Trận mưa to xua tan đi khí trời oi bức, một buổi sáng mùa hè nhẹ nhàng thoải mái, sự sống dường như lan tràn khắp các ngõ hẻm, ánh mặt trời buổi ban mai xuyên thấu qua những tòa nhà san sát nhau, đáp lên mặt đất, đáp lên thân mọi người.
“A, Diệp Tử, sớm vậy đã về rồi ư? Đưa báo xong rồi sao?”
“Đúng vậy, Trần đại mụ. Con còn phải về làm bữa sáng nữa, con xin đi trước.”
Trần đại mụ nhìn bóng dáng khập khiễng của Diệp Tử, thương tiếc lắc lắc đầu, chỉ mới là một đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi, chân lại bị tật, những ngày sau này phải trải qua thế nào đây?
“Lắc đầu cái gì đó, lão Trần?”
“Ai da, còn không phải vì đứa nhỏ Diệp gia kia sao! Nhỏ như vậy, chân bị tật, lại không được đọc sách, ai
”
“Phải trách mẹ của nó! Lúc thấy bà ta một mình dẫn con tới đây, liền thấy có vấn đề, không chịu đi làm việc bình thương, chỉ biết làm kĩ…”
“Suỵt!! Chừa chút khẩu đức cho người ta đi…” Nói xong, Trần đại mụ quay đầu nhìn nhìn, trong mơ hồ, bóng dáng đi đường kia, dường như đang cố gắng thẳng lưng.
“Mẹ! Con đã về!” Đứa nhỏ được gọi là Diệp Tử dùng đôi tay gầy yếu của mình, đẩy ra cánh cửa gỗ nặng nề, lớn tiếng hô vào nhà, trong giọng nói có sự sung sướng của việc mình đang cố gắng kiếm tiền.
“Về thì về! Có cần hô to như thế không? Tao còn phải ngủ nữa!!”
Qua hồi lâu, một người đàn bà tóc rối bù đi xuống lầu, vừa đi vừa ngáp, cả người thoạt nhìn rất uể oải.
“Con… hôm nay được lĩnh… tiền lương, cho nên… hỏi mẹ muốn ăn cái gì?” Diệp Tử vốn vui vẻ không thôi, khi nghe được lời nói của người đàn bà thì lộ ra vẻ mặt thất vọng.
“Nga? Vậy vừa lúc, đưa hết cho tao! Hôm qua chơi mạt chược thua lão Vương, hôm nay nhất định phải thắng lại!” Nghe thấy lời của con mình, hai mắt buồn ngủ của người đàn bà đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm Diệp Tử.
Diệp Tử đứng đó không nhúc nhích, tay nắm chặt số tiền kia, không nói lời nào đứng đó, đầu cúi thật thấp.
“Sao? Không nghe thấy hả? Mau đưa đây!!” Người đàn bà rống lên, sắc mặt bắt đầu trở nên khó coi.
“Mẹ… mẹ đừng đánh bạc nữa… con không đi học, chỉ cần cố gắng kiếm tiền, nhất định có thể nuôi sống hai mẹ con chúng ta!” Diệp Tử nói đến âm cuối thì cực kỳ hưng phấn, dường như đang nghĩ đến tương lai tốt đẹp sau này, nhưng sự thật luôn tàn nhẫn.
“Ầm!”
Lời Diệp Tử vừa dứt, một thứ gì đó đã bay thẳng qua đây, phát ra một tiếng “ầm”, mảnh vỡ rơi vụn trên đất, lúc này Diệp Tử mới nhìn thấy đó là một bình hoa, cậu chậm chạp ngẩng đầu, phát hiện mẹ ban đầu đứng ở cầu thang không biết từ lúc nào đã xuống đây, đi tới trước mặt cậu.
“Mày cho là chút tiền kia có thể nuôi sống chúng ta sao? Nếu không có tao chịu mở đùi, có thể nuôi mày lớn tới bây giờ không?! Bây giờ mày lớn rồi, cảm thấy có người mẹ như tao rất mất mặt phải không? Lời của tao mày cũng không nghe!! Được lắm, mày cút cho tao! Tao không có đứa con như mày!!!” Người đàn bà càng nói càng kích động, nói xong lời cuối cùng, nàng như người điên mà bẻ gãy càng cây trên chậu bên cạnh, rồi chỉ ra ngoài cửa hét lớn.
Diệp Tử không nói lời nào, bởi cậu biết hiện tại có nói gì cũng vô dụng, cậu không phải lần đầu tiên gặp tình huống như thế, yên lặng xoay người, chậm rãi ra khỏi cửa, rẽ qua, vẻ mặt ngây dại đi tới trước mấy bước, dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống, vùi đầu vào hai gối, đầu dần dần cúi thấp, cậu, không chút tiếng động bắt đầu nức nở.
“Là nó?”
Một chiếc BMW đậu cách đó không xa, người bên trong nhìn tất cả những chuyện đã xảy ra, khi nghe thấy đáp án mình muốn biết, trong mắt xẹt qua chút kinh ngạc, nghi ngờ cùng thương tiếc.
“Dẫn nó về rồi báo cáo kết quả với lão gia đi.”
Có chuyện gì cũng phải để hắn dẫn người về rồi nói sau.