Từ sau lần nhận được bookmark, thì Phù Diệp không nhận được gì từ Phù Kình nữa, cũng không gặp y, cho dù theo yêu cầu mỗi ngày đều trở về nhà y, nhưng thời gian của hai người như thay phiên nhau, không bao giờ gặp được đối phương. Phù Diệp cảm thấy dường như ba cố ý tránh mình, vì thế trong lòng có hơi khó chịu, nhưng có bọn Trần Vũ làm bạn, cuộc sống nơi trường học xem như cũng qua đi một cách thú vị. Thời gian rất nhanh trôi qua, bọn Phù Diệp lên lớp 11, phải chia ban, cậu và Lục Thư Thành chọn khoa Văn, còn Trần Vũ và Sử Thấu chọn khoa học tự nhiên.
Tuy ở hai ban khác nhau, nhưng phòng học của ban Phù Diệp và bọn họ cách nhau mấy lớp học mà thôi, Trần Vũ vừa rảnh sẽ thường xuyên kéo Sử Thấu chạy đến, tựa như đó là lớp của hắn vậy.
“Tiểu Diệp, ban các cậu chỉ có hai cậu là nam sinh, được vây quanh giữa các đóa hoa, có cảm giác thế nào? Nói nghe một chút đi ~~”
Thời gian nghỉ trưa, Trần Vũ theo như thường kéo Sử Thấu chạy tới trước cửa phòng bọn họ, đặt mông ngồi thẳng xuống, vẻ mặt hưng phấn hỏi chuyện mà hắn đã sớm tò mò không thôi. Sử Thấu bất đắc dĩ kéo ghế qua, ngồi bên cạnh hắn.
“Có thể có cảm giác gì chứ? Không phải chuyện mà cậu đang nghĩ đâu! Mấy đóa hoa mà cậu nói, không thể liều mình ngắt, sẽ rất nguy hiểm!” Phù Diệp tức giận đáp, thật là, Trần Vũ thân là một học sinh của khoa học tự nhiên, sao luôn có ý nghĩ lãng mạn như vậy, cậu ấy hẳn nên học khoa Văn mới đúng.
“Ừm. Tiểu Diệp nói đúng!” Lục Thư Thành bên cạnh cũng nghiêm túc nói.
“Ách… vậy có ai nhìn các cậu bằng đôi mắt khác thường không?” Trần Vũ dừng một chút, lại hỏi.
“Nga ~ có. Nữ sinh ngồi bên cạnh tớ.” Phù Diệp nói xong, dùng mắt ám chỉ một nữ sinh nào đó đang đi bên ngoài nói chuyện với bạn.
“Di? Thoạt nhìn rất bình thường nha. Không có gì đặc biệt.” Trần Vũ nhìn theo, nhíu mày, quay đầu nói.
“Ha ha, vẻ ngoài bình thường, nhưng tính cách rất tốt.” Phù Diệp lắc lắc đầu, cười nói. Cậu ít chú ý vẻ bề ngoài, đương nhiên, không thể nào hoàn toàn không chú ý, nhưng tính cách quan trọng hơn.
“Nga ~~ thì ra cậu thích tài nữ nha ~~” Trần Vũ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
“Vậy còn cậu?” Phù Diệp không nói gì, người hỏi là Lục Thư Thành, Sử Thấu nghe thấy thì trên gương mặt bình tĩnh bỗng xuất hiện chút dao động.
“Tớ? Ha ha… bây giờ không thấy có ai đặc biệt cả, học tập quan trọng hơn…” Trần Vũ mỉm cười nói, bốn lạng đánh đổ được cả ngàn cân, Sử Thấu bên cạnh cười nhìn Trần Vũ, cười đến Trần Vũ khó hiểu.
Tuy Phù Diệp cảm thấy Vương Tố là một nữ sinh rất tốt để kết bạn, nhưng không muốn cùng nàng tiến thêm một bước nữa, nguyên nhân rất lớn là do Phù Kình, cậu luôn có cảm giác rằng ba sẽ không thích, hơn nữa đôi khi Vương Tố sẽ nhìn lén cậu, sau đó cười đến thật quỷ dị. Nhưng đôi khi, không phải chuyện bạn không nghĩ đến, thì sẽ không phát sinh.
“Ách, cậu nói cái gì?”
Trong lớp sau giờ tan học, Phù Diệp mở to mắt, không dám tin nhìn Vương Tố, nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ.
“Cậu không nghe lầm, tớ muốn quen với cậu!” Vương Tố mỉm cười nói, chỉ là dường như nụ cười kia ẩn dấu cái gì đó, khiến Phù Diệp nổi da gà.
“Vì sao? Tớ hình như không có gì đáng để cậu thích cả?” Phù Diệp hoài nghi hỏi, chỉ cần chân của mình thôi, hẳn là không có nữ sinh thích.
“Ha ha, có rất nhiều chỗ đáng để tớ thích cậu ~~” Tươi cười trên mặt Vương Tố càng rạng rỡ hơn nữa, dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất vui vẻ.
“Ách…” Phù Diệp không nói gì mà chống đỡ. Thật đúng là một nữ sinh kỳ quái.
“Cậu thấy thế nào? Không thích tớ cũng không sao, dần dần bồi dưỡng là được mà!” Vương Tố có chút vội, giọng nói cao hơn.
“… Được.” Cứ như vậy, “lần đầu tiên” của Phù Diệp, bị Vương Tố đoạt đi, thế nên khiến cho Phù Diệp tương lai hối hận không thôi.
“Nga ha ha
” Vương Tố vui mừng cười, làm Phù Diệp không khỏi nghi ngờ quyết định của mình có sai hay không.
“Chúng ta ở chung thật tốt nha ~~”
Bây giờ tớ đổi ý được không?? Phù Diệp hét lớn dưới đáy lòng. Xem ra thật sự đã sai một bước rồi, sai một bước rồi lại một bước!
“Cái gì?!”
Nam sinh của phòng 402 ở ký túc xá đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi, dọa mấy người trong ký túc xá một trận, còn tưởng rằng xảy ra án mạng gì!
“Cậu không phải nói không có hứng thú với cậu ấy ư? Sao đột nhiên lại…” Trần Vũ nói lắp, cực kỳ kinh ngạc nhìn Phù Diệp dường như đang bất đắc dĩ trước mặt.
“Vũ Mao, tiểu Diệp hình như chưa nói qua là không có hứng thú? Tớ nhớ rõ khi đó cậu ấy không nói gì.” Sử Thấu cười nói, nhắc nhở người nào đó.
“Xí ~ dù sao bây giờ ván cũng đã đóng thuyền, mau nói tớ biết vì sao!” Trần Vũ khinh thường phản bác, hắn thật sự muốn biết nguyên nhân Phù Diệp làm thế.
“Không vì sao cả! Dù sao tớ cũng chưa thử qua, thử chút cũng tốt!” Phù Diệp nhún vai, không quan tâm đáp.
“A? Vậy cũng được? Cậu không phát sốt chứ?” Trần Vũ nghe xong, há to miệng, sau đó vươn tay sờ trán Phù Diệp, ừm… rất bình thường mà, nhưng vì sao một Phù Diệp bình thường lại nói ra những lời như vậy?
“Ha ha, tớ không sao, chỉ là lúc trước không có cơ hội, nên bây giờ…” Phù Diệp còn chưa nói xong, trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt lạnh như băng của Phù Kình, lúc này cậu bắt đầu hối hận vì quyết định kia.
“Không được! Thế nhưng lại bị tiểu Diệp ôn hòa vượt mặt!!” Trần Vũ tức giận bất bình nói.
“Vậy cậu cũng tìm một người đi!” Sử Thấu nhanh miệng, nhưng trong lời nói dường như lộ chút uy hiếp?
“Cậu nói cái gì? Khinh thường tớ không tìm được sao?”
“Ha ha… cậu nói đi?”
Bên tai là trận võ mồm của Trần Vũ và Sử Thấu, Phù Diệp cùng Lục Thư Thành không khỏi nhìn nhau cười, Phù Diệp không suy nghĩ nữa, nghĩ thầm có lẽ ba cũng không có thời gian để ý đến mình, mình làm vậy có lẽ không sao?