm một, hoa sen hồng nhạt từng lớp từng lớp nở rộ, thanh lệ vô cùng.
Một tòa lầu các thanh nhã được dựng giữa hồ sen, nước chảy bốn phía, gần đó có một cây cầu hẹp nối liền với mặt đất. Hai bên cửa viện có gia đinh trông coi, nhìn bộ dạng không phải là hạ nhân bình thường.
Mành che rung động, phảng phất như tay áo của vũ nữ. Trong phòng huân hương lượn lờ, một nử tử nằm trên giường, thoạt nhìn, chỉ thấy lông mày nàng mờ nhạt, da trắng như tuyết, vẻ mặt lúc ngủ điềm tĩnh xinh đẹp.
Những người đẹp trên đời chia thành rất nhiều kiểu, hoặc đẹp đẽ quý giá sang trọng như mẫu đơn, hoặc kiều diễm ướt át như sơn trà, hoặc diêm dúa lẳng lơ mê hoặc như hoa anh túc, đây là ba kiểu xinh đẹp thường thấy, nhưng càng đẹp càng chói mắt, nhìn lâu sẽ khiến người ta sinh lòng ghen ghét. Nhưng kiểu đẹp nhất như Chu Phi Tuyết, so với hoa sen nở trong hồ càng có phần lịch sự tao nhã uyển chuyển thanh thoát, càng ngắm càng thấy đẹp, càng nhìn càng khiến người ta mờ mắt.
Nha hoàn hầu bên người nhìn thấy Hồ Nguyên Sinh, cung kính gọi 'Thiếu gia', rồi đưa mắt ra hiệu lui xuống.
Cho đến khi đi đến giường, nửa khuôn mặt của Chu Phi Tuyết bỗng nhiên đập vào mắt, tôi không khỏi kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh, nghẹn giọng nhìn trân trân nói: "Đây...đây...sao có thể như vậy?"
Một mảng ban màu đen lớn dữ tợn dường như lan hết bên gò má phải, làm tôn lên da thịt trắng nõn nà của nàng, càng nhìn càng thấy giật mình. Nhìn kỹ lại, hình dạng của mảng ban đen kia y hệt như một con bướm nhẹ nhàng bay lên.
Hồ Nguyên Sinh đứng im bên giường, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa vài phần ưu thương, nhìn mặt Chu Phi Tuyết lưu luyến không rời. Sau một lúc lâu, thở dài nói: "Từ xưa thành Lan Lăng đã có một truyền thuyết, phàm là những phụ nữ không giữ gìn trinh tiết sẽ bị trời phạt, khuôn mặt sẽ trở thành mặt âm dương dự tợn khiến người ta sợ hãi, bị vạn người phỉ nhổ. Khoảng chừng sau giờ ngọ mười ngày trước, ta cầm quả dâu Phi Tuyết thích ăn nhất đến cho nàng, lúc ấy nàng còn đang ngồi trang điểm, bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ. Ta gọi nàng mấy tiếng liên tiếp, nàng cũng không có phản ứng gì. Ta vừa bước đến cạnh nàng, liền thấy mặt nàng..."
Nghe xong lời nói của hắn, tự nhiên lông tơ sau lưng tôi đồng loạt dựng đứng lên, không tự chủ được mà run run một phen. Chợt sà vào lòng Hi Âm, cọ cọ ngực, Hi Âm cười như không cười liếc tôi, nửa trấn an vỗ nhẹ đầu vai tôi.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Ta đã mời rất nhiều danh y đến chữa bệnh cho nàng, gần nhất là Mạnh Hà y phái, xa nhất là thái y đại nội, phàm nếu có thể mời được ta đều nghĩ biện pháp để mời đến. Nhưng chưa đi đến đâu cả, không một người nào có thể thật sự nói đến tột cùng là có chuyện gì. Dần dần, thời gian Phi Tuyết ngủ càng ngày càng dài, đến hiện tại cả ngày đều ở trong trạng thái mê man, mặc cho ta gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy".
Tôi vùi vào ngực Hi Âm, hỏi: "Chu tiểu thư rốt cuộc có phản bội chồng không?"
Hồ Nguyên Sinh trợn trừng hai mắt, nói như đinh đóng cột: "Không có, Phi Tuyết không có phản bội! Đều do tên con hát họ Tô kia hại nàng! Là lỗi của hắn!"
Huynh đài, huynh kích động gì chứ...
Tôi bị phản ứng quá khích của hắn làm cho nghẹn lời, nhất thời không biết có nên hỏi tiếp không. Đây là vì căng thẳng do bệnh tình của biểu muội, nhưng cũng không nên vì hỏi một câu mà sửng cồ lên chứ.
Lại nghe Hi Âm nhàn nhã nói: "Hồ huynh sao lại kích động như vậy, Tiểu Mai không có ý tứ gì khác, chỉ là mong muốn biết chân tướng rõ ràng thôi".
Hồ Nguyên Sinh ngẩn người, như tỉnh lại từ trong mộng, ngước mắt nhìn tôi và Hi Âm, ánh mắt lay động mà mờ mịt: "Thật xin lỗi, cô nương Tiểu Mai, vừa rồi ta đã thất thố". Hắn cúi đầu ảm đạm nói: "Ta chỉ nghĩ Phi Tuyết bị người ta vu vạ là nữ tử thất tiết. Tại sao nàng phải gánh chịu tát cả, ông trời rất bất công với nàng".
Tôi cười cười: "Không sao, Hồ công tử không cần giải thích với ta. Lý giải vạn tuế, lý giải vạn tuế".
Hi Âm lảng sang chuyện khác: "Cái chết của Mã viên ngoại có gì khả nghi không?"
Hồ Nguyên Sinh lắc đầu: "Không có, khám nghiệm tử thi cho biết do uống rượu quá độ khiến cho quyết tâm ung mà chết bất đắc kỳ tử".
*quyết tâm ung: nhồi máu cơ tim (chú thích của tác giả)
"Vậy à. Xưa nay ta không tin chuyện quỷ thần, nếu thật sự do trời phạt, cũng nên là những tên tham quan ăn đút lót trái pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, không đến lượt một phụ nữ yếu ớt như Chu cô nương. Theo ta thấy, hơn phân nửa là do có người đứng sau giả thần giả quỷ".
Nói xong, Hi Âm vén áo, nhanh nhẹn ngồi xuống mép giường. Hắn tỉ mỉ nhìn vết ban hình con bướm trên gương mặt Chu Phi Tuyết một lúc lâu, lại tập trung bắt mạch cho nàng.
Tôi liếc trộm Hồ Nguyên Sinh một cái, khuôn mặt tuấn tú của hắn căng thẳng, bờ môi mím lại, giữa trán có lớp mồ hôi mỏng. Giờ phút này, hắn nhìn Hi Âm không chớp mắt, sợ bỏ qua một biểu cảm nhỏ nào của hắn, khẩn trương như chính mình bị nhiễm bệnh. Ánh mắt Hồ Nguyên Sinh nhìn Chu Phi Tuyết, rõ ràng không hồn nhiên như tình cảm huynh muội, mà là nhớ nhung yêu thương như người yêu.
Nhiều năm sống cuộc đời uẩn khúc khiến cho tôi có trực giác nhạy bén với chuyện khúc mắc của tình yêu cẩu huyết, nhớ lại chuyện hắn và Đỗ Băng Băng có cuộc sống tình cảm không hài hòa...
Thật lâu sau, hắn cẩn thận hỏi: "Thánh tăng, bệnh tình của Phi Tuyết...ra sao?"
Hi Âm thu tay về, khẽ nhếch miệng, đứng lên nói: "Ta đã đoán đúng, Chu cô nương thật sự không bị bệnh, cũng không có trúng độc, về phần trời phạt, lời nói đó vô căn cứ".
Tôi tò mò nói: "Không phải nhiễm bệnh cũng không phải trúng đọc, khó có thể nào...lại là trúng cổ?"
Khóe miệng Hi Âm giật giật: "Trên đời có nhiều cổ như vậy sao?"
"Không phải là do trời phạt?". Hồ Nguyên Sinh vội hỏi: "Vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Hắn chỉ vào bên má phải của Chu Phi Tuyết, nói: "Vết ban hình con bướm trên mặt Chu Phi Tuyết là do người ta vẽ lên, loại thuốc nhuộm này tên là 'mặc nhiễm', bình thường chỉ dùng trong dệt vải, Hồ huynh buôn bán tơ lụa nhiều năm, không xa lạ gì đối với mặc nhiễm".
Sắc mặt của Hồ Nguyên Sinh trở nên trắng bệch, hắn choáng váng, lảo đảo đi vài bước suýt ngã: "Mặc nhiễm...thuốc nhuộm này có thể tẩy được không?"
Hi Âm lắc đầu nói: "Bình thường nếu là vết thương do đao kiếm, chỉ cần tỉ mỉ trị liệu hợp lý, vẫn có khả năng tiêu trừ vết sẹo. Nhưng mặc nhiễm tẩy sẽ không sạch, một khi dính lên da, cả đời khó có thể xóa đi. Có người dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hủy dung mạo của nàng ấy, ắt hẳn rất hận nàng".
Hồ Nguyên Sinh mất hồn mất vía ngã lên trên giường, trong nháy mắt, trên mặt hắn hiện lên rất nhiều cảm xúc: khiếp sợ, đau đớn, hối hận...Cuối cùng, tất cả trở thành tức giận và hận thù ngập trời.
Nghe vậy, tôi cũng cực kì kinh ngạc, nhìn Chu Phi Tuyết, trong lòng tiếc hận không nguôi, cô nương xinh đẹp bị hủy hoại như vậy. Quả thật người tính không bằng trời tính, thật là hồng nhan bạc mệnh mà.
"Một khi đã như vậy, vì sao Phi Tuyết lại hôn mê?". Hắn nghiến răng nghiến lợi, dường như những lời này thoát ra từ hàm răng của hắn.
Hi Âm giải thích: "Mạch tượng của nàng và người thường không giống nhau, thật ra thân thể nàng không có bệnh gì cả. Về phần vì sao nàng hôn mê bất tỉnh, chỉ e là tâm bệnh".
"Tâm bệnh?"
"Không sai, khí bẩn tích tụ trong lòng, sẽ làm cho những chất độc bên ngoài nhập vào thân thể. Khúc mắc của Chu cô nương chưa hóa giải được, bản thân không muốn tỉnh lại, dù cho người ngoài có gọi như thế nào cũng không thay đổi được gì.
Thì ra là như vậy, chẳng trách Hồ Nguyên Sinh vì nàng mời nhiều thần y, danh y, đều không biết nguyên do tại sao, chuyện của nàng chính là do tâm bệnh, cái gọi là tâm bệnh cần phải có người chữa tâm bệnh, thầy thuốc có y thuật cao minh đến đâu cũng không hóa giải được khúc mắc trong lòng nàng.
Đúng vào lúc này, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào ầm ĩ, giống như có người cãi vã chuyện gì đó.
"Mắt ngươi mù sao? Ngay cả ta cũng dám cản lại, các ngươi còn mau lui ra?". Trước cửa viện, Đỗ Băng Băng tức giận chỉ vào tên gia đinh trước cửa, mặt cười đến đỏ bừng: "Nói, có phải Nguyên Sinh ở bên trong không? Có phải dẫn người đến chữa bệnh cho Chu Phi Tuyết không?"
Một tên gia đinh đáp: "Bẩm phu nhân, thiếu gia có dặn dò, không có sự cho phép của người, bất kì ai cũng không được đi vào Vọng Hà hiên quấy rầy biểu tiểu thư đang nghỉ ngơi". Tuy rằng bộ dạng tên gia đinh cúi đầu cung kính, nhưng lại dùng thân che chắn lại cửa viện.
Đỗ Băng Băng cười lạnh như băng: "Ta khinh! Ả đàn bà phản bội chồng kia, chỉ biết quyến rũ đàn ông xung quanh, còn xứng gọi là biểu tiểu thư! Các ngươi cút ngay cho ta! Ta muốn đi vào..."
Hồ Nguyên Sinh gầm lên: "Băng Băng!". Tay giấu dưới áo dài gắt gao nắm lại, có thể lờ mờ thấy được khớp xương màu xanh trắng. Hắn cắn môi, giữa chân mày hiện lên vẻ ẩn nhẫn, như là cực kỳ ngăn lại lửa giận trong lòng.
Đỗ Băng Băng bỗng nhiên dừng lại, ngước mắt, ánh mắt sắc bén nhìn tôi và Hi Âm, cuối cùng rơi trên mình Hồ Nguyên Sinh. Nhất thời hòa hoãn trở lại, dịu dàng nói: "Nguyên Sinh, chàng xem hạ nhân trong phủ thật vô lễ, không cho ta đi vào, lại còn nói do chàng đã dặn dò". Dáng vẻ hờn dỗi như vậy, so với người đàn bà kiêu căng đanh đá vừa rồi như là hai người khác nhau.
Gia đinh giữ cửa đen mặt, yên lặng lùi sang một bên.
Hồ Nguyên Sinh nhẹ giọng nói: "Là do ta dặn dò. Thân thể Phi Tuyết không tốt, thầy thuốc nói cần tĩnh dưỡng, ta cố ý sai người đến canh giữ viện của muội ấy".
"Thầy thuốc?". Đỗ Băng Băng cười nói: "Hóa ra hai vị này cũng không phải là bạn cũ đến đây chơi, mà là thầy thuốc do chàng đặc biệt mời đến. Nguyên Sinh, mọi người đều nói cô ta bị mặt âm dương là do trời phạt, cho dù Hoa Đà tái thế, Biển Thước hồi sinh cũng chữa không được, chàng uổng công như vậy làm gì?"
Hi Âm nhíu mày nói: "Rốt cuộc có phải do trời phạt hay không, cũng phải xem qua mới biết được".
"Thật không? Tiên sinh đã chẩn ra kết quả chưa?"
Hi Âm khẽ cười, nói: "Thân là thầy thuốc, có nghĩa vụ phải bảo mật tình trạng của người bệnh. Nội tình bên trong, không nói cho người ngoài".
Sắc mặt Đỗ Băng Băng biến đổi, không thèm đáp lại chúng tôi, chuyển hướng sang Hồ Nguyên Sinh, nói: "Nguyên Sinh, không phải chàng nói hôm nay giúp ta chọn vải lụa sao? Ta đã sai người chuẩn bị xe ngựa rồi, chúng ta đi thôi".
Hồ Nguyên Sinh nhìn tôi và Hi Âm, vẻ mặt ý tứ sâu xa, quay người rời đi theo Đỗ Băng Băng.
***
Trong kênh Ki Hạng người đến người đi, cửa hàng san sát, rất náo nhiệt.
Tôi hỏi Hi Âm: "Suy cho cùng ta cảm thấy giữa Hồ Nguyên Sinh và Chu Phi Tuyết không phải chỉ là tình cảm huynh muội đơn giản, người nhìn hôm nay xem, chẳng qua ta chỉ hỏi một câu, huynh ấy liền dựng người, thật có chút khác thường. Huynh ấy phái người bảo vệ Vọng Hà hiên, không cho bất cứ ai tiếp cận Chu Phi Tuyết, có phải đã biết có người hãm hại nàng ta?"
Môi hắn chứa ý cười: "Trên dưới Hồ phủ hắn chỉ phòng bị một người duy nhất".
"Đỗ Băng Băng?". Tôi không khỏi tò mò, Hồ Nguyên Sinh thoạt nhìn không phải là loại đàn ông vô dụng yếu đuối, lại ngoan ngoãn phục tùng Đỗ Băng Băng, thậm chí có chút nhường nhịn. "Hắn không có tình cảm với Đỗ Băng Băng? Vì sao phải lừa dối nàng ta?"
"Phụ thân của Đỗ Băng Băng chính là huynh trưởng ruột của đương kim Hoàng hậu, nếu hắn không đối tốt với Đỗ Băng Băng, cũng là đối địch với Đỗ quốc cữu, ở nước Hứa này còn chỗ cho hắn sống yên ổn sao? Năm đó khi hắn và Đỗ Băng Băng thành thân, ta cũng từng đi uống rượu mừng, hắn với mọi người uống mười tuần rượu, uống say như chết, cả đêm không vào động phòng".
Tôi tỉnh ngộ, nói: "Ta hiểu rồi. Hồ Nguyên Sinh và Chu Phi Tuyết là thanh mai trúc mã từ nhỉ, hai người vô tư, tình ý chân thật, vốn định cưới nàng làm vợ, bạch đầu giai lão vĩnh kết đồng tâm. Nhưng ông trời trêu người, cố tình khiến cho con gái của quốc cữu nhìn trúng hắn, hắn không dám đối địch với hoàng gia, rơi vào đường cùng nên phải cưới Đỗ Băng Băng".
"Tô Quân kia thì sao?". Hắn hỏi. "Tô Quân có vai trò gì trong chuyện này?"
Tôi nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ Tô Quân cũng thích Chu Phi Tuyết, cũng có thể Chu Phi Tuyết thích Tô Quân, Hồ Nguyên Sinh lại thích Chu Phi Tuyết, lại vướng thêm Đỗ Băng Băng làm thành chuyện bốn người".
Ánh mắt Hi Âm sáng lên, hứng thú nhìn tôi nói: "Hóa ra sự tình cũng có thể đoán được như vậy".
Tôi nghẹn một chút, vỗ ngực nói: "Đúng vậy, đối với chuyện tình yêu phụ nữ luôn đặc biệt nhạy cảm, vừa vào Hồ phủ ta đã thấy quan hệ của hai người đó có vấn đề".
"Rất nhạy cảm với chuyện tình yêu?". Hắn cười như không cười nói: "Người bên ngoài thế nào ta không rõ, chỉ là, dám chắc nàng chậm chạp".
Tôi không phục: "Sao ta lại chậm chạp!"
Hắn bỗng nhiên tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú nhất thời phóng to trước mắt, ý cười trên môi sâu thêm ba phần: "Đối với chuyện của người khác thì nàng nhạy cảm, nhưng đối với chuyện của chính mình, suy nghĩ liền rối rắm...". Ngừng lại nói từng chữ từng chữ: "Nàng, rất, là, chậm, chạp".
Tôi bị hắn làm cho nghẹn lời, chỉ cảm thấy một hơi thở chắn ngang ngực, thở ra không được hít vào không được, đang suy nghĩ nói gì để phản bác hắn, lại nghe hắn cao giọng cười to: "Đi thôi nha đầu ngốc, trò hay sẽ mở màn".
***
Hôm nay gánh hát Diệu Âm đông như trẩy hội, ngựa xe nườm nượp, tất cả là do lần này là lần thứ hai Tô Quân diễn khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp'. Thật ra có rất nhiều gánh hát diễn vở này, nhưng không ai hát hay bằng Tô Quân. Cứ thấy hắn từng bước vung tay áo, lại thể hiện ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh của Tang Bác tướng quân vô cùng nhuần nhuyễn, khắc họa rất sâu sắc.
Chẳng qua chỉ mới được một lát, ghế ngồi ở phòng lớn dưới lầu đã đầy, hơn phân nửa là các cô gái và thiếu phụ ngưỡng mộ Tô Quân, đang chuyện trò rất sôi nổi.
Tôi nói: "Có lẽ Tô Quân cảm kích, nhập vai xuất thần. Đương nhiên cũng có thể là do hắn biểu diễn tốt, hơn hết cuối cùng ta cảm thấy được người trước mặt đóng vai trò quan trọng"
Tô Quân thoạt nhìn lạnh lùng trong sạch, không có sự khéo léo của những kép hát bình thường, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, quả thật không giống như đang diễn kịch. Ngày hôm qua thấy hắn hát khúc 'Du viên kinh mộng', tuy rằng hắn mặc quần áo, hóa trang đẹp đẽ trên sân khấu, vẫn không giấu được khí chất lạnh lẽo toát ra từ xương tủy.
Hi Âm buông tay nói: "Là thật tình hay giả dối, tìm hắn hỏi sẽ biết". Hắn lấy ra một thỏi bạc đưa cho ông chủ gánh hát, ông chủ cười khô khan, chưa giơ tay ra nhận.
Hi Âm cười nhẹ, lại lấy ra một thỏi bạc, nói: "Hai mươi lượng bạc, còn chưa đủ để mời Tô Quân công tử đến đây gặp sao?"
Ông chủ ngượng ngùng nói: "Thật ngại quá, vị khách quan cách vách ra giá bốn mươi lượng".
Tôi hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: "Ngươi cũng thật quá đáng, bốn mươi hai? Đủ tiền diễn trong một năm luôn".
Hi Âm nắm nhẹ tay tôi, nhìn tôi trấn an, lại lấy ra ba lượng bạc nói: "Năm mươi lượng, đủ chưa?"
Hai mắt ông chủ nhất thời tỏa sáng, liên tục vâng dạ, mừng rỡ cầm năm thỏi bạc đi ra.
Tôi nhìn bạc chảy ào đi như dòng nước, vô cùng đau đớn nói: "Sớm biết như vậy, hôm qua nên trực tiếp tìm hắn hỏi cho rõ ràng. Thật là đồ hắc điếm, gian thương!"
Hôm qua Tô Quân và Hồ Nguyên Sinh giằng co nhay, cả hai đều ghét đối phương, để giảm bớt không khí đóng băng ba thước, không thể không trực tiếp bảo Tô Quân rời đi, ngay cả nửa câu cũng chưa nói qua.
Hi Âm dịu dàng cười nói: "Không sao, không phải hôm qua chưa biết khúc mắc bên trong sao? Hơn nữa, y thuật của ta không kém gì thái y, sau này khám bệnh cho nhiều người có thể thu lại chút bạc".
Tôi ngẩn người nói: "Hóa ra người chữa bệnh có thu tiền sao? Sao người chữa vết thương cho ta lại không lấy một xu?"
"Đó là người ngoài...". Hắn cười bí hiểm: "Nàng là người một nhà".
"Người...người một nhà...". Tôi lúng túng nói: "Người một nhà gì chứ?"
"Người một nhà là...Không phải là người ngoài, tất nhiên là thê tử*".
Chuyện cũ 'Mộng uyên ương hồ điệp' lấy cảm hứng từ phim Bao thanh thiên năm 1993.