Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 17: Chương 17: Ta và nàng qua lại thân mật, keo sơn gắn bó




Kì lạ, không khí trước mặt thật là kì lạ.

Bùi Lãm đối diện với Hi Âm, một trái một phải ngồi bên cạnh tôi. Khi ánh mắt hai người giao nhau, tôi như thấy được sóng lớn cuộn trào, sấm sét giật mạnh, ánh đao bóng kiếm...Tôi cảm giác toàn thân run run, vội cúi đầu ăn cháo, hạ quyết tâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, không để ý tới hai người đang chém giết lẫn nhau không một tiếng động.

Tùy tùng dâng lên lồng đựng thức ăn, Bùi Lãm thân thiết mở nó ra, đặt trước mặt tôi nói: "Mai Nhi, đây là tảo cao* trước đây nàng thích ăn nhất, ta cố tình sai người mua từ ngoài cào. Đây, nhân lúc nóng ăn đi".

*tảo cao: bánh táo

Tảo cao đẹp đẽ nóng hổi, xem ra rất ngon miệng, thêm vào mùi thơm nức mũi, khiến người ta nhất thời thèm ăn. Tốt xấu gì cũng là tâm ý của hắn, huống chi, thật sự tôi thích ăn táo, bèn vui vẻ nói câu cảm ơn, giơ đũa lên muốn gắp để nhấm nháp.

Trong nháy mắt, một bàn tay to đột nhiên che lại lồng hấp, thành công ngăn chiếc đũa của tôi ở ngoài. Chỉ nghe tiếng Hi Âm lạnh lùng vang lên: "Mấy ngày nay Tiểu Mai có nguyệt sự*, không nên ăn tảo cao".

*nguyệt sự: người bạn hàng tháng của phụ nữ :"> ~

Tôi kinh ngạc nói: "Người...người...sao người lại biết?"

Hắn tiến hơi sát lại, giọng nói khàn khàn mê hoặc lộ vẻ mập mờ, khẽ cười nói: "Nàng và ta đã 'qua lại thân mật', 'gắn bó keo sơn', việc nhỏ ấy sao ta lại không biết?". Hắn cố ý nói to tám chữ 'qua lại thân mật', 'gắn bó keo sơn', trong nháy mắt hai gò má tôi ửng đỏ lên.

Con ngươi Bùi Lãm co rút lại, mắt ánh lên vài phần đau xót, nhìn tôi thăm dò. Tôi phẫn nộ thu đũa lại ngậm trong miệng, xấu hổ gật đầu.

Bùi Lãm hạ mắt buồn bã tổn thương, làm vẻ che giấu đau khổ trên mặt. Tuy tôi không có cảm giác gì với hắn, rõ ràng thấy dáng điệu bi thương như vậy của hắn, rốt cuộc trong lòng vẫn có chút cảm giác áy náy không thể giải thích.

Đều tại vì mất trí nhớ mà gây họa...

Hi Âm đắc ý nhướng mày, ý cười sâu thêm ba phân trên bờ môi, hắn thuận tay cầm lồng thức ăn đẩy qua một bên, gắp một miếng phù dung lật tử tô* cho vào bát tôi, dịu dàng nói: "Tiểu Mai, ăn cái này đi".

*phù dung lật tử tô: bánh hạt dẻ hoa sen.

Tôi nuốt nước miếng một cái, khổ sở nói: "Thật sự ta đã no rồi".

Đôi mày hắn nhíu lại, giọng nói trầm xuống, hình như có chút hờn giận nói: "Nàng mới uống hơn nửa bát cháo, nàng chắc chắn mình đã ăn no rồi sao?"

"Thánh tăng à, mới vừa rồi thúc không cho nàng ăn tảo cao mà nàng thích, hiện tại Mai Nhi nói đã no, thúc lại miễn cưỡng ép nàng ấy ăn phù dung lật tử tô", Bùi Lãm ngừng lại, cười lạnh, ý tứ sâu xa nói: "Chẳng lẽ, ép buộc, đảo ngược phải trái là sở trường của thúc sao?"

"Ép buộc không phải là mong muốn của ta, đảo ngược phải trái là từ đâu nói ra? Thân là thầy thuốc bên cạnh nàng, ta làm như vậy tất cả là vì muốn tốt cho nàng". Hi Âm nghiêng mắt liếc hắn một cái, chậm rãi nói: "Phụ nữ trong kỳ nguyệt sự sao có thể ăn tảo cao? Ngươi muốn nàng bị huyết lưu* không ngừng sao? Không có kiến thức y học thì đừng tùy ý phát biểu, tránh cho người khác chê cười".

*huyết lưu: chảy máu/ra máu =.=”, chỗ này đang nói đến chuyện nguyệt sự, mình thấy để Hán Việt có vẻ đỡ trần trụi hơn *lau mồ hôi*.

Bùi Lãm không buông tha tiếp tục nói: "Rốt cuộc muốn tốt cho nàng, hay là có ý đồ khác, chỉ sợ chính thánh tăng mới hiểu rõ được. Lấy cớ chữa bệnh cho nàng, thực ra lại có tính toán khác, thúc dám nói thúc không có sao?"

"Trong lòng ta tự nhiên rõ ràng, Tiểu Mai cũng biết rõ". Hi Âm khẽ vuốt ống tay áo, không mặn không nhạt nói: "Ta nghĩ nơi này chỉ có một người cứ khăng khăng không chịu hiểu rõ".

Bùi Lãm vỗ bàn đứng dây, điệu bộ tức giận chỉ tay vào Hi Âm: "Thúc!"

"Ta thì sao?". Hi Âm buông tay cười, bình tĩnh nói: "Chuyện cũ không truy cứu lại, làm người phải luôn nhìn về phía trước mới đúng. Không phải tất cả mọi chuyện đều có đường cứu vãn, không phải tất cả sai lầm đều có cơ hội làm lại. Có một số thứ khi đã mất đi rồi thì không thể nào bù đắp lại được".

Tôi có cảm giác cứ ầm ĩ như vậy mãi thì đến nóc nhà của Tang phủ cũng bị hai người xốc lên, bèn nhân nhượng nói: "Đừng ầm ĩ nữa! Ta ăn là được rồi!". Chẳng qua chỉ là một miếng phù dung lật tử cao sao? Cũng không phải là rượu độc, cái này cũng đáng để hai người bọn họ cãi cọ mặt đỏ tía tai, thậm chí đem lời lẽ phát tán ra ngàn dặm bên ngoài làm thành một trận ầm ĩ to ư?

Tôi nhắm mắt lại, bất khuất gắp miếng phù dung lật tử cao cho vào miệng, nhất thời sinh ra một loạt cảm giác hùng hồn chịu chết. Dù sao tôi cũng chưa no lắm, chẳng qua trước hai người 'chân thành tình thâm' nhìn tôi chăm chú, thấy ăn mà vô vị, khó nuốt trôi xuống.

Ai ngờ, nuốt xuống quá nhanh, một miếng bánh to nghẹn ở ngực không trôi xuống được, làm tôi hít thở không thông, liên tục ho khan.

"Tiểu Mai!".

"Mai Nhi!".

Hai người bọn họ đồng thời chìa tay, một người đỡ vai một người vỗ lưng, ánh mắt đối lập, đồng thời lạnh lùng hừ một tiếng. Sau đó, hai miệng một lời nói: "Nàng không sao chứ?". Nói xong, ánh mắt nhìn nhau lại sinh ra phong ba bão táp.

Tôi vội không ngừng xua tay, muốn nói 'không có việc gì' nhưng nói không nên lời, chỉ cảm thấy ngực càng ngày càng bị đè nén mà hoảng sợ.

Hi Âm lanh tay lẹ mắt, đoạt chén nước trước mặt Bùi Lãm đưa cho tôi nói: "Uống nước đi".

Tôi hớp một ngụm lớn nước trà, lúc này mới hơi hơi trở lại bình thường, khô khan nói: "Ta không sao".

Bùi Lãm nhẹ xoa lưng thông khí cho tôi, căm tức nhìn Hi Âm nói: "Nói không ép nàng, người xem chuyện tốt người làm kìa!"

Hi Âm không khách khí đẩy tay hắn đang xoa trên lưng tôi ra, khuỷu tay ôm chặt tôi trong ngực nói: "Đây là chuyện của ta với nàng, không cần người ngoài như ngươi quan tâm! Nếu không vì ngươi ngắt lời, sao nàng có thể bị nghẹn được? Ăn không nói, ngủ không nói, chẳng lẽ tiên sinh* không dạy ngươi sao?"

*thầy giáo

Người ngoài...

Ý tứ trong lời nói của Hi Âm, Bùi Lãm là người ngoài, mà hắn là...thê tử* của tôi?

*thực ra chỗ này Hi Âm ám chỉ Bùi Lãm là 'ngoại nhân', tức bảo anh í là 'nội nhân', mà 'nội nhân' có nghĩa là vợ/bà xã =.="

"Chuyện của nàng chính là chuyện của ta". Bùi Lãm lạnh mắt nhìn hắn, cặp mắt tối đen tràn ngập hàn khí: "Ta là người ngoài? Ngắt lời chính là thúc, dùng đũa chen ngang cũng chính là thúc, cướp đoạt tình cảm cũng chính là thúc! Thúc nói ta là người ngoài sao?"

Lời này của Bùi Lãm làm cho tôi không hiểu.

Bùi Lãm cho rằng tôi là thê tử của hắn, rành mạch cho là 'yêu' tôi. Hiện giờ hắn trách Hi Âm cướp đoạt tình cảm, vậy Hi Âm cướp đoạt 'yêu' chính là...

Tôi?

Giờ phút này, lại thân mật tựa vào trong ngực hắn như vậy, trong khoang mũi tràn đầy hơi thở đàn ông của hắn, hương thảo dược và long diên hương pha lẫn nhàn nhạt, quấy nhiễu lòng người. Nụ hôn kịch liệt triền miên đêm qua lại hiện lên trước mắt, mặt tôi mơ hồ nóng bỏng. Tưởng tượng lại, đó hoàn toàn tính xấu sau khi hắn uống rượu say gây nên, giờ phút này đã quên mất không còn một mảnh, trong lòng không khỏi buồn bực, căm giận bất bình ra sức cào cào ngực hắn.

Hắn cúi đầu nhìn tôi, như là liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư tôi, trong mắt ý cười trong veo.

Bỗng nhiên lúc ăn sáng hai người bọn họ tranh đấu và tâm tư tôi bất chợt ngẩn ngơ, khó khăn lắm cũng xong xuôi. Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, khống nói gì nhìn lên trời xanh - cũng không biết còn ở Tang phủ bao nhiêu lâu, nếu sau mỗi bữa cơm đều dày vò như thế này, tôi sớm phải tuyệt thực, lên núi Thanh Thành làm đạo sĩ tu tiên thôi.

Sau khi ăn xong, theo thói quen cũ Hi Âm đi bắt mạch cho Tang Mộc Vân.

Hôm nay đúng là chưa thấy Tang Mộc Vân đứng ngẩn ngơ trong sân đợi người, có lẽ là hôm qua tên quần là áo lụa tới cửa cầu hôn, cổ độc trong cơ thể nàng ta phát huy tác dụng, trong tiềm thức cho rằng người yêu trong mộng đã xuất hiện nên không tiếp tục như vậy nữa.

Tang Mộc Vân uể oải tựa tưng trên giường nhỏ, giữa trán ngập tràn mồ hôi, đôi môi không có nửa phần sắc đỏ. Đôi mắt đẹp nửa mở nửa khép, một tay che bụng, đôi mi thanh tú nhíu lại giống như cực kỳ khó chịu, trên mặt mơ hồ hiện lên sắc đỏ bừng không bình thường.

Tiểu Nguyệt thấp mi thuận mắt đứng im một bên, tôi trộm nhìn quan sát vẻ mặt cô ta, tuy rằng sắc mặt không thấy nửa phần kỳ lạ, nhưng hai tay lại dùng sức nắm chặt, khớp xương lộ ra màu xanh trắng.

Không biết sao trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu.

Hi Âm bắt mạch cho nàng ta, nhắm mắt trầm ngâm thật lâu, sắc ngưng nghiêm trọng hỏi: "Sáng nay Tang tiểu thư đã ăn gì vậy?

Mọi người nhất thời cùng nhìn về phía Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt hơi run rẩy, cúi đầu thong thả đáp: "Sáng nay tiểu thư chỉ ăn một chén canh hạt sen đậu đỏ, không có nếm qua bất cứ đồ gì khác".

"Chén đựng canh kia ở đâu?"

Tiểu Nguyệt cắn môi, cuối cùng cũng lộ ra vẻ hốt hoảng, ánh mắt trốn tránh đảo loạn nói: "Nô tỳ...nô tỳ đưa phòng bếp rửa rồi".

Hi Âm chăm chú nhìn cô ta, ánh mắt cô ta nhìn xung quanh né tránh, chột dạ cúi đầu thấp hơn nữa.

Thấy Hi Âm không nói, Lâm Tranh vội vàng nói: "Tình trạng của Mộc Vân ra sao?"

Tang lão gia cũng đứng ngồi không yên: "Đúng vậy, rốt cuộc bệnh tình của tiểu nữ ra sao? Thánh tăng, người cứ nói thẳng".

Hi Âm nhếch môi, quay đầu nhìn về phía Lâm Tranh, trong mắt hình như nổi lên mấy phần không đành lòng. Bỗng nhiên trong lòng tôi hồi hộp, đại khái đoán ra khả năng cái ấy đã bị phá hư, không khỏi nhìn Tang Mộc Vân thương hại.

Quả nhiên, Hi Âm vén áo đứng dậy, lấy ra bao ngân châm trong giỏ trúc nói: "Ta sẽ châm cứu cho Tang tiểu thư, mời các vị ra phòng bên ngoài, một mình Tang phu nhân ở lại là được".

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tuy là có kinh ngạc, nhưng, với tình hình lúc này, cũng phải làm theo không cãi lại.

Trong phòng mơ hồ truyền ra vài tiếng kêu đau đớn, sau đó là tiếng khóc nức nở kiềm chế, nhất thời khiến người khác lo lắng không thôi. Ngoài cửa phòng, Tang lão gia lo âu đi qua đi lại, sắc mặt Lâm Tranh tái nhợt, chằm chằm nhìn cửa phòng không hề chớp mắt.

Tôi nghĩ ngợi một chút, tiến lên dịu dàng trấn an hắn: "Lâm công tử, đừng quá lo lắng, ta tin là sư phụ sẽ có thể chữa khỏi cho tiểu thư Mộc Vân".

Lâm Tranh chán nản gật đầu, im lặng một lát, bỗng nhiên kéo tôi qua một bên hỏi: "Sư phụ Giới Ức, người biết Tang Mộc Vân bị bệnh gì đúng không? Vì sao nàng đột nhiên đau bụng không chịu nổi? Có người mưu hại nàng đúng không?"

Trong lòng tôi đấu tranh rất lâu, thầm nghĩ hắn thân là đương sự, tất nhiên phải biết chân tướng, bèn khó khăn nói với hắn: "Chính xác là có người hạ độc nàng ấy, chẳng qua không phải mưu hại nàng...Chỉ sợ...chỉ sợ thai nhi trong bụng nàng có thể bị..."

"Thai nhi...". Hắn nhìn tôi kinh hoảng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, lẩm bẩm không dám tin: "Nàng lại có thai ư..."

Tôi gật đầu, hạ giọng nói: "Hơn một tháng, là của công tử".

"Vậy là, vì sao các thầy thuốc khác không phát hiện ra?". Hắn vẫn nghi ngờ.

Tôi nói: "Thầy thuốc bình thường nhiều nhất cũng chỉ có thể chẩn ra mạch hỉ hai tháng trở lên, sư phụ ta y thuật cao minh nên mới biết được chuyện người khác không biết".

Hắn khô khốc chớp mắt một cái, bỗng dưng gắt gao nắm chặt tay, hai mắt trở nên đỏ ngầu, lờ mờ có tia ảm đạm nổi lên, bước chân tiến về phía phòng Tang Mộc Vân.

Tôi thấy vậy vội vàng kéo hắn lại nói: "Lâm công tử đừng xúc động! Công tử không nghĩ là sẽ đánh rắn động cỏ sao? Cho dù bây giờ công tử vào đó cũng không giúp ích được gì. Việc công tử có thể làm chính là chờ đợi, giờ phút này, công tử ngoại trừ tin tưởng sư phụ cũng không còn đường nào khác".

Bước chân Lâm Tranh dừng lại, cắn chặt răng, như là cố gắng kìm nén khổ sở đau đớn trong lòng.

"Là kẻ nào?". Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: "Có phải tên Trần Minh Hiên kia không?"

Tôi vừa định mở miệng đáp, một tên nô bộc mang vẻ mặt vội vàng đi tới, cung kính nói: "Lão gia, ngoài cửa có một người tự xưng là Thiên Dạ cổ sư cầu kiến".

Tang lão gia không kiên nhẫn phất tay áo: "Thuật sĩ giang hồ, cho hắn chút bạc rồi đuổi đi cho ta".

"Nhưng...". Nô bộc kia do dự trong nháy mắt, lại nói: "Nhưng người đó nói, trong Tang phủ có người trúng cổ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.