Để không làm cho Tiểu Nguyệt nghi ngờ, tôi không dám hỏi nhiều, đành dừng lại, ngồi một lát rồi đứng dậy cáo từ. Tuy chỉ hỏi vài câu ít ỏi nhưng trong câu trả lời của nàng ta có sự hốt hoảng, như vậy tôi cũng có thể căn cứ theo câu trả lời mà suy nghĩ rõ ràng việc này.
Sau lần mây mưa với Lâm Tranh từ lễ hội hôm ấy, mỗi đêm Tang Mộc Vân đều nằm mơ thấy mộng xuân. Cảnh trong mơ biến hóa không lường nhưng đều có cùng một nội dung, chẳng qua là nam nữ làm chuyện vui vẻ trên giường. Trong giấc mơ kiểu ăn mặc, quang cảnh, cách bố trí xung quanh, thậm chí ngay cả màn che, màu sắc chăn gối nàng ra đều nhớ rõ ràng, duy chỉ quên mất mặt mũi của người đàn ông kia.
Tôi đẩy cửa bước ra, không khỏi nhìn trăng thở dài, tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người mà.
Không biết cuối cùng thù sâu hận lớn đến cỡ nào, lại dùng thủ đoạn âm độc bỉ ổi đến cỡ vậy. Tang Mộc Vân chỉ là một nữ tử đứng ở giữa, hiện tại lại bị thê thảm chật vật như vậy, thật là nghiệp chướng mà.
Mỗi đêm nàng ta bị ác mộng quấy rầy, kết quả cũng không biết mình gần gũi với ai, kề vai với ai, chuyện này so với chuyện bị người ta cưỡng hiếp có khác gì nhau đâu? Đáng tiếc là người yêu chính thức ngày ngày say đắm dứt khoát chờ đợi, nàng ta lại khốn khổ chờ mong người giấu mặt kia trong giấc mơ hư ảo.
Vừa bước được hai bước, tôi như bị người ta đánh đòn cảnh cáo. Bỗng nhiên trong lòng có chút hồi hộp - tôi thương hại Tang Mộc Vân nhưng chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của mình so với nàng ta cũng chẳng khác biệt mấy.
Người đàn ông cứu tôi từ trên nền tuyết, tôi nhớ rõ đôi mắt sáng rực bức người, ý cười như có như không, ngón tay thon dài như ngọc, còn có nụ cười ấm áp như gió xuân tháng ba, nhưng mặt mũi người ấy ra sao, từ đầu đến cuối trong trí nhớ chỉ là một hình dáng mơ hồ không rõ ràng.
Quả thực, nếu theo lời Hi Âm, Tang Mộc Vân chính là bị hạ cổ mà mất trí nhớ, có khi nào tôi cũng giống như vậy, cũng bị người ta hạ cổ chăng?
Ý nghĩ trong đầu bắt đầu bén rễ, lan nhanh ra, trong nháy mắt biến thành cây cổ thụ cành lá xum xuê. Tôi càng nghĩ càng kinh ngạc, càng nghĩ càng lo lắng, rất muốn tìm một người để trò chuyện. Một phút cũng không trì hoãn, tôi xoay người chạy như điên về hướng phòng nghỉ của Hi Âm.
Hắn còn chưa đi ngủ, ánh nến tỏa nhiệt ấm áp, hai hình chiếu đường nét loang lổ ở trên màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Một hình chiếu mang phong độ tuyệt vời, thon dài tuấn tú giống như trúc tím Giang Nam, không cần đoán cũng biết đó là Hi Âm. Riêng một hình lại mập lùn, thái độ thấp mi thuận mắt cung kính. Nhớ lại chuyện cũ, có thể thấy được búi tóc đung đưa nhẹ nhàng buông xuống, xem cách ăn mặc chắc là một nữ tử.
Sắc trời đã muộn, hắn lại gặp ai vậy? Tôi bèn bước nhẹ nhàng, rón rén đi chậm rãi, cực kỳ muốn nhìn vào.
Cũng may cửa sổ không đóng kín, còn để lại một khe hở, có thể nhìn xem tình hình bên trong.
Tôi nín thở tập trung suy nghĩ, nhìn xuyên qua khe hở. Đúng như dự đoán, Hi Âm mặc cẩm bào xanh, đứng quay lưng khoang tay về phía tôi. Đối diện với hắn không phải ai xa lạ mà chính là chủ nhân Tang gia - Tang phu nhân.
Chỉ thấy thần sắc Tang phu nhân thống khổ đau thương, một tay cầm khăn lụa liên tục lau nước mắt, đôi môi mấp máy không ngừng, giống như đang kể cho Hi Âm chuyện gì đó. Do cách quá xa, tuy bà ta không cố ý nói nhỏ nhưng tôi chẳng nghe rõ cái gì. Thân hình bà ta đẫy đà, khuôn mặt đẹp đẽ, không khó nhìn ra lúc trẻ cũng là một mĩ nhân có dung mạo xinh đẹp.
Một lúc lâu sau, Hi Âm chậm rãi xoay người, ánh nến lay động làm nổi bật gương mặt tuấn mĩ bất phàm, lúc này lại có vẻ đặc biệt lạnh lùng. Từng cử chỉ như vậy lại toát ra một khí chất cao quý, so với lúc bình thường tôi chứng kiến thấy quả thật là hai người khác nhau. Ánh mắt hắn sắc bén, lạnh lùng liếc nhìn Tang phu nhân, hình như có một chút tức giận ngấm ngầm lướt qua giữa hai lông mày.
Trong chốc lát, không biết Hi Âm nói điều gì, thân hình Tang phu nhân thoáng chốc quỳ rạp khóc hu hu dưới đất.
Khi đó tôi rất kinh ngạc.
Không đề cập đến việc Tang phu nhân đến đây gặp riêng Hi Âm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Tang phu nhân đã đích thân đến đây thì không phải là chuyện bình thường! Hiện tại không những bà ta không bắt Hi Âm quỳ mà còn quỳ xuống với vẻ nhỏ bé hèn mọn như vậy, còn dáng vẻ Hi Âm cao quý lãnh đạm, vẻ mặt kiểu 'ta không lạ gì'...A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi!
Nhớ lại lúc vừa vào đến Tang phủ, nhất thời tôi không còn lòng dạ nào để nghe lén. Chỉ biết Tang phu nhân vốn là vú nuôi của Thục vương trắc phi, rất thân thiết với vị trắc phi kia.
Thục vương Bùi Quân chính là cửu đệ của đương kim Hoàng thượng, thân phận tôn quý tột cùng, thường gọi là Cửu vương gia. Nghe nói vị Cửu vương gia này chưa tròn mười tuổi đã được phong vương và cấp đất. Nhiều năm qua, đất Thục nơi hắn cai quản mưa thuận gió hòa, dân chúng yên vui.
Mà vị Thục vương trắc phi này cũng không đơn giản, nàng ta là công chúa của nước Yến gả cho Thục vương, không hiểu tại sao chỉ là trắc phi. Có điều nàng ta rất được sủng ái, Hoàng thượng đích thân phong nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, vinh quang vô cùng.
Trọng điểm của chuyện này không phải là ân oán của hoàng gia mà là Tang phu nhân có chỗ dựa rất vững chắc trong triều, chỗ dựa phía sau là hai ngọn núi lớn khác người thường. Hi Âm tự xưng là thánh tăng nhưng cũng chỉ có thể làm mưa làm gió ở chùa Đại Lôi Âm. Thân phận chênh lệch nhau xa, nói chung là làm cho tôi cảm giác địa vị của bọn họ rất khác biệt, phải đổi ngược lại mới đúng.
Tôi như nửa tỉnh nửa mơ, chỉ nghe Hi Âm lạnh lùng cười, giọng nói không cao không thấp vừa may tôi có thể nghe rõ được.
Hắn nói: "Ngươi tự mình giải quyết cho tốt. Nếu lo lắng việc gì thì cứ đến tìm ta, ra ngoài đi".
Tang phu nhân dập đầu nặng nề, không dám chần chừ cấp tốc đứng dậy rời khỏi phòng. Tôi nhìn theo bóng dáng của bà ta xa dần, âm thầm thở dài: 'Hi Âm thật sự là một người đặc biệt'.
"Nhìn đủ chưa?". Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến.
Tôi kinh ngạc, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo sâu lắng kia. Tôi nghĩ thầm không ổn rồi, từ đầu hắn đã sớm phát hiện ra, xem ra kỹ thuật nghe lén của tôi còn chưa cao. Bèn cười ha ha, khô khốc nói: "Đêm nay trời đẹp, ta đến ngắm trăng..."
"À? Thật không?". Hắn nhíu mi, cười như không cười hỏi tôi, ngay cả âm cuối cũng mang vài phần ý cười.
"Đúng vậy, đúng vậy...". Tôi hắng giọng, chuyển sang chuyện khác: "Tang phu nhân tìm người có việc gì vậy? Nhìn qua có vẻ rất quan trọng..."
Hi Âm thản nhiên nói: "Ừ, bà ta nhờ ta xem kỹ bệnh cho Tang Mộc Vân".
Tôi nói: "Thánh tăng à, người xuất gia không được nói dối".
"Thật không?". Hắn làm ra vẻ trầm ngâm trong nháy mắt, trả lời một cách du dương: "Bà ta, chân thành, nhờ ta, nhất định, phải xem kỹ bệnh cho Tang Mộc Vân".
Tôi nghẹn giọng, cảm giác rõ ràng rằng dù dây dưa chuyện này cho tới sáng cũng không có kết quả, bèn quyết định nói chuyện chính: "Ặc, thực ra ta tìm người là muốn hỏi người chuyện này".
Hắn ngạc nhiên hỏi: "Hỏi chuyện gì?"
"Ta...có trúng cổ hay không vậy?"
Hi Âm ngẩn ra, đồng tử co lại trong nháy mắt. Im lặng một lúc lâu, hắn nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt rực lên như lửa: "Tại sao...nàng lại nghĩ vậy?"
Tôi nói tình hình thực tế: "Mỗi ngày Tang Mộc Vân đều mơ một giấc mộng xuân, sau khi tỉnh lại thì quên sạch người trong mơ. Ta cảm thấy trường hợp của ta cũng giống hệt nàng ta".
"Nàng cũng mơ thấy mộng xuân?". Môi hắn giật giật một cái, không biết từ khi nào ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay tôi.
"Tất...tất nhiên là không phải mộng xuân...". Tôi bày ra vẻ mặt đứng đắn, nói lời phủ nhận: "Ta thường xuyên mơ thấy có một người đàn ông cứu ta dậy từ trên nền tuyết, mỗi lần như vậy đều không thể nhìn rõ mặt người đó, ta rất muốn biết người đó là ai, trong quá khứ có quan hệ gì với ta không".
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, thản nhiên bóp chết suy nghĩ của tôi từ trong trứng nước: "Mạch đập của Tang Mộc Vân rất kỳ lạ, còn của nàng thì không khác với người thường, chắc không phải là trúng cổ".
Tôi đang thất vọng thì nghe hắn chuyển chủ đề hỏi han thăm dò: "Theo lời nàng nói thì nàng thật sự không nhớ rõ người trong mơ là ai sao?"
Tôi hồi tưởng lại, nói: "Trong mơ có góc tường cũ nát ở đằng kia. Hình như là mùa đông rất khắc nghiệt, thời tiết rét lạnh lạ thường, tuyết rơi rất nhiều. Tay ta nắm cây trâm hoa mai, bị người ta xô ngã trên nền đất, người đó nhìn ta mỉm cười, vươn tay về phía ta. Tuy rằng không nhìn rõ mặt người đó nhưng bất kể là hành động chìa tay hay là giọng nói đều khiến ta có một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được. Giống như là..."
"Giống như là gì?"
Tôi đón nhận ánh mắt hắn, nói: "Người".
***
Ngày thứ hai, Tang phủ xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa - có người chuẩn bị mười dặm sính lễ, khí thế ngút trời đi đến Tang phủ cầu hôn. Mà người này, lại không phải là Lâm Tranh.
Tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước đều lộ ra một chút dấu vết nhỏ, đương nhiên việc này cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm khi tôi đi ngang qua sân, lại ngoài ý muốn thấy bóng dáng của Tang Mộc Vân. Ngay lập tức hỏi một người làm đi ngang qua thì nghe đáp án là: "Sáng nào tiểu thư cũng ngồi đó, giống như là đang đợi ai đó".
Hi Âm và tôi đứng ở sau bức rèm thờ ơ.
Trong phòng không khí áp lực một cách kì lạ.
Người kia mặc hoa y cẩm bào, trang phục đẹp đẽ từ trên xuống dưới, vừa nhìn qua là biết là loại công tử quần là áo lượt. Hắn cầm trên tay cây quạt ngọc, không nhanh không chậm quạt nhẹ, trên mặt tràn đầy ý cười đắc thắng.
Vợ chồng Tang lão gia ngồi ngay ngắn trong phòng khách, sắc mặt đều bình tĩnh. Tang Mộc Vân buông mắt đứng yên bên cạnh Tang phu nhân, trên gương mặt trắng nõn như tuyết có vài phần ửng đỏ, đôi mắt thu thủy ngập tràn ẩn tình, luôn luôn liếc nhìn về phía tên quần là áo lụa kia.
Chỉ nghe 'tách' một tiếng, tên quần là áo lụa khép lại quạt ngọc, ngón tay chỉ vào phía sau, liếc mắt về phía đống sính lễ nói: "Trần mỗ vô cùng thành ý, không biết ý Tang lão gia như thế nào?". Hắn cười, cười đến mức khinh suất, cười đến mức không ai sánh bằng, cười đến khi làm cho người khác chỉ hận không thể chạy đến chỗ hắn tát hai bạt tai.
"Phì!!!". Tôi phun nước bọt, buồn bực nói: "Người này đúng là không biết xấu hổ, ỷ mình có vài đồng tiền dơ bẩn thì muốn một tay che trời"*.
*nguyên văn 'duệ đắc nhị ngũ bát vạn tự đích', là một câu nói thông thường của người Bắc Kinh, đại khái chỉ việc chơi mạt chược, nếu không có 'nhị ngũ bát vạn' thì không ù được. Ý chỉ anh này làm ra vẻ mình nắm trong tay quân bài chủ chốt nên muốn gì được nấy. Mình chuyển ngữ thành 'một tay che trời' cho thuần Việt.
"Hắn chính là con trai độc nhất của tri phủ Cẩm Thành, mẹ đẻ là tỷ muội ruột thịt của đương kim Hoàng hậu. Nói cách khác, hắn chính là cháu họ của Hoàng hậu, là anh họ của Thái tử".
Lại là một ngọn núi lớn...
Tôi run run hỏi: "Làm sao người biết".
Hi Âm cười không mặn không nhạt, nói: "Ta quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự".
Lại nói ngoài kia Tang lão gia giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khó xử nói: "Kìa...Trần công tử, ý tốt của Trần công tử lão phu rất cảm kích. Nhưng mà tiểu nữ đã đính hôn với Lâm công tử, tục ngữ nói gái tốt chính chuyên, lão phu e là không thể đáp lại thỉnh cầu của Trần công tử."
"À, tân khoa trạng nguyên phải không?". Tên quần là áo lụa kia đùa giỡn với chiếc quạt ngọc trong tay nói: "Không sao, chỉ cần chưa làm lễ bái thiên địa thì mọi thứ đều có thể thay đổi. Tang lão gia, nếu ngài không ngại thì nên hỏi qua ý muốn của Tang tiểu thư, xem nàng ấy bằng lòng lấy trạng nguyên hay Trần mỗ?". Nói xong, hắn cười dịu dàng nhìn Tang Mộc Vân.
Tang Mộc Vân ngượng ngùng cười nói: "Trần công tử, ngày đêm ta mong nhớ, đợi người đã lâu rồi".
Lời còn chưa hết, vợ chồng Tang lão gia xanh mặt, nửa kinh ngạc nửa buồn phiền nhìn về phía Tang Mộc Vân. Tang Mộc Vân hồn nhiên chưa nhận ra, vẫn đang thẹn thùng, trong giờ phút này, trong mắt nàng ta chỉ có tên quần là áo lụa.
Có lẽ nào, người trong mộng xuân của Tang Mộc Vân chính là tên này?
Tôi kinh ngạc hít vào một ngụm khí lạnh, đành phải la lên: "Hầy, Tang Mộc Vân quả thật đã trúng cổ độc, tiểu thư khuê các sao lại có thể nói ra lời này! Tên quần là áo lụa này vừa nhìn là biết không phải là người tốt. Nam chính đâu rồi? Lâm Tranh, Lâm Tranh đang ở đâu?"
"Yên tâm chút, hắn nhất định sẽ đến". Hi Âm bình tĩnh nói.
Tên quần là áo lụa đắc ý nói: "Tang lão gia, nếu như Tang tiểu thư đã tự mình nói ra, ngài còn chỗ nào không đồng ý?"
Đúng như dự đoán, một giọng nói cứng rắn từ ngoài cửa truyền vào, chỉ nghe tiếng Lâm Tranh: "Ta không đồng ý".