Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu đạo diễn hơi sửng sốt, xoa cằm suy tư một lát: “Lúc trước Đường Ninh từng diễn thử một lần, diễn xuất vốn không tệ, về phần Mặc tổng, tôi không để ý ánh mắt của anh ta, có phải tình nhân hay không, đây là việc riêng của người ta, nếu như anh còn muốn làm việc ở thủ đô, thì đừng lắm chuyện như vậy.”
Nhân viên LM cười nhẹ một tiếng, ngây ngô xoa đầu mình: “Chỉ là tôi cảm thấy, CP này quá ăn ý.”
“Chuyện đó đối với LM của anh mà nói, là một chuyện tốt.”
Cảnh đầu của quảng cáo, cứ như vậy được hoàn thành nhanh chóng, tổ quay lập tức di chuyển khung cảnh.
Cảnh thứ hai phải đập, là hai người đang trên đường chạy về phía giáo đường, cô dâu bị xước chân, chú rể cởi giày của cô ra, sau đó cõng cô đi từng bước từng bước lên bậc thang, mà cách làng du lịch không xa, có một giáo đường kiến trúc Châu Âu, có điều trong hình, giáo đường chỉ là viễn cảnh.
Thế nhưng điều này không thể ngăn cản cảnh tượng đẹp đẽ...
Lần này, Đường Ninh thật sự được mặc áo cưới.
Bên trong phòng hóa trang, Đường Ninh dưới sự trợ giúp của thợ trang điểm, lại thêm tốc độ thay đổi trang phục, mà bên cạnh cô, đang treo chiếc váy cưới màu xanh vỏ cau cúp ngực mà cô sẽ mặc. Đây không phải là một chiếc cưới đẹp nhất, từng tầng lụa mỏng lồng lên nhau, trên thân váy không có kim cương hoặc là trang trí thủy tinh, chỉ có thêu thùa thủ công tinh xảo, vừa tinh xảo vừa hoa lệ, chiếc váy cưới này không có đuôi váy dài, bởi vì LM không thể giọng khách át giọng chủ, nhưng, ở trong lòng Đường Ninh, giống như tình cảm với Mặc Đình, trước giờ không cần quá long trọng.
Chị Long tỷ cố chịu đựng không nói chuyện, mãi đến khi Đường Ninh đứng trước gương thay xong váy cưới, chị mới không nhịn được sợ hãi thán phục: “Thật đẹp.”
“Đúng vậy a, váy cưới rất bình thường, chủ yếu là người đẹp.” Thợ trang điểm khen ngợi một câu, giúp Đường Ninh chỉnh lại váy, rồi đi ra phòng hóa trang, mà lúc này, chị Long mới vội vàng đi tới, cười hì hì: “Đây em coi như là lấy việc công làm việc tư, bù đắp lại tâm nguyện mình không được chụp ảnh cưới với đại Boss sao?”
Đường Ninh mỉm cười, không phủ nhận.
“Được rồi, ai bảo chồng em là đại Boss, tùy em vậy, có điều, em thế này thật sự rất đẹp...”
Trước đó Đường Ninh cũng từng chụp váy cưới, nhưng, cảm giác đó, hoàn toàn không giống bây giờ, dù sao... người cộng tác với cô, chính là người thân cận nhất của cô.
Lần này cần thể hiện trang sức cô dâu cần trong hôn lễ, cho nên trước tiên Đường Ninh đeo dây chuyền và hoa tai, mái tóc dài được búi lên, đằng sau có khăn trùm đầu rất dài.
Cô cứ như vậy đi ra khỏi phòng hóa trang, khiến mọi người xung quanh, vô cùng kinh diễm, mà Mặc Đình đã sớm thay xong trang phục, đứng cách đó không xa nhìn cô chăm chú, trong lòng như bị gõ mạnh một phát, bởi vì trong đầu anh từng tưởng tượng ngàn vạn lần cảnh Đường Ninh mặc váy cưới vì anh, nhưng khi thật sự nhìn thấy hình ảnh như vậy, hai mắt không tự chủ mở to...
Nhân viên LM đảo qua vẻ mặt của hai người, cúi đầu mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nhưng lại biểu đạt chính xác một ý.
Nếu như đây không phải yêu, thì còn gì bi ai hơn?
“Được rồi, chuẩn bị cảnh thứ hai!”
Đạo diễn ra lệnh, hai người nhanh chóng tìm đúng vị trí, chậm rãi xuất hiện ở trong ống kính, đó là một đôi vợ chồng vội vã kết hôn, thế nhưng cô dâu bởi vì chạy quá nhanh mà chân bị thương, chú để nhanh chóng cúi người, cõng cô dâu trên lưng xong, còn bá đạo cầm giày của cô dâu, ném xuống đất.
Đến khi Đường Ninh nằm trên tấm lưng rộng lớn của Mặc Đình, trái tim đập thình thịch, dường như bất kể trải qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến người này, chỉ cần chạm vào người này, chỉ cần người này đối tốt với mình, thì sẽ không kìm được mà cười ngây ngô.
Đạo diễn nhanh chóng bắt được điểm này, cảm thấy cực kỳ hoàn mỹ.
Đường Ninh bất kể là trạng thái tĩnh hay là động thái, vẻ đẹp kia... Đều sinh động tự nhiên, nhưng lại không tranh không đoạt, hoàn toàn không cướp đi ánh sáng của trang sức.
Việc quay được ngừng rất nhanh, nhưng, Mặc Đình lại cõng Đường Ninh đi thật xa.
Đường Ninh vỗ vỗ bờ vai anh: “Không mệt sao?”
“Muốn cõng em đi đến thiên hoang địa lão... Mặc phu nhân, anh đã từng khen em mặc váy cưới rất đẹp chưa?” Mặc Đình không quay đầu, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
“Mặc tiên sinh, vậy chắc là em cũng chưa từng khen anh, mặc đồ vét trắng đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn.”
Hai người nhanh chóng hoàn thành liên tục hai cảnh, Lưu đạo diễn cực kỳ hài lòng, điều này có nghĩa là không cần đến thời gian một ngày, chỉ cần nửa ngày là có thể kết thúc công việc, buổi tối còn có thể nghỉ ngơi thỏa thích.
Sau đó không lâu, hai người một trước một sau trở lại vị trí, thảo luận cảnh quay thứ ba, bởi vì cảnh thứ ba là cảnh quan trọng nhất...
Vì phải thể hiện nhẫn cưới...
Nhân viên LM, đề nghị hai người sau hôn lễ không cần thay đổi trang phục.
Nhưng mà đạo diễn lại cảm thấy không ổn, tốt nhất là biểu đạt ba cấp độ.
Đường Ninh nghĩ ngợi, cuối cùng đề nghị: “Vậy... dù đã kết hôn mười năm sau, tình cảm và nhẫn cưới đều vĩnh hằng, mọi người cảm thấy thế nào?”
“Ừm... Vậy thì mười năm sau.” Đạo diễn gật đầu, đồng ý với đề nghị của Đường Ninh.
Cho nên cảnh này, là ở trên cầu gỗ, nơi xa là rừng cây xanh um, làm cho sắc thái cảnh tượng vừa được lấp đầy vừa sạch sẽ.
Lần này, Mặc Đình mặc đồ vét thủ công màu xanh đậm, vẫn đưa lưng về phía ống kính, nhưng cả người tỏa ra sự tôn quý và thành thục, đã không còn là người đàn ông ngây ngô trong hai cảnh trước lén lút từ phía sau, còn ném giày của cô dâu đi, thân hình của anh vĩ ngạn mà vững chãi, tựa như một tòa Thái Sơn.
Mà Đường Ninh bên cạnh anh, cũng không còn là cô gái hay lo lắng và thất vọng, cũng không hưng phấn và căng thẳng như lúc kết hôn, giờ phút này chỉ còn điềm tĩnh và thỏa mãn.
Hai người đều đưa lưng về phía ống kính, đối mặt với cảnh sắc, chỉ thấy tay trái Mặc Đình nắm tay phải Đường Ninh, hai người lộ ra nhẫn cưới tinh xảo, sau đó, Đường Ninh như một cô gái, ngả đầu vào vai Mặc Đình...
“Hoàn mỹ! Quá hoàn mỹ, quá đẹp...” Đạo diễn kích động khen ngợi.
Lại nhìn những người khác, vẫn đang đắm chìm trong tình cảm của hai người, dư vị miên man...
Mãi đến khi hai người đã tách ra, những người khác mới kịp phản ứng, đây chẳng qua chỉ là quảng cáo, nhưng...
Trời ạ, quảng cáo này nhất định sẽ nổi tiếng!
Tất cả mọi người vỗ tay từ tận sâu trong nội tâm, thậm chí có người kích động thét lên.
Đường Ninh quay trở về làm người mẫu, mà Mặc Đình cũng trở thành tổng giám đốc Hải Thụy cao cao tại thượng, khoảng cách giữa hai người bị kéo ra...
“Đường Ninh, cô thật tuyệt, đương nhiên, cũng phải cảm ơn khách mời hữu nghị Mặc tổng, thậtsự quá hoàn mỹ.” Lưu đạo diễn vui vẻ nói, bởi vì đây là lời khen phát ra từ trong nội tâm anh ta.
Mặc Đình khẽ gật đầu, nhìn Đường Ninh: “Giúp được một tay là tốt rồi.”
“Thật sự rất cảm ơn Mặc tổng.” nhân viên LM vội vàng cúi đầu bày tỏ lòng cảm ơn.
“Nhớ lời hứa của các anh với tôi, phải giữ bí mật thân phận của tôi, còn có... Chú ý nốt ruồi ở trên tai tôi.”
“Xin hãy yên tâm, không thành vấn đề.” Đạo diễn gật đầu.
“Anh bận rộn như thế, mau đi về đi.” Đường Ninh nghiêng người, nói với Mặc Đình.
Mặc Đình không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, về nhà, có thể chọn ảnh chụp...
Đường Ninh hiểu ý anh, cười khẽ một tiếng, mà bên Lăng Phong, tình hình như thế nào?