Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh biết em không thích giao thiệp, nhưng, thái độ vừa nãy của em với Lý Đan Ny, quá hờ hững.” An Tử Hạo kéo ghế cho Đường Ninh ngồi xuống, mặc dù biết cô nghệ sĩ nhà mình tính vốn lạnh tanh, nhưng địa vị của Lý Đan Ny đang bày ra đó, gặp mặt cũng phải cho người ta 3 phần tình chứ.
Đường Ninh ngẩng đầu nhìn An Tử Hạo, chế nhạo: “Em với nhiệt tình cô ta, thì cô ta sẽ quên mối thù em khiến cô ta mất quản lí chắc? Anh có tự tin, cô ta sẽ không đổ chuyện kia lên đầu em à?”
“Ít nhất ngoài mặt cũng phải...” An Tử Hạo nghiêm túc đáp lại.
“Ngoài mặt em bình thường rồi.”
An Tử Hạo nghẹt thở, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em hoành tráng tiến vào Chanh Điền, bây giờ lại là người mẫu đang hot, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lý Đan Ny và Hoa Uyển, chúng ta phải cẩn thận hơn.”
Một lời mang nghĩa, đó chính là em càng ngày càng cản đường của nhiều người, trong cái vòng minh tranh ám đấu này, dù thế nào em cũng phải cử xử sao cho lúc người ta táy máy tay chân với mình, ra tay nhẹ hơn chút.
Mặc dù ánh mắt của Đường Ninh trong trẻo, nhưng... vẻ lạnh lùng vẫn chiếm phần lớn, hơn nữa, cô và An Tử Hạo hoàn toàn không ngờ tới, Lan Hề lại bảo cả La Hạo đến họp.
Lúc nói đến cuộc sống tình cảm của Đường Ninh, Lan Hề còn mãi dặn dò Đường Ninh và An Tử Hạo cẩn thận, quan trọng nhất chính là, đưa mắt về phía La Hạo, bởi vì Lan Hề biết, giữa La Hạo và Đường Ninh, đã nhiều lần tranh chấp, trước kia Lan Hề có thể không quan tâm, nhưng bây giờ Đường Ninh là người mẫu của công ty, Lan Hề nhất định phải đảm bảo Đường Ninh sẽ không thua trong tay người mình thêm một lần nữa.
“La Hạo, tất cả chuyện của Đường Ninh, không chỉ là chuyện của một mình An Tử Hạo, anh thân là tổng thanh tra cũng phải có trách nhiệm, nếu Đường Ninh xảy ra bất kỳ tình huống gì, tổng thanh tra như anh cũng phải chịu trách nhiệm cùng.”
La Hạo âm trầm, nhưng vẫn gật đầu với Lan Hề: “Tôi biết.”
Cuối cùng, Đường ninh và An Tử Hạo lên đường đi Mạc Tư Khoa (Moscow), mà Lan Hề nhìn La Hạo, muốn tháo gỡ khúc mắc trong lòng hai người: “Tôi biết, An Tử Hạo cũng ảnh hưởng đến anh không nhỏ, nhưng, tôi hy vọng anh có thể buông xuống quá khứ, tôi còn cần anh.”
La Hạo nhìn Lan Hề, cũng không phân rõ trong mắt cô có bao nhiều thật lòng, dò xét: “Tôi muốn biết người sau lưng Đường Ninh, rốt cuộc là ai? Có thế lực đáng sợ gì?”
“Thế lực?” Lan Hề lắc đầu bật cười: “Anh cảm thấy Đường Ninh trừ Đường gia, còn có thể có thế lực gì? Nếu cô ấy có thế lực, cô ấy còn cần mượn Chanh Điền chúng ta, từng bước từng bước leo lên sao? Không có chuyện này.”
Suy nghĩ của La Hạo và Lan Hề không hẹn mà hợp, nhưng anh ta vẫn rất nghi ngờ: “Đã như vậy, sao cô lại cho phép Đường Ninh yêu đương?”
“Có gì không tốt? Đến lúc nào đó, tôi có thể lấy tin đó là che chắn công ty, tôi cũng không thể đảm bảo, Chanh Điền có thể luôn mãi thuận buồm xuôi gió được.”
Quả nhiên, không có chuyện Lan Hề tốt đến thế...
“Vậy cô gặp người đàn ông kia chưa?”
“Vẫn chưa, nhưng tôi đoán không bao giờ gặp được đâu, miệng Đường Ninh rất kín, nên, tôi vẫn phải tự mình điều tra... Chỉ là bây giờ vẫn chưa có đầu mối gì.”
La Hạo nhìn Lan Hề, trong mắt chỗ nào không hiên lên vẻ giễu cợt?
Lan Hề muốn tra, Mặc Đình ngoan ngoãn cho cô ta tra chắc?
Hơn nữa, còn vọng tưởng dùng đại boss để che tai tiếng, cô ta có tư cách gì?
...
12 giờ trưa, An Tử Hạo đến sân bay sớm, vì anh muốn xem xem, người đàn ông đi theo Đường Ninh, rốt cuộc là ai!
Nhưng, từ đầu tới cuối, anh cũng chỉ thấy Đường Ninh đã cải trang với chị Long đi sau cầm hành lí, người đàn ông kia, căn bản không xuất hiện.
Mặc Đình đi lối VIP, dĩ nhiên là An Tử Hạo không thể gặp, khi An Tử Hạo lên máy bay, Mặc Đình đã ở khoang hạng nhất nhắm mắt nghỉ ngơi từ đời nào rồi.
Thần bí đến thé? Thậm chí An Tử Hạo còn nghi ngờ, người đàn ông kia căn bản không ngồi trên chuyến bay này.
Trong khoang hạng nhất, Mặc Đình ôm Đường Ninh nghỉ ngơi, mà Đường Ninh lật xem tạp chí trên máy bay, khi cô nhìn thấy hình chiếc nhẫn kim cương trên ảnh, trong mắt cô rõ ràng lóe lên một tia khát vọng, tuy rất nhanh cơ mà Mặc Đình vẫn thấy hết rõ ràng, nhưng anh vẫn im lặng không nói gì.
Mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng...
Nhưng ngón tay vẫn trống trơn, cũng chưa từng tổ chức hôn lễ chính thức....
Phải nghĩ cách nào, để anh vừa có thể danh chính ngôn thuận đeo nhẫn lại không bị người ngoài nghi ngờ là nhẫn cưới.
Có vẻ hơi khó khăn một tý, nhưng cũng không khó khăn cho lắm...
Mặc Đình nghĩ lại hành trình của Đường Ninh, cuối cùng, âm thầm cong miệng, trong lòng dần có sáng kiến.
An Tử Hạo ngồi ở khoang thương nhân, từ nãy đến giờ vẫn cảm thấy có gì đấy là lạ, đây là lần đầu tiên bị người mẫu mình dẫn dắt vứt sang một bên, anh nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc vủa mình và Vân Hinh mấy năm trước, mà bây giờ, anh phải lẻ loi một mình.
Tám giờ máy bay hạ cánh, không dài cũng không ngắn, An Tử Hạo lại đi nhanh xuống trước, vẫn muốn xem người đàn ông kia là ai, máy bay chỉ có một lối xuống, lần này anh sẽ không bỏ qua chứ?
Nhưng sự thật là, Đường Ninh và chị Long đã nhanh chóng đi xuống, bên cạnh lại không có bất kỳ sinh vật giống đực nào, An Tử Hạo cũng không thể nói, anh còn muốn hết người xuống xem thế nào rồi mới đi được.
Đường Ninh thấy An Tử Hạo hết nhìn đông lại ngó tây, không nhịn được bật cười: “Nhìn cái gì? Không ngò, anh cũng có mặt ngây thơ thế này đấy.”
“Em không tin anh đúng không?” Rốt cuộc An Tử Hạo ũng nói ra nghi vấn trong lòng , nếu Đường Ninh tin anh thật, thì không thể nào đến cả chị Long còn biết chuyện rồi, nhưng vẫn gạt anh!
“Là không đủ tin.” Đường Ninh đơn giản trực tiếp nói ra câu trả lời: “Nhớ không, anh cũng từng gây cho em phiền phức rất lớn...”
An Tử Hạo: “...”
“Được, chuyện này anh có thể không nói nữa, nhưng, chỗ ở thì sao?” An Tử Hạo rụt người, lấy áo lông vũ che kín người mình: “Em cũng không ở chung với bọn anh sao?”
“Anh tự sắp xếp cho anh với chị Long là được...em sẽ ở gần hai người thôi, không làm chậm trễ công việc đâu.”
“Đường Ninh, em cảm thấy cần thiết không? Sớm muộn cũng phải gặp... Dù sao cũng ra nước ngoài rồi, sao mọi người không thể phóng khoáng với nhau nhỉ?”
Mạc Tư Khoa (Moscow) đang có tuyết, Đường Ninh sợ lạnh, dù Mặc Đình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn cóng đến run cầm cập, cô phải ôm chặt mình, không ngừng chà xát hai tay, mà cũng vì một động tác này, Mặc Đình ở đằng sau thấy được, cực kì đau lòng, trực tiếp cởi áo khoác của mình xuống, đi đến khoác lên người Đường Ninh, còn tiện kéo cô vào luôn trong ngực, ôm chặt, đi nhanh về phía trước.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, An Tử Hạo căn bản không phản ứng kịp.
Người đàn ông vừa nãy là ai ?
Người đàn ông quanh người tỏa ra khí chất đế vương bá đạo đó là ai?
Đáng tiếc không thấy được mặt!
An Tử Hạo phát hiện mình có chút căng thẳng.
“Đình....”
“Anh biết em muốn nói gì, nhưng anh không nhìn được em bị lạnh.” Mặc Đình ôm Đường Ninh, nhanh chóng đến khách sạn Vương Triều nhận điện thoại của gia trưởng Bản Lâm Khẳng.
Nghệ sĩ nhà mình cũng bị cướp đi rồi, An Tử Hạo còn có thể không theo sát sao?
Anh và chị Long đi theo hàng, bởi vì quá lạnh, nên ai cũng không nói gì, dù sao, đã đến nước này rồi, còn lo không thấy được mặt người ta chắc?