“Tiết của ngày mai phải đổi phòng học, tiểu Diệp biết không?” Trên đường chuyển lớp, Lục Thư Thành hỏi Phù Diệp.
“A? Không biết, may mà hôm nay cậu…” Phù Diệp kinh ngạc trả lời.
Đột nhiên một tiếng chuông dễ nghe đánh gảy lời của cậu, cậu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy tiếng động này cách mình rất gần, nhưng lại không biết từ đâu phát ra. Thật kỳ quái!
“Ách… tiểu Diệp, có phải di động của cậu vang không? Hình như từ trong túi của cậu…” Lục Thư Thành kéo kéo Phù Diệp đang nhìn bốn phía, có chút buồn cười hỏi. Không ngờ tiểu Diệp lại có những lúc hồ đồ hơn cả mình.
“Di? Đúng rồi!” Phù Diệp vỗ vỗ đầu, qua lời nhắc nhở của Lục Thư Thành mới nhớ đến mình cũng có di động, có lẽ bởi vì nó không có cơ hội vang, nên cậu gần như quên đi sự tồn tại của nó…
“Tiểu Diệp thân yêu, vì sao lâu như vậy mới nhận điện thoại của chú?”
Sau một hồi luống cuống tay chân, Phù Diệp mới lấy ra chiếc điện thoại di động trong túi, vừa ấn nhận, đã nghe thấy giọng nói oán giận đầy bất mãn của Phù Thanh.
“Ách… chú, sao chú biết số điện thoại của cháu?” Thật ra Phù Diệp muốn hỏi chú tìm cậu làm gì, vừa nói vừa vẫy tay với Lục Thư Thành, ý bảo hắn đi trước, sau đó mình đi ra ngồi trên cỏ nói chuyện.
“Cháu biết muốn có được số của cháu từ tay anh hai, chú phải vất vả bao nhiêu không!! Tuy rằng chú có thể tự mình tra, nhưng cháu cũng biết chú của cháu là một người cực kỳ lười! Nhưng trải qua quá trình ‘đấu tranh gian khổ’ của chú, cuối cũng cũng đến tay! Ha ha!!!”
Phù Diệp cực kỳ hối hận mình đã hỏi câu hỏi kia, hại Phù Thanh có cơ hội kể khổ, nghe giọng nói đắc ý dào dạt của chú, không khó nghĩ đến lúc nãy bị ba khinh bỉ đến cỡ nào, nhưng cũng không cần nói với cháu làm gì!!
“Chú… rốt cuộc chú tìm cháu làm gì?” Phải nhanh chóng quay về chủ đề chính, nếu không đến tận khi vào tiết còn chưa thể cúp máy.
“Không có gì không thể tìm cháu tán gẫu sao? Liên hệ tình cảm một chút!”
Phù Diệp nghe tiếng cười của Phù Thanh, không khỏi thở dài, chú thật đúng là tùy ý đến cực điểm.
“Không phải cháu đang chửi thầm chú chứ? Đừng lạnh lùng như vậy nha, nghe nói cháu quen bạn gái, kể cho chú nghe chút đi!” Phù Thanh dường như đoán được suy nghĩ trong lòng Phù Diệp, nhanh chóng chuyển đề tài, cực kỳ có ý tốt mà hỏi han.
Thật ra thứ mà hắn chưa nói chính là, hắn trên cơ bản xem như mạo hiểm đến nỗi có nguy cơ tổn hại sinh mạng mình mới lấy được số của Phù Diệp, nhớ lại sắc mặt Phù Kình khi đó, Phù Thanh không khỏi run rẩy. Lần sau vẫn là dựa vào bản thân là tốt rồi, tìm anh hai là một hành động sai lầm!
“… Là ba nói sao?” Sau khi nghe thấy lời nói của Phù Thanh, Phù Diệp yên lặng trong chốc lát, thấp giọng hỏi.
“Đó là đương nhiên, chẳng lẽ chú có sở thích theo dõi người khác sao??” Phù Thanh lớn tiếng hỏi ngược lại, nghe vào dường như hắn rất sợ người khác hiểu lầm mình.
Không biết vì sao, nghe được đáp án đã đoán trước, nhưng tâm tình Phù Diệp vẫn chùng xuống, cảm thấy ba đã nói với chú rồi nghĩa là đã đồng ý với chuyện Vương Tố là bạn gái mình. Nghĩ nghĩ, Phù Diệp không khỏi có chút chán ghét bản thân, ba đồng ý không phải chuyện tốt sao? Tại sao lại còn như vậy? Rõ ràng đó là lựa chọn của mình, vì sao lại biến thành tựa như mình… không muốn…
Trong nháy mắt, Phù Diệp có xúc động muốn nói ra cảm nhận của mình với Phù Thanh…
“Chú, chú đã từng có cảm giác đột nhiên thấy mất mát không? Lúc còn sống ở ngõ nhỏ kia, cháu quen rất nhiều bạn, nhưng sau khi bọn họ biết mẹ cháu rồi… lại không chơi với cháu nữa, đến bây giờ, cháu vẫn còn nhớ ánh mắt của họ, hiện tại cháu không dám quý trọng thứ gì, chỉ sợ có một ngày chúng lại đột nhiên không còn là của cháu… cảm giác này thật sự rất khó chịu…”
Nói đến đây, Phù Diệp ngừng lại, hồi tưởng đoạn quá khứ trong trí nhớ, là thứ mà cậu vĩnh viễn không muốn nhớ lại.
“Xin lỗi.” Đầu dây điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói trầm thấp của Phù Kình dọa Phù Diệp sốc lớn.
“Ách… Phù… tiên sinh?” Vì sao ba cũng ở đó? Lúc đầu chú không có nhắc đến nha!! Mình thật mất mặt, mà lúc nãy ba nói “xin lỗi” với mình?!
“Tiểu Diệp, thật ra anh hai ở đây nãy giờ ~~ giám thị cuộc đối thoại của chúng ta ~~” Giọng nói càng nhỏ càng xa của Phù Thanh khiến Phù Diệp hiểu chú đã bị ba chặn lại…
Phù Diệp còn chưa kịp rõ ràng, điện thoại đã cắt, cậu hai mắt hồng hồng ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, sững sờ tại chỗ.
Lúc này tiếng chuông vào học vang lên làm Phù Diệp hồi phục tinh thần, cậu vội dọn dẹp sách vở, đi nhanh về lớp.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ tan học và cũng là bắt đầu của các hoạt động sau giờ học, phấn đông học sinh vốn đang mệt mỏi rã rời sau một ngày học tập lập tức nhảy nhót chạy đến câu lạc bộ của mình, dấn thân mình vào nơi tràn đầy nhiệt huyết của tuổi thanh xuân.
“Tiểu Diệp, đi thư viện không?” Lục Thư Thành dọn dẹp sách vở xong hỏi Phù Diệp.
“Ừm, cùng đi thôi.” Phù Diệp gật đầu, cầm túi rời đi.
“Tiểu Diệp
~”
Hai người đang trò chuyện bỗng nghe tiếng gọi ầm ĩ của Trần Vũ vang lên phía sau, hai người đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Trần Vũ thở hổn hển dừng lại trước mặt, tỏ vẻ hưng phấn.
“Tiểu Diệp ~~ hô ~~ ba ~~ cậu ~~” Biết mình trong nhất thời không thể hồi phục, Trần Vũ lấy tay chỉ ra xa, Phù Diệp nhìn theo hướng ngón tay hắn, cả người lập tức hóa đá.
Ba… sao lại xuất hiện trong này? Giữa trưa vừa mất mặt như vậy, giờ còn chưa chuẩn bị tâm lý, ba lại đột nhiên đến đây, làm sao bây giờ?
“Tiểu Diệp, chúng tớ đi trước đây!” Phù Diệp nhìn lại, chỉ trông thấy bóng dáng Trần Vũ kéo Lục Thư Thành rời đi, cậu không muốn một mình ở cùng ba đâu
“Thế nào? Tôi đáng sợ như vậy sao?”
Không biết từ khi nào Phù Kình đã đi đến phía sau Phù Diệp, y nhìn hai cánh tay phút chốc cứng ngắc của Phù Diệp, không khỏi tức giận.
“Không phải…” Cho dù là thật cũng không thể nói ra. Phù Diệp kiên trì xoay người, nhìn thấy tây trang của Phù Kình, ngẩng đầu, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Phù Kình.
“Cùng nhau ăn cơm.”
“Di?”
Bỏ lại một câu như vậy, Phù Kình xoay người rời khỏi, Phù Diệp vội vàng đuổi theo. Bước chân của Phù Kình không nhanh như khi đến. Chẳng lẽ là… đang chờ mình sao?