“Ai, nghe nói hôm nay có thầy mới đến dạy nha ~”
“Xí ~ có gì hay đâu chứ ~”
“Nghe nói thầy này rất đẹp trai đó! Thay mặt chủ nhiệm đến dạy, mong chờ ~~”
“Thật hay giả?! Vậy là rất khác biệt nha! Oa ha ha ~~”
…
Ngày khai giảng đầu tiên, Phù Diệp vừa bước chân vào lớp đã nghe tiếng nghị luận của đám nữ sinh, tiếng cười được phát ra ngẫu nhiên này không khỏi khiến Phù Diệp nhớ đến mấy truyện cổ kinh dị, nhịn không được run rẩy. Bước nhanh qua đám nữ sinh, ngồi xuống.
“Khụ khụ, được rồi! Nói vậy chắc các em cũng có nghe đồn, học kỳ này tôi phải đi bổ túc, trường sẽ tìm một thầy khác đến dạy thay…”
“Ye
”
Chủ nhiệm vừa tuyên bố tin tức này, còn chưa đi vào trọng điểm, đã bị tiếng hoan hô của cả lớp đánh gảy, hắn hắc tuyến, chẳng lẽ tôi đối xử với các cô cậu không tốt sao? Hắn khó chịu nói thầm.
“Được rồi, nghe tôi nói xong hãy hoan hô tiếp! Bây giờ chúng ta hoan nghênh thầy giáo mới: thầy Dương Thuần.” Chủ nhiệm dùng sức gõ bảng, nói.
Phù Diệp đang xem sách khi nghe được cái tên “Dương Thuần” này thì cả người như muốn đứng lên khỏi ghế, cậu nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người người đàn ông đang mỉm cười đứng trên bục giảng. Gương mặt kia, nụ cười quen thuộc kia, là anh ấy!
“Sao vậy? Cậu quen ư? Nhìn cậu bây giờ rất giống hoa si nha ~” Vương Tố bên cạnh cười nhạo, tuy rằng giọng nói mang không ít châm chọc, nhưng mắt lại tản ra thứ ánh sáng chói lóa mang tên “hủ”, chỉ là Phù Diệp vẫn chăm chú nhìn người trên bục giảng nên không phát hiện.
“Không có gì, là người quen trước đây mà thôi.” Phù Diệp cúi đầu, thản nhiên giải thích.
“Thôi đi! Tốt xấu gì tớ cũng là bạn gái của cậu, mau khai thật!” Vương Tố nghiêng người qua, không tin nói.
“Thật mà, tớ…”
“… Tôi hy vọng các bạn sinh viên đều nghiêm túc nghe tôi nói, đừng làm những hành động khác…”
Đang lúc Phù Diệp chuẩn bị biện bạch cho mình, thì giọng nói nghiêm túc của thầy Dương đã truyền đến, Phù Diệp ý thức được là đang nhắc nhở mình, cậu xấu hổ cúi đầu, lảng tránh tầm mắt lợi hại của người trên bục giảng.
“Ha ha, sau này có kịch vui để xem rồi ~~” Vương Tố quay đầu sang chỗ khác, thấp giọng cười trộm.
“Reng reng — reng reng —”
“Tiểu Diệp — ”
Phù Diệp chậm rãi bước đi trên giáo đường, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, cậu quay đầu nhìn, thì ra là Dương Thuần sau tiết thứ nhất thì không thấy xuất hiện nữa.
“Chào thầy.” Phù Diệp duy trì khoảng cách nhất định với Dương Thuần, thản nhiên chào.
“Không quen anh Dương sao?” Dương Thuần cười khổ, không phải là do gương mặt quá mức nghiêm khắc hồi sáng dọa cậu sợ rồi chứ? Ai bảo để hắn nhìn thấy cảnh cậu và nữ sinh kia nói chuyện thân mật với nhau!
“Sao có thể chứ… anh Dương…” Tuy rằng khi vừa gặp lại rất vui, nhưng chỉ là vui thôi, sau khi hết rồi thì không còn gì nữa.
“Nhìn thấy người quen là gương mặt này sao?” Cho dù nhìn thấy tia đau thương lướt qua trong nháy mắt trên mặt Phù Diệp, nhưng Dương Thuần vờ như không thấy, chỉ cho phép mình hối hận với quyết định lúc trước.
“Ha ha, không có gì.” Phù Diệp không sao nhún vai.
“Chúng ta…”
“Tiểu Diệp.”
Khi Dương Thuần muốn tiến thêm một bước mà ôn chuyện cũ, thì bị một giọng nói đột nhiên vang lên ngắt lời, hắn nhìn ra phía sau Phù Diệp, thấy một người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đứng đó, hơi thở lạnh lẽo mà y tỏa ra gần như muốn đóng băng tất cả trong bán kính nửa mét.
“Phù… ba, sao lại đến đây?” Phù Diệp kinh ngạc hỏi, Phù Kình luôn luôn bận rộn sao lại có thời gian đến đón cậu? Hơn nữa, là ai chọc giận ba rồi? Dường như luôn mang vẻ mặt tức giận, Phù Diệp đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nhìn Dương Thuần trước mắt, lập tức sáng tỏ. Ba đang ghen sao? Phù Diệp vội vàng chạy đến bên cạnh Phù Kình, sắc mặt Phù Kình trong nháy mắt dịu đi không ít.
Ba?? Tiểu Diệp có ba từ khi nào? Không phải quá trẻ rồi chứ? Đầu Dương Thuần tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng trên mặt vẫn như bình thường chào hỏi Phù Kình.
“Chào ngài, tôi là bạn bè kiêm thầy giáo của Phù Diệp, Dương Thuần.” Hắn bước lên trước, vươn tay nói. Nhưng Phù Kình lại không thèm hiểu ý hắn, để Dương Thuần xấu hổ giữ tư thế chìa tay, Phù Diệp trông thấy, cậu lặng lẽ kéo tay áo Phù Kình, lúc này Phù Kình mới không cam lòng vươn tay, hơi nắm một chút liền rút về.
“Kia… tiểu Diệp, ngày mai gặp.” Dương Thuần chỉnh lại sắc mặt, mỉm cười nói lời tạm biệt.
“Là ai?” Thấy người đã đi xa, sắc mặt Phù Kình trầm xuống, hỏi.
“Hàng xóm trước đây.” Phù Diệp đáp.
“Nói thật.” Phù Kình mất hứng. Đó mà là tình cảm giữa hàng xóm với nhau? Muốn lừa y thì còn quá non rồi! Nhưng thứ khiến Phù Kình càng không thích chính là Phù Diệp vì người ngoài mà lừa gạt y.
“Không, trước khi anh Dương dọn đi, tình cảm giữa chúng con rất tốt, thanh minh trước, con không có cảm giác kỳ quái gì với anh ấy.” Phù Diệp vừa đi vừa giải thích, cuối cùng còn không quên thanh minh thêm một câu về quan hệ của cả hai.
“Hừ!” Phù Kình hừ lạnh một tiếng, tuy không nói, nhưng vẻ mặt đã bình thường trở lại, Phù Diệp biết y tin lời mình, liền yên lòng, thở ra một hơi.
May là tiểu Diệp đơn thuần, không thấy tâm tư của người kia, nhưng, nếu hắn đã bỏ qua một lần, y, Phù Kình, tuyệt đối không cho hắn có cơ hội thứ hai!