“Tiểu Diệp, cậu thật sự quen biết vị Phù tiên sinh kia sao?”
Đợi đến khi bọn Phù Kình đi xa, Lục Thư Thành nhỏ giọng hỏi Phù Diệp. Người bên cạnh không trả lời, đột nhiên bỏ chạy, Lục Thư Thành kinh ngạc nhìn bóng dáng Phù Diệp chạy đi, không biết nói gì.
“Di? Tiểu Diệp sao vậy? Vội vàng muốn đi vệ sinh sao?” Trần Vũ do đùa giỡn với Sử Thấu nên không chú ý tới hành động của Phù Diệp, tò mò hỏi.
“Ách… tớ nghĩ không phải vì nguyên nhân này…” Lục Thư Thành cười gượng.
Mà Phù Diệp đang trốn trong một góc u ám dùng giọng nói nôn nóng gọi điện thoại cho một người nào đó.
“Chú, sao chú không nói con biết ba đã tới? Còn chuyện ba tài trợ cho trường nữa! A? Thì gặp phải nên con mới gọi cho chú… cái gì? Chú cho rằng con biết?… Không thể nào! Ba còn nói… bỏ đi! Không nói nữa, con cúp đây!!”
Phù Diệp càng nói càng buồn bực cuối cùng thở hổn hển cúp điện thoại, thật đáng giận! Lúc trước khi đăng ký vào trường này không điều tra rõ ràng, hôm nay ăn trúng trái đắng. Nhưng chú cũng thật đáng giận, cái gì mà cho rằng mình đã sớm biết? Rõ ràng muốn xem trò hay nên mới không nói cho mình!
Ba… có lẽ sẽ không có hành động gì? Nếu không thì để mình vào trường học làm gì? Phù Diệp nghĩ tới vô số trường hợp có thể xảy ra, bắt đầu cảm thấy bất an, luôn lo sợ câu nói kia của ba.
“Tiểu Diệp!!”
“A??”
Phù Diệp đang hoang mang nghe thấy tiếng kêu thì phục hồi tinh thần, nhận được ánh mắt xem thường của Trần Vũ, có chút ngượng ngùng gãi đầu.
“Tớ đã gọi cậu năm lần! Cậu vẫn đi vào cõi thần tiên ở phương xa nào đó!!” Trần Vũ tức giận nhìn bạn cùng phòng trước mặt, hoài nghi mình lúc trước có phải bị mù hay không, lại xem tên ngốc như vậy là minh tinh.
“Ha ha… cậu lặp lại đi! Lần này tớ nhất định trả lời!” Đều do mình cả ngày lo lắng ba sẽ có hành động gì, hiện tại ngay cả bạn cùng phòng cũng phát giác có chút không đúng.
“Là cậu nói đó nha! Tớ nói, vị Phù tiên sinh lúc nãy là gì của cậu?” Tựa như có được kim bài miễn tử, mắt Trần Vũ sáng lên đặt mông ngồi trước mặt Phù Diệp, cực kỳ tò mò hỏi. Thật ra hắn đã muốn hỏi rất lâu rồi, nhưng lúc ấy trông thấy sắc mặt Phù Diệp khó coi, nên nén lại, tuy hiện tại sắc mặt cậu cũng không tốt được bao nhiêu… Nhưng nghẹn nữa cũng không tốt, nếu không đêm nay hắn sẽ không ngủ được!
“… là ba của tớ.” Sớm hay muộn cũng phải nói ra, bọn họ… hẳn là sẽ không…
“Oa! Một tin tức động trời! Tiểu Diệp, cậu cũng thật biết giấu người khác?” Trần Vũ hô lớn, mắt mở thật to.
“Tớ nói Vũ Mao này, cậu bây giờ mới nhận ra thì chậm quá, tớ đã sớm đoán được!” Sử Thấu bên cạnh trợn trắng mắt, sao lại có người ngu ngốc như vậy? Ngay cả chuyện đơn giản như thế cũng đoán không ra.
“Ách… Sử Thấu… tớ cũng không đoán được…” Giọng nói thật nhỏ chen vào, Lục Thư Thành ngượng ngùng mỉm cười.
“Ách… tiểu Thư, cậu cứ xem nhẹ nó là được!” Không chờ Sử Thấu trả lời, Trần Vũ bất đắc dĩ phản bác. Thật không ngờ lại có người còn không hiểu chuyện hơn mình, đối lập như vậy, thật ra mình cũng thông minh rồi! Nghĩ nghĩ, Trần Vũ mỉm cười tự đắc.
“Vũ Mao, cậu đừng có cười ghê tởm như vậy được không.” Sử Thấu yên lặng đánh gảy ảo tưởng của Trần Vũ.
Cá tính của tên này từ nhỏ đến giờ chưa từng thay đổi, vẫn… khiến người ta ghét! Đây là ý nghĩ cùng hiện ra trong đầu Sử Thấu và Trần Vũ. Xem ra bọn họ rất “ăn ý”
~Phù Diệp nâng mắt lên, nhìn hành động như bình thường của mọi người, cậu không khỏi nhẹ nhàng thở ra, may mà bọn họ không vì thân phận của mình mà thay đổi thái độ.
“Nhưng, nhìn vị Phù tiên sinh kia rất trẻ tuổi, không ngờ lại có một đứa con học trung học ~~” Trần Vũ tiếp tục phát huy thiên tính tám của hắn, cái gì cũng khai thác!
“Ách…”
“Ding ~~ ding ~~” Đang lúc Phù Diệp chuẩn bị trả lời, điện thoại của ký túc xá bỗng nhiên vang lên, dọa sợ mọi người đang vui vẻ tán gẫu. Dường như lúc này mới nhớ ra trong ký túc xá có điện thoại.
“A lô? Tìm tiểu Diệp sao? Nga, được, tạm biệt.” Lục Thư Thành cách điện thoại gần nhất trả lời, chưa nói được bao nhiêu đã kết thúc.
“Tiểu Diệp, là…”
“Là tìm tớ phải không. Bây giờ tớ xuống.” Không chờ Lục Thư Thành nói xong, Phù Diệp đã ngắt lời, lập tức đi ra cửa, đã sớm đoán được ai đến tìm, chỉ là không ngờ ngay bây giờ mà thôi. Mình cũng không phải rất muốn gặp ba, nhưng dưới đáy lòng tựa như có chút chờ mong, chờ mong có một ngày nào đó người ba lạnh lùng này sẽ mỉm cười với mình, chờ mong có một ngày nào đó ba sẽ thích mình.
Xuống dưới lầu, nghe quản lý nói có người đang đứng chờ trước cổng, vì thế chậm rãi đi ra. Trông thấy một chiếc xe màu đen đậu ở đó, tim Phù Diệp không khỏi đập mạnh, nghĩ đến vẻ mặt Phù Kình, lòng bắt đầu trầm xuống. Chỉ là, người mở cửa xe lại không phải Phù Kình.
“Tiểu thiếu gia, tiên sinh dặn tôi tới đón cậu.” Nói xong, liền làm ra tư thế mời lên xe.
Phù Diệp gật đầu, yên lặng lên xe.