Thí Hôn Lão Công, Cần Giúp Sức

Chương 183: Chương 183: Thật đúng là đồ ngốc!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ôm thật chặt...

Không có bất kỳ biểu hiện gì, không có bất kỳ an ủi gì, nhưng một động tác ôm chặt, lại thắng thiên ngôn vạn ngữ.

Hồi lâu sau, Mặc Đình ôm Đường Ninh bỗng nhiên ngồi dậy, đang định xuống giường, liền bị Đường Ninh giữ chặt, Mặc Đình nghi hoặc.

Đường Ninh như búp bê chơi xấu, hoàn toàn ỷ lại trong lòng Mặc Đình.

Mặc Đình mở đèn đầu giường, khẽ vuốt lưng Đường Ninh, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên: “Không tắm rửa sao?”

“Muốn anh ôm em như thế.” Đường Ninh chôn đầu ở trong lồng ngực Mặc Đình nũng nịu: “Không muốn tách ra khỏi anh.”

“Không phải không cho anh đi nước Anh với em sao?”

Chỉ là em không muốn anh quá mệt mỏi... (suy nghĩ của Đường Ninh)

Chỉ là em không muốn anh quá mệt mỏi... (suy nghĩ của Mặc Đình)

Thật ra trong lòng biết rõ lẫn nhau, nhưng, Mặc Đình đã coi sủng thê dần dần thành sự nghiệp, sao có thể thật sự yên tâm để Đường Ninh một mình tới Luân Đôn?

Nhưng là, anh không nói cho Đường Ninh, anh muốn cho cô vợ nhỏ một bất ngờ.

Một đêm này, hai người không ngủ, cứ như vậy ôm nhau, nói chuyện phiếm đến bình minh.

Rất nhanh, An Tử Hạo và chị Long đến Khải Duyệt Đế Cảnh đón Đường Ninh đi đến sân bay, thế nhưng trước khi đi, Đường Ninh vẫn dán sát vào Mặc Đình không buông: “Chờ tôi...”

Mặc Đình duỗi tay vuốt ve mái tóc dài của Đường Ninh, chiếc nhẫn cưới trên tay, được ánh sáng khúc xạ, tỏa ra tia sáng rạng rỡ...

...

Đến sân bay, chị Long chợt phát hiện mình quên mang hộ chiếu, thế nhưng lúc này khẳng định ông nội đang tản bộ, mà cô lại không thể lại trở về theo đường cũ, bởi vì thời gian không kịp.

Đường Ninh nghĩ đến nhà trọ trước kia, cách Hải Thụy không quá xa, cho nên bèn bảo chị Long gọi điện thoại cho Lục Triệt, bởi vì cô biết chị Long có thói quen giấu chìa khoá.

Chị Long do dự một lát, vẫn là công việc quan trọng hơn, cho nên chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại cho Lục Triệt: “Lục Triệt.”

“Sao vậy?”

“Cái đó... Tôi quên cầm hộ chiếu, cậu có thể tới nhà tôi được hay không? Chìa khóa cửa nhà, giấu trong hộp thư ở cửa ra vào, hộ chiếu chắc vẫn để ở trên giường.”

Lục Triệt vốn không rảnh rỗi, Mặc Đình còn có rất nhiều văn kiện đang chờ anh ta đi đưa đâu, nhưng, nếu đổi lại là người khác, anh đã sớm bảo đối phương cút đi, thế nhưng đó là chị Long...

Dù có phiền phức, anh ta cũng không có cách nào từ chối...

“Chị hãy chờ tôi.” Thật ra Lục Triệt hiểu rõ thời gian đăng ký hơn cả mấy người Đường Ninh, cho nên lập tức lái xe đến nhà trọ của chị Long, đồng thời thuận lợi tìm được nơi để chìa khoá.

Thật ra, trang trí trong phòng, không khác khi Đường Ninh rời đi là bao, đây cũng không phải là lần đầu tiên Lục Triệt đến đây, nhưng, chị Long không ở đây, anh ta bỗng có cảm giác cực kỳ căng thẳng.

Đẩy cửa vào phòng chị Long, hoàn toàn chính xác hộ chiếu được chị Long để ở trên giường, nhưng, còn có một bộ đồ lót, chị Long chưa kịp thu dọn...

Sắc mặt của Lục Triệt hơi phiếm hồng, cầm hộ chiếu nhanh chóng rời đi, bởi vì trong lòng anh, chỉ có đồ của bà xã tương lai, mới có thể nhìn như vậy.

Chỉ có điều, bởi vì đi quá nhanh, Lục Triệt va vào cái ghế, anh bị đau rên một tiếng.

Cho dù khi đến sân bay, đi đường vẫn có vẻ khập khiễng, có điều anh vẫn cố ra vẻ bình tĩnh.

“Thật xin lỗi a, hại anh phải đi một chuyến.”

“Không có việc gì.” Lục Triệt lấy hộ chiếu ra, tựa vào cửa xe ra vẻ ngầu nói: “Lên đường bình an.”

Chị Long sốt ruột, không chú ý tới vẻ mặt của Lục Triệt, vội vàng đi vào sân bay. Mà Lục Triệt , chờ đến khi người đi xa rồi, mới vén ống quần lên xem, đầu gối chân trái rớt mất một miếng da...

Thật đúng là đồ ngốc mà!

Đương nhiên, càng ngốc hơn là, bởi vì phòng chờ máy bay của sân bay ở trên tầng hai, Đường Ninh và An Tử Hạo, thu hết phản ứng của Lục Triệt vào đáy mắt.

“Nhìn kìa, chắc va đau lắm.” An Tử Hạo vừa uống vào cà phê, vừa giễu cợt Lục Triệt.

“Hai đầu gỗ va vào nhau, tiếp theo còn có trò hay để nhìn.” Đường Ninh cũng cười, nhưng tình cảm, chẳng phải sẽ khiến người ta biến thành ngớ ngẩn, khiến đối phương làm rất nhiều việc ngốc vì nhau hay sao? Nghĩ như thế, thật sự rất ngọt.

Bởi vì thỉnh thoảng sẽ gặp fan hâm mộ, cho nên Đường Ninh không dám tùy ý đi lại, nhưng khiến cô bất ngờ chính là, cô lại một lần nữa nhìn thấy người đàn ông cao gầy kia, phóng viên phòng làm việc Hoa Vinh lúc trước thấy được Mặc Đình đưa cô đến sân bay!

Trí nhớ của Đường Ninh vốn không tệ, nhất là những người trong lòng mang ý đồ xấu, cô có thể nhanh chóng nhớ kỹ ánh mắt của đối phương, sau đó phân tích ý đồ của đối phương.

Lần này, đối phương vẫn rất lễ phép như cũ, đưa danh thiếp: “Đường tiểu thư, còn nhớ tôi không?”

“Phóng viên phòng làm việc Hoa Vinh.” Đường Ninh thốt ra.

Đường Ninh chưa nhìn danh thiếp, lại có thể chuẩn xác mà nói ra phòng làm việc của anh ta, nên người đàn ông có chút kinh ngạc, có điều chỉ trong nháy mắt, liền khôi phục nụ cười: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây, lần này cô xuất chiến đi trình diễn thời trang ở Luân Đôn đúng không?”

Đường Ninh lễ phép khẽ gật đầu với đối phương.

“Bạn trai lần trước, không đi cùng cô?” Đối phương quan sát xung quanh Đường Ninh, phát hiện không có nhân vật khả nghi, lúc này mới buông tha cho Đường Ninh: “Vậy chúng ta hẹn gặp lại ở Luân Đôn.”

“Rốt cuộc có chuyện gì?” An Tử Hạo lập tức hỏi: “Cái gì mà bạn trai lần trước?”

“Lần trước Hải Thụy xảy ra chuyện, tôi cùng Mặc Đình ra nước ngoài, bị phóng viên này bắt gặp tôi đi xuống xe Mặc Đình, có điều anh ta không biết đó chính là Mặc Đình.” Đường Ninh giải thích: “Tôi chỉ sợ, ở tuần lễ Luân Đôn này, hẳn sẽ không dễ chịu, sẽ bị người để mắt tới.”

“Sợ cái gì? Mặc tổng đâu đi cùng...” An Tử Hạo an ủi Đường Ninh, bởi vì so với người phóng viên này, anh ta càng lo lắng Lan Hề sẽ động tay động chân hơn.

Đương nhiên, Đường Ninh nhất định không tưởng tượng nổi, phòng làm việc này, ngày sau, sẽ dây dưa không ngớt với cô.

...

“Đường Ninh đã xuất phát đi Luân Đôn rồi sao?” văn phòng giải trí Chanh Điền, Lan Hề hỏi La Hạo đang đi lại trong phòng làm việc.

“Giờ chắc đang ở trên máy bay.” La Hạo trả lời.

“Bên Luân Đôn đã sắp xếp xong xuôi chưa?”

“Lần này, tìm chó săn Hàn Quốc vô cùng nổi tiếng, Đường Ninh có bất kỳ chỗ nào khả nghi, sẽ không thể trốn khỏi ống kính của bọn họ.” La Hạo xoa xoa bàn tay, khuôn mặt trầm ổn lộ sự kiêu ngạo, hắn luôn là đại biểu của ngụy quân tử, tất cả mọi người đều biết rõ.

“Cho bọn họ tất cả đặc quyền... đến khi tìm ra thứ chúng ta muốn mới thôi!” Lan Hề cáu kỉnh nói, sau đó, lại hỏi La Hạo: “Phải tốn bao nhiêu để tìm mấy người mới đào tạo, chỉ có một mình Hoa Uyển, tôi thật sự rất không yên lòng.”

...

Chuyến bay dài đến mười tiếng, khi đoàn người Đường Ninh đến Luân, nước Anh đang vào giữa trưa.

Trước khi Đường Ninh lên xe, thấy phóng viên phòng làm việc Hoa Vinh kia, con người này thật kỳ quái, không thuộc dạng chó săn dây dưa đến cùng khó đánh, nhưng, lại lộ ra một luồng hơi thở nguy hiểm.

Đường Ninh đặt hắn ở trong phạm vi phòng bị, còn ném danh thiếp của phóng viên này vào thùng rác.

Điện thoại của Mặc Đình gọi tới sau khi Đường Ninh xuống máy bay được mười phút, Đường Ninh báo bình an với ông xã nhà mình, sau đó ngủ lại ở khách sạn công ty sắp xếp.

“Trình diễn JK vào hai ngày sau, chúng ta phải đi phỏng vấn trước, mặc dù TranhĐiền đề cử cô xuất hiện, nhưng không thể chắc chắn cuối cùng.”

“Anh thu xếp đi.”

“Đường Ninh, rốt cuộc cô có ý kiến gì về việc Lan Hề “không quan tâm hiềm khích lúc trước” đưa tài nguyên cho cô vậy?” Thật ra An Tử Hạo vẫn muốn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.