"Cô nương, đại nhân Lâm Tranh cầu kiến". Khi An An tiến vào thông báo, tôi đang thay thuốc cho Hi Âm với thái y. Tôi khẽ gật đầu, dặn dò thái y vài câu, lại rửa sạch tay, khoác thêm áo choàng đi ra ngoài điện.
Bốn phía vắng vẻ không ngừng, Lâm Tranh lẳng lặng đứng ngay chỗ hành lang gấp khúc.
Phong sương tây bắc khiến cho thiếu niên vốn dịu dàng như ngọc trở nên trầm ổn giỏi giang, giống như tùng bách kiêu ngạo kiên cường đón gió tuyết. Tôi nhớ Hi Âm từng nói với tôi, Lâm Tranh là người quang minh, có tài lãnh đạo, sau này tất thành châu báu.
Tôi mỉm cười với hắn, nói: "Lâm đại nhân, vất vả nhiều rồi".
Hắn cung kính thi lễ với tôi, nói: "Hạ quan tham kiến Ngọc cô nương".
Tôi nói thẳng chuyện chính: "Tin rằng tình hình kinh thành ngươi cũng đã nghe qua, ta nói thẳng với ngươi. Tiên đế băng hà lâu ngày, ban đầu Vương gia muốn ổn định lòng quan và lòng dân, vẫn bí mật không phát tang. Trận chiến đầu tháng ấy, Vương gia bị Thát Bạt San hạ sinh tình cổ, vẫn hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng đã loại trừ cổ độc, nhưng đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cho dù có thể tỉnh lại, cũng có thể...mất đi một phần trí nhớ. Trước mắt triều chính không ai nắm toàn cục, nước không thể thiếu vua một ngày, chỉ sợ muốn giấu cũng không giấu được..."
Tôi thở dài, chợt thấy gánh nặng trên vai trầm trọng hơn bao giờ hết. Bên ngoài cường địch như hổ rình mồi, bên trong có thân vương mơ ước đế vị, đi sai một nước, cũng có thể dẫn đến kết quả triều đình rung chuyển, gây họa lớn cho xã tắc.
"Lâm đại nhân, lúc này, trừ tin ngươi ra thì ta không thể tin ai khác. Ngươi nghĩ phải làm như thế nào đây?
"Đa tạ cô nương tín nhiệm và coi trọng. Thật không dám giấu cô nương, tại hạ mới đến kinh thành đã nhận được nhiều giúp đỡ của Vương gia, thề phải vĩnh viễn đi theo Vương gia. Hiện giờ Vương gia gặp đại nạn, tại hạ tuyệt đối không ngồi yên". Lâm Tranh khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Xin hỏi, tiên đế có để lại di chiếu?"
Tôi lắc đầu nói: "Khi tiên đế băng hà chỉ có một mình ta ở bên, người có ý muốn truyền ngôi cho Vương gia, nhưng vẫn chưa lập di chiếu. Chúng ta thấp cổ bé họng, văn võ bá quan và chư vị thân vương sao có thể tin lời ta? Dù sao Vương gia vẫn hôn mê chưa tỉnh, không thể chủ trì đại cục, ta lo tin này truyền ra sẽ làm cho chư vương tranh đoạt".
Hắn trầm ngâm trong nháy mắt, lại hỏi: "Vương gia có tính toán gì chưa?"
"Vốn chàng định sau khi đánh lùi quân Yến, tình thế trong ngoài ổn định sẽ công bố danh sách của tổ phụ cho thiên hạ, cũng khôi phục thân phận thật của ta, rồi ta tuyên cáo di ngôn của tiên đế. Nhờ vào ảnh hưởng của Mai gia trong dân gian, cộng thêm với việc chàng trấn giữ bên trên, mặc dù chư vương có hoài nghi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ".
"Chuyện danh sách tại hạ đã từng nghe Vương gia đề cập qua, tại hạ cũng đã ngưỡng mộ Mai Hiền tiên sinh từ lâu, thề phải làm danh thần giống người, Đáng tiếc, cuối cùng thần vẫn không có cơ hội thấy được phong thái của người". Mặt Lâm Tranh lộ vẻ tiếc hận, sau một lúc lâu nói: "Nếu đã tìm thấy danh sách, chi bằng cứ theo tính toán của Vương gia, đợi sau khi khôi phục lại thân phận hậu nhân Mai gia của cô nương, cô nương sẽ công bố di ngôn tiên đế".
"Ta lo lắng lời vu khống, ai sẽ tin ta?"
"Thật ra lên ngôi mấu chốt ở chỗ có chiếm được tiên cơ hay không. Hiện giờ Thục quân bảo vệ kinh thành, Vương gia nhiếp chính giám quốc, mặc dù chư vương có không tin thì có năng lực gây ra chuyện gì? Cho dù bọn họ có dã tâm ở dất phong, nhưng lại mất đi tiên cơ. Huống hồ khởi binh làm loạn cũng không phải là chuyện nhỏ, không nắm chắc chiến thắng thì không ai tình nguyện mạo hiểm đánh bạc với mạng sống cả nhà. Cô nương không ngại đánh một ván cờ chứ?". Thần sắc Lâm Tranh thản nhiên, đứng trước núi băng sụp đổ cũng không thay đổi nét mặt.
Cẩn thận nghĩ lại, lời hắn nói không phải không có lí. Khi chúng tôi nghiền ngẫm tâm tư chư vương thì bọn họ cũng cẩn thận nghiền ngẫm hướng đi ở kinh thành.
Tôi khẽ xoa huyệt thái đương đang đau đớn, nói: "Lâm đại nhân nói có lý. Nhưng mà nếu sau khi công bố di ngôn Vương gia vẫn không đăng cơ đúng lúc thì phải làm thế nào cho phải? Tình trạng trước mắt của chàng chỉ e cũng không thích hợp kế thừa đế vị. Mặc dù bảo vệ được đế vị, ai sẽ lâm triều nhiếp chính?"
Lâm Tranh im lặng không nói lời nào. Tôi thầm thở dài, bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bước một bước khó một bước.
"Các triều đại trước, theo tuyên cáo tiên đế băng hà tân đế đăng cơ, ít thì nửa tháng, lâu thì một tháng. Chúng ta sẽ lấy thời gian một tháng làm thời hạn, giả như trong một tháng Vương gia có thể tỉnh lại thì tốt. Nếu không, sau một tháng, lại chọn tân đế khác".
"Một tháng sau đó nên do ai kế thừa ngôi vị đây?". Tôi cúi đầu xoa bụng, lại nói: "Ta mới mang thai hơn 4 tháng, cho dù để đứa trẻ này kế thừa ngôi hoàng đế, cũng phải chờ thêm 5 tháng nữa. Sau một tháng, không chọn người phù hợp, đến lúc đó chư vương đoạt vị, nội bộ nước Hứa sẽ không lâm vào tình trạng hỗn loạn?"
Lâm Tranh mỉm cười nói: "Nếu hiện tại công bố Vương gia kế vị, chư vương kiêng kị uy nghiêm Vương gia, không dám có hành động thiếu suy nghĩ, cũng có một tháng hy vọng. Nếu hôm bay chiêu cáo thiên hạ Vương gia bất tỉnh không thể kế thừa đế vị, cái gọi là trong núi không có hổ khỉ cũng có thể xưng vương, tại hạ dám cam đoan, ngày mai chư vương sẽ khởi binh đoạt vị. Bây giờ loạn hay một tháng nữa mới loạn, cô nương không ngại suy nghĩ một chút chứ?"
Tôi đoán ý của hắn, gật đầu nói: "Được, ta đưa cho ngươi danh sách, tất cả đều theo ý ngươi".
Lâm Tranh cáo lui, cúi đầu vái chào, khom người lui ra.