“Cố bá bá, bọn họ thật sự… thật sự… cháu là người của nhà này?”
Ngồi trong xe, nhìn phong cảnh hai bên lùi nhanh ra sau, trong lòng Diệp Tử đầy bất an, từ lúc xuống máy bay ngồi lên xe, tâm tình của cậu cũng theo đó mà biến đổi, bất an đến bây giờ vẫn chưa yên. Cậu cảm thấy sinh mệnh của mình như một giấc mộng, nó quá rõ ràng và lúc nào cũng khắc sâu trong đầu cậu, tất cả của tất cả, đều không chân thật.
“Tiểu thiếu gia, là thật. Trước khi đến đón cậu, lão gia đã điều tra rõ ràng, nên chuyện cậu là người nhà họ Phù, là không thể nghi ngờ.” Cố lão quay đầu, thản nhiên nói.
“Nga.” Diệp Tử sau khi nghe được đáp án thì quay đầu nhìn ra ngoài. Tất cả những chuyện này đều là người ta nói, nếu giả, cũng không sao, cậu có thể vui vẻ trở về bên cạnh mẹ, cuộc sống trước kia, không có gì không tốt.
Cố lão nhìn Diệp Tử không yên lòng, trong đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai vị chủ nhân này, đứa nhỏ như thế thật sự hợp với nếp sinh hoạt trong ngôi nhà đó sao?
“Lão gia, cố lão và tiểu chủ nhân đã về.” Phù Vinh cung kính nói với lão nhân đang ngồi trên sô pha phòng khách.
“Ừm.” Lão nhân thản nhiên nói, mắt chưa từng dời khỏi quyển sách trên tay.
Chốc lát sau, Cố lão cùng Diệp Tử đi vào, cách sô pha khoảng năm bước, Cố lão bảo Diệp Tử dừng lại, hắn đi đến trước mặt lão nhân, cung kính cúi người, rồi thẳng lưng, nói:
“Lão gia, tôi đã đưa tiểu chủ nhân về.”
“Ừm, ông vất vả rồi. Ông nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.” Nói xong, ánh mắt Cố lão lướt qua gương mặt lo lắng của Diệp Tử, lập tức đi khỏi.
“Tới đây.”
Phòng khách im lặng đột nhiên vang lên một giọng nói, Diệp Tử ngẩn người, mới phản ứng lại, cậu nhìn nhìn mặt quản gia Phù Vinh, muốn nhìn thấy chút tin tức nào đó từ trên mặt đối phương, nhưng ánh mắt của đối phương lại hoàn toàn xem nhẹ cậu, vì thế cậu đành phải kiên trì bước đến trước mặt lão nhân.
“Ông tên Phù Khác, là ông nội cháu, từ hôm nay trở đi, cháu gọi là Phù Diệp, là tiểu chủ nhân của nhà này.” Phù Khác chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy tang thương nhưng sắc bén nhìn Phù Diệp, cẩn thận đánh giá, sau đó nói.
“Cháu đã biết…” Phù Diệp cố gắng nhìn thẳng vào mắt của Phù Khác, cậu rất muốn tránh đi nó, nhưng cậu không muốn người khác cho rằng tính cách của mình là do hoàn cảnh gia đình tạo thành, cậu không muốn người khác mắng chửi mẹ của mình.
“Ừm, cháu…” Ánh mắt Phù Khác lộ chút ý khen ngợi, vừa muốn nói gì đó, đã bị người đánh gảy.
“Ba, nếu ba tìm con là để nói chuyện kia, thì không cần đâu.” Tiếng nói êm ái trầm thấp truyền đến từ cửa, theo đó là tiếng bước chân đến gần, Phù Diệp nhịn không được quay đầu nhìn người tới, một bóng người cao lớn bao phủ cậu, cậu ngẩng đầu, phát hiện mình chỉ cao đến ngực người ta, Phù Diệp bất đắc dĩ lùi về sau mấy bước, mới có thể nhìn rõ khuôn mặt người này.
Đôi mày kiếm khí phách cùng với hai mắt sáng ngời hữu thần, đôi môi hơi mỏng lúc này mím chặt lại, thể hiện tâm tình lúc này của chủ nhân nó đang rất không tốt.
“Nó… là đứa nhỏ mà ba nói?” Ánh mắt của người đàn ông tùy ý quét qua mặt Phù Diệp, hỏi.
“Ừm, tên là Phù Diệp.” Phù Khác quay đầu, nói với Phù Diệp: “Đây là ba con, Phù Kình. Gọi ba đi.”
Phù Diệp nhìn Phù Khác cách mình hơi xa, lại nhìn nhìn “ba ba” ở trước mặt mình, cực kỳ khó xử, từ lúc sinh ra đến nay cậu vẫn chưa từng gặp qua người cha này, bây giờ bảo cậu nghiêm túc gọi người này là “ba ba”, không phải sẽ có chút khó gọi sao?
“Ách, con nghĩ…”
“Có gọi hay không tùy cậu, nhưng tôi sẽ không coi cậu là con tôi.”
Phù Diệp còn chưa nói xong, đã bị Phù Kình đánh gãy, mà sau khi Phù Kình dứt lời, lập tức không nhìn con cùng cha mình đã bỏ đi.
Rất nhanh ngoài cửa đã truyền tới âm thanh khởi động xe, tiếng xe cũng ngày càng nhỏ dần.
“Cháu lên lầu nghỉ ngơi đi.” Phù Khác nói với Phù Diệp còn đang ngẩn người, sau đó xoay người về phòng mình.
Như vậy là thành người của Phù gia? Người đó thật sự là ba mình? Thật thần kỳ! Phù Diệp khoanh tay, nằm trên chiếc giường gỗ, lúc vừa vào phòng, còn tưởng mình sẽ bị cách trang trí dọa ngây người, nhưng không ngờ tất cả đều được làm bằng gỗ, xem ra chủ nhân nơi đây rất thích vật bằng gỗ, hơn nữa trên bàn, ghế và những đồ vật khác đều được chạm trổ khắc hoa thuộc hình thức cổ đại, có thể nhìn ra được sự xa xỉ của nó!
Còn hơn căn phòng được trang hoàng hoa lệ, cậu thích sự đơn giản, bởi vì những điều kiện sống lúc trước của cậu không cho phép cậu hướng tới những thứ đó.
“Gâu ~ gâu ~”
Ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng chó sủa, Phù Diệp tò mò đứng lên, đi tới cửa sổ, nhìn thấy dưới sân có một người một chó đang chơi đùa, Phù Diệp cố gắng mở to hai mắt, nhìn xem đó là giống chó gì, mở to hơn nữa… đó là giống chó gì thế? Ở đây có nuôi chó sao? Vậy chẳng phải mỗi ngày mình có thể nhìn thấy nó? Thật vui! Phù Diệp tới bây giờ vẫn chưa từng nuôi chó có một loại tình cảm cố chấp với chó, đặc biệt là những con chó có thân to, nghĩ đến tương lai sẽ cùng con chó trải qua những ngày hạnh phúc, cậu thật sự cho dù nằm mơ cũng cười đến tỉnh.
Nhưng, bên cạnh là ai? Thật cao, là một người đàn ông? Ánh trăng sáng chút nào! Phù Diệp cực kỳ hâm mộ người có thể cùng chó lớn này chơi đùa! Dường như ánh trăng biết thức thời, bất chợt sáng lên, nhưng khi Phù Diệp nhìn rõ được mặt của người đó thì mới nhận ra là “ba ba” cậu – Phù Kình!!
Phù Diệp giật mình nhảy lên, hít sâu một hơi ngồi xổm xuống, không phải đã đi rồi sao? Vì sao lại xuất hiện ở đây? Ách, không đúng, nơi này là nhà của ba, ba thích thì đến, sao cậu có thể quản được chứ! Nhưng cũng không nên xuất hiện bất ngờ như vậy! Cũng may sức khỏe cậu tốt, bằng không chắc sẽ nhập viện mất! Nhưng không ngờ người ba nghiêm túc kia lại có thể tươi cười như vậy, thái độ hồi chiều, là nhằm vào mình sao? Xem ra trong nhà này, mình không được hoan nghênh…
Khi cậu khôi phục tâm tình, đứng lên, thì trong sân đã không còn bóng dáng của Phù Kình, ngay cả con chó lớn kia cũng đã về chuồng, Phù Diệp bỗng cảm thấy trống rỗng, là bởi vì con chó, hay vì người kia?