Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghe xong câu Mặc Đình nói, Đường Ninh ấm lòng cười cười, đúng vậy...
Thích có đôi khi chỉ là một chuyện đơn giản như vậy, chỉ cần anh muốn làm chuyện gì, em đi cùng anh là được rồi, biết cái gì quan trọng nhất với mình, sau đó trả giá vì điều đó là được.
“Ăn cơm chưa?”
“Em bảo người hầu làm, ngày mai anh còn phải đi làm việc, mau đi nghỉ ngơi.” Mặc Đình kéo cô từ sô pha dậy.
“Ngày mai trình diễn vào buổi tối, không cần sốt ruột.” Đường Ninh trái lại đẩy Mặc Đình một phen: “Đi tắm rửa, em đi nấu cho, một lát là xong.”
Mặc Đình không có cách gì với cô, không muốn làm mất sự nhiệt tình của cô, nhưng vẫn dặn dò một câu: “Cẩn thận không bị phỏng!”
“Mặc tổng, anh coi em là trẻ con đấy à? Hơn nữa, anh không cần cướp đoạt lạc thú làm vợ của em chứ.”
Mặc Đình bất đắc dĩ liếc cô một cái, đừng nhìn Đường Ninh ở bên ngoài đao thương bất nhập, nhưng ở trước mặt anh, Đường Ninh thật sự giống như một đứa nhóc. Cuối cùng, vẫn là Mặc Đình thỏa hiệp, vào phòng ngủ tắm rửa, đợi đến khi anh nhanh chóng làm xong tất cả trở lại nhà ăn đã thấy trên bàn cơm bày ra mì sợi thơm ngon, mà Đường Ninh thuận thế kéo ghế ra cho anh.
Trong lòng Mặc Đình lâng lâng, bởi vì loại cảm giác hạnh phúc chân thật này vô cùng trân quý, dù có nhiều tiền, có quyền có thế ra sao cũng chẳng bằng người yêu thương nấu cho mình một bát mì thơm ngào ngạt.
“Không thích?”
Mặc Đình lắc lắc đầu, ở ngồi xuống ghế, ăn đến mỹ mãn.
Đường Ninh ngồi ở bên cạnh, dò hỏi anh: “Ngoài công việc ra, em không thấy anh còn hoạt động giải trí nào khác.”
“Lúc nhàn rỗi chỉ đủ để anh xem một bộ phim.” Mặc Đình thấp giọng nói.
“Vậy... Ăn xong chúng ta cùng nhau xem? Dù sao ở nhà xem cũng được...” Đường Ninh đề nghị.
“Đầu tiên, anh thích xem, chưa chắc em đã thích.”
“Thế thì có gì liên quan?”
Thật ra Đường Ninh xem như học đến đâu dùng đến đó, câu anh đi cùng em kia của Mặc Đình lại khiến cô dậy cảm xúc, khoảng thời gian trước đều là Mặc Đình ở cạnh cô, cho nên hiện tại, cô cũng muốn hiểu biết Mặc Đình nhiều hơn một chút.
Sau bữa tối, Đường Ninh quả thực giữ lời muốn cùng Mặc Đình xem phim, Mặc Đình cho rằng cô sẽ ngủ, lại không ngờ cô từ đầu tới cuối đều xem rất nghiêm túc, hai người thường thường còn vì cốt truyện mà thảo luận vài câu, cảm giác như vậy thật sự rất tốt...
Ít nhất là bọn họ đều muốn nỗ lực dung nhập vào thế giới của đối phương...
...
Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh còn chưa rời giường đã nhận được điện thoại của Lan Hề: “Đường Ninh à, hôm nay trạng thái thế nào?”
“Có chuyện gì, mời Lan tổng nói thẳng.” Đường Ninh cười cười, cũng không thích quanh co lòng vòng.
“Buổi trình diễn Royalty tối nay tôi sẽ cho người mời Dương Tịnh vừa phỏng vấn xong đến quan sát học tập, hai người có thể sẽ đụng mặt.”
Đường Ninh nghe thấy Lan Hề tạo cơ hội để cô đụng mặt Dương Tịnh, để trong lòng cô tiêu trừ cảm giác đối địch với Dương Tịnh? Đường Ninh an tĩnh một lát, sau đó nói lời hứa hẹn: “Lan tổng, tôi cũng không thích gây chuyện, chỉ cần Dương tiểu thư có thể thức thời.”
“Cho cô cơ hội này, phải cố mà nắm chắc...”
Lan Hề làm như vậy đơn giản là cũng cảm thấy Dương Tịnh lén làm quá nhiều chuyện sau lưng cô, mà công ty giải trí Chanh Điền hiện tại không có mấy người có thể động được đến Dương Tịnh.
Mà để Đường Ninh ra tay tức là bán một ân tình, lại đạt được mục đích giáo huấn Dương Tịnh, sao lại không làm?
Đường Ninh vô cùng chán ghét cảm giác bị người khác lợi dụng, những năm tháng ở Hàn Vũ Phàm bị bóc lột đó, cô đã chịu cảm giác này đủ rồi, cho nên...
“Lan tổng yên tâm đi, tôi biết đúng mực.”
Lan Hề vô cùng vừa lòng, bởi vì Đường Ninh thật sự thực biết tiến biết lùi, cho nên ở trong lòng cô luôn cảm thấy may mắn vì Chanh Điền đã ký hợp đồng với Đường Ninh.
Nhưng, Đường Ninh chỉ là đơn thuần muốn hoàn thành tốt buổi trình diễn Royalty này.
Chỉ cần Dương Tịnh không quá phận!
Ba giờ chiều, Đường Ninh thấy thời gian còn sớm, để chị Long lái xe đến khu vực lân cận Hải Thụy, cô muốn tự đón Mặc Đình tan tầm, hai người ở trong xe nghe tin tức, trong lúc vô tình lại nghe thấy tin tức về Lam Vũ, chị Long theo bản năng liền đổi kênh khác.
“Đường Ninh, Lam Vũ này em vẫn mặc kệ à? Người ta còn giương biển hiệu Tiểu Đường Ninh kìa, đúng là không kiêng nể gì.” Chị Long có chút bất bình.
“Tiểu Đường Ninh dù sao cũng không phải Đường Ninh, ở trước không phải còn một chữ Tiểu sao? Cho dù cô ta có bỏ chữ Tiểu kia đi cũng không biến thành em được.” Đường Ninh đọc sách, cũng không để Lam Vũ ở trong lòng.
“Nhưng...”
“Chị Long, người ta chỉ là dùng một cái tên Tiểu Đường Ninh, dù sao cũng chẳng làm được gì em, chẳng lẽ em lại vì một cái nick name mà tìm cô ta gây phiền toái sao? Cái này là đạo lý gì...” Đường Ninh lắc lắc đầu: “Những lời này em đã nói vô số lần, không phải không báo, là thời điểm chưa tới.
Chị Long thè lưỡi, không nói gì nữa, tuy cô thích oán giận, nhưng cũng không phải người xằng bậy, biết Đường Ninh có kế hoạch của mình, những người này chỉ sợ không ra tay, chỉ cần Lam Vũ có hành động, Đường Ninh... tuyệt đối sẽ không phụ lòng kẻ địch khiêu khích.
Đây là thái độ từ khi cô nhậm chức tới nay.
Tới dưới tòa nhà Hải Thụy rồi, Đường Ninh gọi điện thoại cho Mặc Đình: “Mặc tổng, có thể trả chồng lại cho tôi không?”
Mặc Đình không nhịn được khẽ nhếch môi, cũng nhìn thời gian: “Mới ba giờ, tan tầm có phải quá sớm rồi không? Không phải hẹn đến lúc đi xem rồi gặp sao?”
“Chỉ là em muốn đón anh tan tầm, cùng anh ăn cơm xong lại đi.”
“Em ở nhà?”
“Anh ở dưới lầu công ty anh.” Đường Ninh thấp giọng đáp.
“Chờ anh năm phút.”
Đường Ninh cười cười cúp máy, mà chị Long nhìn thấy biểu tình của cô cũng không nhịn được quay đầu nói: “Em biết gần đây em rất hay cười không? Khoảng thời gian trước bị tên khốn Hàn Vũ Phàm kia làm hại, chị cho rằng đời này chị phải đối mặt với Đường Ninh lãnh đạm quạnh quẽ chứ...”
Nhắc tới cái tên Hàn Vũ Phàm này, Đường Ninh rõ ràng kinh ngạc một hồi, mà chị Long cũng đánh miệng mình: “Cái miệng thối này, nói linh tinh cái gì không biết.”
Đường Ninh không phản ứng, cúi đầu, rất nhanh Mặc Đình đã tìm được xe của hai người, hơn nữa rất tự nhiên ngồi lên: “Sao đột nhiên lại tới?”
“Nếu em không tới, có phải anh lại tùy tiện ăn mấy thứ đồ ăn không có dinh dưỡng trong công ty, giải quyết xong một bữa không?”
Mặc Đình tự nhiên ôm lấy cô, cười: “Không nghiêm trọng như vậy...”
“Thật ra em cũng không biết, chỉ là bỗng nhiên em muốn làm như vậy... Cho nên liền tới, Đình... Có đôi khi em lo trước lo sau, thái độ ngượng ngùng xoắn xuýt cũng ít nhiều khiến trong lòng anh không thoải mái đúng không?”
Mặc Đình biết, Đường Ninh vẫn luôn cẩn thận quá mức đối với quan hệ bọn họ.
“Yên tâm đi, về sau em sẽ thoải mái hơn, cũng tin tưởng anh nhiều hơn.”
Mặc Đình xoa xoa bả vai cô, cũng không nói gì, bởi vì anh biết, Đường Ninh cẩn thận cũng không phải gây ra phiền toái gì, chỉ là có đôi khi, rõ ràng chuyện anh có thể ra mặt, Đường Ninh lại cứng rắn muốn tự đối mặt, anh sẽ cảm thấy mình thừa thãi không làm được gì.
Hóa ra không phải cô không rõ... Còn cố ý giải thích.
Cho nên, ở chỗ Đường Ninh không nhìn thấy, Mặc Đình không tự chủ được cười một cái, mà nụ cười này khiến chị Long nhìn Mặc Đình qua kính chiếu hậu phải choáng váng một hồi...
Bởi vì quá đẹp...