Sau khi rời khỏi Cẩm Thành, tôi và Hi Âm đạp hoa phất liễu trên đường, đi một chút rồi nghỉ, rốt cuộc cũng không gặp yêu ma quỷ quái gì nữa.
Tôi không khỏi thở dài, không nghĩ đến chuyện Hi Âm chẳng những là cao tăng đắc đạo Phật pháp vô biên mà còn là võ lâm cao thủ giấu mình, dễ dàng vứt đám người bịt mặt đồ đen lên chín tầng mây.
Tôi thở dài: "Thánh tăng à, người còn có bí mật nào không muốn cho người ta biết nữa chứ!"
Hi Âm nhếch môi cười, nói: "Muốn biết sao? Còn nhiều thời gian, đủ cho nàng tìm hiểu đến tận cùng".
Nếu không phải đám người mặc đồ đen bịt mặt gây rối, tôi có thể vui vẻ uống rượu mừng, làm náo loạn động phòng rồi rời đi. Giờ nghĩ lại, vẫn không tránh khỏi ấm ức.
Nói đi nói lại, rốt cuộc tôi gây thù chuốc oán với ai, đến nỗi đối phương phải giết chết tôi mới được chứ?
Tôi từng thảo luận chuyện này với Hi Âm, nhưng hình như hắn không sẵn lòng nói thêm gì nữa, mỗi khi nhẹ nhàng bâng quơ nhắc đến, lại cười tủm tỉm nói với tôi: "Tiểu Mai, ta sẽ bảo vệ nàng, mặc kệ kẻ nào gây hại đến nàng, ta cũng sẽ không bỏ qua cho họ",
Tôi nghe xong cảm động không thôi, nếu hắn đã tỏ ra như vậy, cũng không cần hỏi nhiều nữa. Nhưng, trực giác mách bảo tôi, ắt hẳn chuyện này có điểm kì lạ.
Sau đó không lâu, Hi Âm nhận được thư cho một vị cố nhân ở Lan Lăng, Giang Nam, lời lẽ trong thư tha thiết, ân cần mời hắn đến làm khách. Vị cố nhân này là một thương nhân có tên tuổi ở địa phương, tên là Hồ Nguyên Sinh. Nghe nói người đó rất có danh tiếng, giàu có nhưng nhân hậu, cửa hiệu của họ Hồ mở khắp phố lớn ngõ nhỏ ở nước Hứa. Phạm vi kinh doanh bao gồm đồ cổ, tơ lụa, thậm chí kỹ viện, phường ca múa lớn nhất cũng là của hắn.
Tôi vốn thích phong cảnh nhu hòa của Giang Nam, nhân cơ hội này, tôi và hắn bàn bạc với nhau, ngay lập tức bỏ ý định du ngoạn một tháng ở Tiêu Tương, tiến thẳng đến Lan Lăng.
Lát sau, Hi Âm thuê một chiếc thuyền hoa, dẫn tôi phiêu bạt dọc kênh Kinh Hàng. Cuối cùng, khoảng đầu mùa hạ, chúng tôi đã đến vùng sông nước lâu đời - Lan Lăng.
Hoa xuân cỏ mềm, áo quần lộng lẫy. Lan Lăng ở Giang Nam, chốn tài tử giai nhân, quê hương giàu sang hòa nhã.
Trong phòng trên lầu hai của gánh hát Diệu Âm, tôi và Hi Âm một mặt ngồi nghe hát, một mặt ngồi đợi Hồ Nguyên Sinh. Tôi lười biếng nằm lên bàn, cắn cắn hạt dưa, nghe vài điệu hát dân gian, tỏ ra thích chí.
Hôm nay ca vở có tên là 'Du viên kinh mộng*', đại khái là nói về một tiểu thư khuê các tên Đỗ Lệ Nương, một đêm khi nằm mơ thấy mình nằm trong tay công tử họ Liễu, tình tự ở hoa viên trong nhà mình, sau đó mây mưa, lúc tỉnh lại thì tương tư, ngày nhớ đêm mong tình lang trong mộng, tới mức 'vạt áo dần dần rộng ra không hối hận, vì chàng mà ngày càng tiều tụy'.
*một hồi của vở kịch Mẫu Đơn Đình rất nổi tiếng do Thang Hiền Tổ sáng tác, các bạn xem chi tiết tại đây
Tôi tức cảnh sinh tình, không khỏi thở hắt ra một cái, quay đầu nói với Hi Âm: "Nghe vở này, ta liền nghĩ ngay đến Lâm Tranh và Tang Mộc Vân, không biết bây giờ tình hình bọn họ ra sao rồi".
Hi Âm thay tôi rót đầy trà vào chén, cười nói: "Chức quan của Lâm Tranh là Viện sĩ Hàn lâm viện, nghe nói tháng sáu này hắn về kinh nhậm chức, đến lúc đó hắn dẫn theo Tang Mộc Vân cùng đi, tự nhiên người yêu sẽ trở thành người nhà".
"Hy vọng vậy". Tôi cắn vào thành chén, hút nước trà từ bên trong*, nhíu mi nói: "Thánh tăng à, ta còn có một chuyện suy nghĩ đã lâu rồi".
*chị ấy đang nằm trên bàn nên không cầm chén trà uống =.="
"Chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Thiên Dạ cho là nguồn gốc của cổ đến từ nước Yến ở tây bắc, trong lãnh thổ nước đó cũng hiếm thấy, rốt cuộc Trần Minh Hiên có được từ đâu?"
Ngón tay thon dài của Hi Âm vân vê chén trà sứ trắng, thản nhiên nói: "Có câu có tiền có thể sai khiến ma quỷ. Trần Minh Hiên dùng trăm phương ngàn kế để có được Tang Mộc Vân, tất nhiên sẽ bỏ tiền ra. Hắn bằng lòng vung tiền như rác, còn sợ có đồ gì không chiếm được nữa?"
Tôi nhớ lại, thầm cho vậy cũng đúng. Dù sao chuyện này cũng qua rồi, hỏi đi hỏi lại cũng không có ý nghĩa gì nữa, bèn vứt bỏ vấn đề rối rắm này.
Ngay lúc này, chỉ nghe một tiếng chiêng vang lên, kịch hay mở màn.
Đào hát hóa trang đẹp đẽ, trang phục sặc sỡ, cùng nhau bước lên vung tay hát, mi gian sơn thủy*, thật tình hay giả dối, đã sớm không phân biệt rõ ràng.
*mi gian sơn thủy: mày cong cong lá liễu
"Hóa ra tất cả hoa đều khoe hương khoe sắc, giống như bổ khuyết cho cảnh tượng hoang tàn. Thế nhưng hôm nay ngày đẹp trời, thưởng thức chuyện vui trong sân nhà ai". Đào hát kia uyển chuyển hát í a, trong mắt tràn ngập xuân thủy ướt át và buồn bã.
Người đàn ông đứng góc bên cạnh nàng dường như rất đẹp, mặc dù hóa trang nhưng vẫn có thể thấy được mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt bình thản tự nhiên, chắc hẳn là người có dung mạo phi phàm. Nhưng trên người lại phảng phất vài phần khí chất lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác xa cách.
Nghe nói người này là kép chính của gánh hát, tên là Tô Quân.
Bên ngoài mành che vang lên tiếng cười của phụ nữ, như ngọc bội leng keng, trong trẻo dễ nghe.
Chỉ nghe một cô nương ngượng ngùng nói: "Dáng vẻ công tử Tô Quân thật là đẹp! Ta đã nhìn hắn hóa trang rất nhiều lần, mang vẻ ngọc thụ lâm phong, hào hoa phong nhã, người này thật giống thần tiên, nhân gian không có mấy ai. Những vở diễn của hắn ta đều đến xem, tất nhiên nghe hát là chủ yếu. Nếu có thể lấy hắn làm chồng, có chết...ta cũng cam lòng". Những người khác liên tục hùa vào.
Nghe vậy, tôi nhìn Tô Quân chăm chú tỉ mỉ, thấy dáng vẻ hắn đẹp hiếm thấy, phảng phất như trúc tím Giang Nam, rất phù hợp với bốn chữ 'ngọc thụ lâm phong'. Chẳng qua, đẹp thì có đẹp, nhưng giống như một khối ngọc lạnh, dùng tay ủ cũng không ấm nổi:,
"Ta khinh, tục ngữ nói tốt, cũng chỉ là một bao cỏ được thêu hoa lên!". Có người không nể nang dội cho các cô gái một gáo nước lạnh, nói: "Tên Tô Quân này ngoài vẻ bề ngoài hời hợt, trên thực tế cũng là loại bỉ ổi bại hoại, các cô đừng có bị vẻ ngoài của hắn lừa bịp".
Người trong mộng bị lên án, cô nương vừa mới nói chuyện cũng tỏ ra không vui, nói: "Bà Trương, lời bà nói có ý gì? Bà không quen không biết người ta, dựa vào cái gì lại cho là như vậy".
"Đúng vậy!", "Bà nói cho rõ đi".
"Nói đào hát vô tình vô nghĩa cũng không có vô lý. Người ta gặp còn nhiều hơn cơm các cô ăn, ta liếc mắt một cái là biết là người hay quỷ, tên Tô Quân đó cũng chỉ có thể lừa những đứa con gái mới lớn như các cô, không lừa được ta đâu". Bà Trương khinh thường hừ một tiếng, khinh miệt nói: "Ta hỏi các cô, các cô đã nghe qua chuyện nhị tiểu thư của Chu gia bị trời phạt?"
"Bị trời phạt?". Các cô nương cùng nhau bàn tán, sau một lúc lâu, có người nói: "Ta biết! Chính là Chu Phi Tuyết đúng không? Nghe nói cô ta được gả cho Mã viên ngoại, nhưng đêm tân hôn bỗng nhiên Mã viên ngoại chết bất đắc kì tử trong lúc động phòng, người nhà Mã gia mắng cô ấy là điềm xấu, liền đuổi cô ấy đi. Đáng thương là cô ấy thiếu ăn thiếu mặc, đành sống nhờ nhà biểu huynh Hồ Nguyên Sinh. Chẳng biết sau đó như thế nào, tự dưng trên má phải lại xuất hiện một mảng ban màu đen, một cô nương vốn như hoa như ngọc, trên mặt lại biến thành âm dương*"
*biểu tượng âm dương có 2 màu đen - trắng
Hồ Nguyên Sinh?
Tôi nghe vậy ngạc nhiên, liền hỏi Hi Âm: "Các cô ấy nói là Hồ Nguyên Sinh, không phải là bạn cũ của người chứ?"
Hi Âm nhíu mày, lắc đầu nói: "Ta và Hồ Nguyên Sinh quen biết đã lâu, xưa nay giao tình rất tốt. Nếu thật sự có chuyện này, hắn đã trực tiếp mở miệng nói, nhưng trong thư hắn không đề cập đến".
Phía ngoài bức mành, bà Trương lại nói: "Cô biết là tốt rồi. Nghe đồn phụ nữ không trinh tiết đã bị trời phạt, trở thành một người có gương mặt âm dương xấu xí dữ tợn, không có cách nào quyến rũ đàn ông nữa. Ai bảo Chu Phi Tuyết bắt cá hai tay, hiện giờ có kết cục như vậy, tất cả đều là báo ứng".
"Khó có thể nào, Chu Phi Tuyết có tình nhân từ trước, nên trong đêm tân hôn mưu sát Mã viên ngoại?"
"Tình nhân của cô ta là ai?"
"Còn có thể là ai? Không phải là người các cô luôn luôn nhung nhớ, đào hát Tô Quân sao!"
Tôi hớp một ngụm lớn nước trà, tựa lên mặt bàn liên tục ho khan. Hi Âm chuyền cho tôi khăn lụa, vuốt nhẹ lưng tôi giúp đỡ sặc, nói: "Uống chậm một chút, uống chậm một chút".
Tôi nhăn mặt hỏi hắn: "Thánh tăng, người có nghe lời đồn đại các cô ấy nói không?"
Hắn nói: "Nghe rồi, kép hát này và chuyện vợ chồng kia".
Tôi nói: "Tiêu rồi, tiêu rồi".
"Nàng có hứng thú với hắn?". Hắn cô ý kéo dài âm cuối, nhìn tôi bí ẩn khó lường.
"Thật ra cũng không phải...". Tôi vừa nói được một nửa, hắn lại cất giọng gọi ông chủ gánh hát vào, dặn dò: "Sau khi vở kịch trên sân khấu kết thúc, mời Tô Quân công tử đến đây một lát". Nói xong, hào phóng lấy ra một thỏi vàng đưa cho ông chủ.
Hai mắt ông chủ lúc này sáng lên, nhìn chằm chằm thỏi vàng trong tay, không dám chậm trễ, liên tục vâng dạ: "Để tiểu nhân đi gọi Tô Quân đến".
"Tiểu Mai, nàng hài lòng không?". Tay Hi Âm còn đang di chuyển trên lưng tôi, nụ cười dịu dàng trong trẻo không thể chê được. Nhưng, cái nhìn của hắn chăm chú chan chứa 'tình cảm nồng nàn', tôi chợt thấy một cơn gió lạnh thổi qua, lông tơ dựng đứng.
***
Không lâu sau, nghe gã sai vặt nói từ phía ngoài: "Hồ công tử đã đến".
Một người đàn ông mặc áo bào đen bước vào, chỉ thấy tóc hắn buộc chặt bằng ngọc quan, tay chân cử động toát lên vẻ ung dung tự tại. Sau đó, hắn nhàn nhã chắp tay về phía Hi Âm: "Mới rồi có một chút việc cản trở, khiến thánh tăng đợi lâu, thật có lỗi, có lỗi". Nói xong, tầm mắt hắn chuyển đến người tôi, trên gương mặt trong trẻo hiện lên nụ cười ý tứ sâu xa.
"Chúng ta không cần khách khí, mời Hồ huynh ngồi".
Hồ Nguyên Sinh vén áo ngồi bên cạnh tôi, đối diện với Hi Âm.
"Đã lâu không gặp, không biết gần đây thánh tăng có khỏe không?". Hồ Nguyên Sinh vừa cười vừa nói, trên mặt lóe lên tia sáng, lại nói tiếp: "Chắc là không tồi. Ta thấy lúc huynh đau lòng muốn chết, nhất thời nghĩ quẩn nên xuất gia làm nhà sư, xem ra chuyện không hoàn toàn như vậy".
Đau lòng muốn chết? Tôi liếc mắt nhìn Hi Âm, trong lòng dấy lên một ngọn lửa tò mò.
Hi Âm bình thản cười nói: "Mặc kệ mong muốn ban đầu là gì, đau lòng muốn chết nên tìm cách giải thoát cũng tốt, tính toán trăm phương ngàn kế cũng tốt, cuối cùng mong người thì gặp người, như vậy là đủ. Huynh nói có đúng không?"
Ánh mắt Hồ Nguyên Sinh lướt trên người tôi và Hi Âm mấy lần, chậm rãi gật đầu. Sau một lúc lâu, buông mắt, vẻ mặt bỗng nhiên u ám, ngay cả ý cười bên môi cũng mang vài phần cảm xúc chua chát.
Hi Âm thấy hắn như vậy, nói: "Hồ huynh, huynh còn giấu diếm ta chuyện gì vậy? Tiểu Mai cũng không phải là người ngoài, có việc gì thì nói thẳng ra".
Hồ Nguyên Sinh thở dài một tiếng, nói: "Xem ra không gạt được huynh chuyện gì. Lần này ta mời huynh đến Lan Lăng, thật ra là vì biểu muội Phi Tuyết nhà ta".
Tôi và Hi Âm kín đáo đưa mắt nhìn nhau, hắn hỏi: "Nghe nói mặt lệnh muội biến thành âm dương, chuyện này là thật sao?"
Hồ Nguyên Sinh khó khăn nói: "Đúng vậy. Từ sau khi Mã viên ngoại bị chết bất đắc kì tử, muội muội bị nguyền rủa là Tang Môn tinh*, đâu đâu cũng có người lên án. Ta không đành lòng nhìn một cô gái như muội ấy một mình chịu đựng, bèn mang cô ấy về nhà. Trước đó không lâu, má phải của muội ấy tự nhiên xuất hiện một khối ban màu đen, mời nhiều thầy thuốc đến cũng vô ích, mấy hôm nay cả ngày mê man, gọi thế nào cũng không dậy. Ai cũng nói muội muội hại người nên bị trời phạt, biến mặt thành âm dương, nhưng ta biết không phải như vậy...". Hắn không che giấu vẻ đau đớn, ánh mắt thâm trầm nhìn về hướng khác, giọng nói nhẹ như mây khói: "Phi Tuyết..."
*Tang Môn tinh: Tang Môn trong khoa tử vi thuộc về nhóm bại tinh, mang lại tang tóc. Phụ nữ mang mệnh Tang Môn thường chịu cảnh mất mát con cái hoặc hình thương hôn nhân. Trong trường hợp này ám chỉ Phi Tuyết mang mệnh sát phu.
Hi Âm hiểu ra, vuốt cằm, trấn an hắn: "Hồ huynh đừng lo lắng, trước tiên cần xem qua bệnh tình của lệnh muội, rốt cuộc là trời phạt hay có người giả ma giả quỷ, dễ dàng tìm ra manh mối".
Nghe vậy, Hồ Nguyên Sinh như người chết đuối vớ được cọc, cảm kích nói: "Làm phiền thánh tăng việc này. Nếu sau này có gì ta giúp được, thánh tăng cứ mở miệng, ta nguyện ra sức trâu ngựa để đền đáp đại ơn đại đức của thánh tăng".
"Hồ huynh đừng khách khí, trước đây huynh có ơn với ta, lần này xem như ta trả lại ân tình".
Lời nói vừa buông, ngoài rèm vang lên giọng nói của ông chủ: "Khách quan, Tô Quân công tử đã đến".
Tôi giật mình ngẩng đầu lên, trên sân khấu dưới lầu không còn bóng người, khán giả từng tốp từng tốp rời đi, cuối cùng vắng vẻ.