Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 57: Chương 57: Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi




Đầu Hồ Lô tức tốc triệu tập ba nghìn cấm quấn đi đến Tùng Cốc trước để trợ giúp, tôi xoay người lên ngựa, đồng hành cùng cấm quân. Cũng may ngày thường Hi Âm đút cho tôi uống không ít chén thuốc an thai, tôi chưa bao giờ bị động thai, hy vọng lần này cũng có thể bình yên vượt qua.

Vó ngựa nhanh chóng giẫm lên tuyết, chạy ra ngoài thành nhanh như chớp.

Tuy rằng người mặc áo choàng đầu đội mũ gấm, cũng không đủ để ngăn cản cái rét thấu xương. Cuồng phong quét qua, quất vào mặt như dao cắt, thổi đến khiến người ta không thể mở mắt nổi. Cảm giác như bị lạc trong thâm sơn u cốc, quanh mình là sự lạnh lẽo, da mặt cứng lại. Tôi dùng sức trụ lấy bàn đạp, hạ thấp thân mình dán lên ngựa, cố gắng giảm bớt xóc nảy của thân thể, gắt gao đi theo sau Đầu Hồ Lô, không dám có chút lơ là.

Bỗng nhiên trong lúc đó, một tia sét đột nhiên cắt ngang màn đêm đen thẫm, trong nháy mắt như chia nhân gian ra làm hai nửa, tiếng nổ vang chói tai như dã thú rít gào, khiến lòng người muốn vỡ ra.

Từng trận sấm mùa đông!

Trong lòng cực kỳ bất an. Sau khi tuyết rơi nặng lại có tiếng sấm lớn, thời tiết biến hóa kì lạ như thế, rõ ràng là trên trời muốn nói gì đó.

Trở lại Tùng Cốc tuyết trắng xóa, mọi âm thanh ngưng bặt, không hề có sức sống.

Lúc này đại quân đang phóng nhanh dần chậm lại tốc độ, vó ngựa chậm chạp giẫm lên nền tuyết tiến về phía trước. Tôi nắm chặt roi ngựa, cắn môi, tim đập nhanh như nổi trống, hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh Hi Âm.

Không lâu sau, tuyết rơi đầy trời, lờ mờ có thể thấy vô số thân ảnh cách không xa phía trước. Tôi và Đầu Hồ Lô nhìn nhau hiểu ý, không khỏi quất roi ngựa nhanh hơn.

Tuyết lớn dường như che giấu mọi dấy vết chém giết, máu loãng ấm áp hòa tan trong tuyết, trên đất là một vũng máu đỏ lớn, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Mắt nhìn thấy, vết thương trước mặt, xác nằm khắp nơi, giống hệt như một trận Tu La, luyện ngục nhân gian!

Thi thể quân Yến và tướng sĩ Thục quân nằm rải rác một chỗ, không thể phân biệt được ai là ai. Máu tươi nhiễm trên cờ tướng, chữ 'Thục' màu vàng vẫn có thể được nhìn thấy rõ ràng.

Lòng tôi thắt lại, lập tức ghìm ngựa, con ngựa cất vó hí dài, suýt nữa hất tôi xuống. Đợi con ngựa thăng bằng lại, tôi không nói hai lời nhảy xuống ngựa, tìm kiếm dấu vết Hi Âm trong đám thi thể đầy đất.

Tôi lướt qua một người, có lẽ chết chưa lâu, phảng phất còn có chút hơi thở mỏng manh. Tâm tình của tôi rất mâu thuẫn, vừa hy vọng có thể nhanh chóng tìm thấy Hi Âm, nhưng ánh mắt nhìn vào cánh tay chảy máu không ngừng của thân thể kia, trong lòng lại cảm thấy vạn phần may mắn, may là không phải chàng!

Máu loãng sền sệt lạnh lẽo đồng loạt bắn lên mặt tôi, trong khoang mũi tràn ngập hơi máu tanh, dạ dày có chút quặn. Tôi cố nén lại cảm giác không khỏe, không tự chủ được tìm kiếm nhanh hơn. Đầu Hồ Lô chỉ huy tướng sĩ cấm quân chia nhau tìm ở gần chỗ Hi Âm bị rơi xuống, đưa quân sĩ còn thoi thóp về kinh thành chữa trị.

Tuyết cứ rơi im lặng không một tiếng động, nhanh chóng che giấu dấu vết đánh nhau.

Không biết lật qua bao nhiêu thi thể, hai tay nặng như chì, cuối cùng không nâng nổi. Rốt cuộc, khi tôi hoàn toàn kiệt sức, khẽ lướt qua một người có ngũ quan tuấn tú thanh tao nho nhã nằm mặt đất đầy bùn và máu.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy Hi Âm!

Tôi kích động không kìm chế bản thân được, vui sướng như mất rồi tìm lại được và may mắn vì sống sót qua tai nạn tràn ngập trong lòng, ra sức ôm chàng lại.

Tôi cất giọng gọi Đầu Hồ Lô, lại xem xét sơ qua thương thế của Hi Âm một hồi. Hơi thở chàng vẫn còn vững vàng, vẫn mặc quần áo hôm qua, mặc dù không có áp giáp hộ thân, toàn thân chàng vẫn không có nửa phần thương tích.

Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng hợp lực dìu Hi Âm cùng với Đầu Hồ Lô, nâng chàng lên chiến mã. Nhưng, thân mình chàng giống như bị cái gì đó giữ chặt, cúi đầu xuống nhìn, rõ ràng phát hiện người nằm bên cạnh chàng không phái ai khác mà là Thát Bạt San! Sắc mặt cô ta trắng bệch hấp hối, trước ngực máu chảy không ngừng, vẫn gắt gao nắm lấy góc áo chàng không buông.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cổ áo cô ta: "Thát Bạt San! Rốt cuộc cô đang đùa giỡn kiểu gì vậy!".

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, bờ môi bỗng nở một nụ cười quỷ dị, môi tái nhợt giật giật, không biết định nói gì. Tôi vừa định cúi người lắng nghé, ánh mắt của cô ta dần mê man, nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.

Tôi oán hận buông tay ra, nói với Đầu Hồ Lô: "Đưa Thát Bạt San về".

Một trận, khuấy động Thục quân tinh nhuệ, liều chết một trận lấy ít địch nhiều, dẹp tan một vạn quân Yến.

Hóa ra, Thát Bạt San sắp xếp nội ứng ở nước Hứa không phải là Liễu thừa tướng mà là phó tướng Uy Quốc tướng quân.

Vốn Hi Âm an bài hắn giả vờ đầu hàng quân Yến, không biết tên này hai mặt, sớm thông đồng với Thát Bạt San. Hắn âm thầm đánh cắp ấn soái, xuất quan lẩn trốn suốt đêm, nhập vào quân Yến. Thát Bạt Phi tương kế tựu kế, cố tình thua dưới tay Lí Viễn, thu hút sự chú ý của toàn bộ ngự lâm quân. Quân Hứa tự cho là đã toàn thắng, đương nhiên buông lỏng cảnh giác, quân Yến nhân cơ hội đó vượt qua dãy Kỳ Liên Sơn, tiến vào nước Hứa thần không biết quỷ không hay.

Sau khi quân Yến nhập quan, ngụy trang là thương nhân, chia làm hai mươi đội, tách nhau tiến về kinh thành. Quân giới và lương thảo che giấu trong thương phẩm, lại thêm có sự che chở của Uy Quốc tướng quân, người ngoài không dễ phát hiện ra. Mấy ngày trước, hai mươi đội quân Yến lục tục tập kết ở kinh đô và vùng lân cận, cuối cùng phát động tấn công kinh thành, âm mưu đánh vào chỗ hiểm yếu.

Thát Bạt San tỉ mỉ an bài bố cục, giương đông kích tây lừa dối, thuận lợi qua mắt được mọi người, thậm chí ngay cả Hi Âm cũng bị cô ta gạt. Tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, khiến người ta nghĩ đến đã nổi da gà, lạnh sống lưng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.