Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khóe mắt Lâm Vi vẫn còn vương nước mắt, một lúc sau chờ cô ta đứng lên, nghĩ nghĩ vẫn báo cáo cho Đường Ninh: “Thứ 3 ngày 26.”
“Có phải Mặc Vũ Nhu để cô đẩy lùi hết mọi hoạt động của tôi hay không?” Đường Ninh suy đoán nói.
“’Đúng thế…”
“Nhớ kỹ chuyện lần này, còn có mỗi hợp đồng hợp tác đều giữ lại hết cho tôi, cuối tuần tôi cần dùng.” Đường Ninh bình tĩnh phân phó: “Nếu cô còn chút phát đoán thì cũng biết đi theo tôi tốt hơn hay là Mặc Vũ Nhu tốt hơn, chỉ là tiểu tam thì mãi mãi đừng nghĩ bước lên sàn biểu diễn quốc tế.”
Lâm Vi nghe Đường Ninh nói xong, trong đầu hiện lên suy đoán, dạo này Mặc Vũ Nhu liên tiếp xảy ra chuyện mà danh tiếng của Đường Ninh ngày càng cao, đoạn đường này Mặc Vũ Nhu đều dựa vào giả vờ đáng thương lấy sự đồng tình nhưng Đường Ninh… lại dẫm lên Mặc Vũ Nhu mà trùng sinh.
Lâm Vi cân nhắc thiệt hơn, quyết định vẫn nên đi theo Đường Ninh: “Tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cô.”
Đường Ninh gật đầu, vừa chuẩn bị rời đi, nhưng tới cửa, cô nghĩ tới gì đó liền quay đầu cảnh cáo Lâm Vi: “Nếu cô không có bản lĩnh xử lý tốt nguy cơ từ quan hệ quần chúng thì không cần hủy hoại danh tiếng của tôi.”
Một câu ngắn gọn, không thể tránh được mình bị hãm hại lúc nào thì không cần chạy khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Sắc mặt Lâm Vi trắng bệch, cô ta lần đầu tiên gặp được nghệ sĩ mặt không đổi sắc mà tính toán thiệt hơn cho bản thân, xem ra, Mặc Vũ Nhu ngoại trừ quyến rũ đàn ông thì chẳng có năng lực gì, cô ta cứ chờ tòn bộ giải trí Thiên Nghệ bị Đường Ninh dọn dẹp đi.
Từ công ty đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Đường Ninh quay trở lại xe, sắc mặt có chút mệt mỏi, chị Long đau lòng thay cô: “Cãi nhau với Hàn Vũ Phàm hả?”
“Hàn Vũ Phàm nói chia tay rồi.” Đường Ninh bình tĩnh đáp, nhưng cô lại không muốn bộc lộ cảm xúc của mình nên dựa vào ghế nhắm hai mắt: “Chị Long, chị biết không, lúc Hàn Vũ Phàm nói ra những lời này nhẹ nhàng, bâng quơ như trẻ con đọc sách giáo khoa vậy.”
“Còn muốn tuyết tàng em 3 năm nữa chứ.”
“Sao tên cặn bã kia có thể vô sỉ vậy chứ? Anh ta không sợ trời đánh chết sao?” Chị Long nổi giận mắng, thấy Đường Ninh khó chịu, cô chỉ có thể khuyên bảo: “Không cần khó chịu vì loại đàn ông đó, dù sao sớm hay muộn em cũng trả lại cho tên cặn bã đó gấp 10 lần.”
“Em vẫn chưa thể khống chế cảm xúc một cách tự nhiên được, đưa em về nhà đi.” Đường Ninh nhỏ giọng năn nỉ.
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
Hàn Vũ Phàm bạc tình tuyệt đối không chỉ để cô đi quảng bá sản phẩm rác rưởi, trong lòng Đường Ninh rõ ràng, chỉ cần Mặc Vũ Nhu mở miệng, anh ta càng làm được chuyện không giới hạn hơn, cô cần phải phá hỏng Mặc Vũ Nhu hoàn toàn.
Lúc Mặc Đình về nhà thì đã là 8h, chẳng qua hôm nay về nhà không ngửi được mùi hương đồ ăn, chỉ cảm thấy cả nhà chìm vào quạnh quẽ, vốn anh cho là Đường Ninh chưa về nhưng vào phòng anh nhìn thấy cô an tĩnh nằm trên giường, nhất định là chịu uất ức rồi.
Mặc Đình ngồi xuống mép giường, Đường Ninh cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền ngồi dậy ôm lấy anh.
“Muốn khóc liền khóc đi, khóc ra mới dễ chịu.” Mặc Đình vỗ vai cô trấn an.
Đường Ninh vẫn luôn nén vào lòng, nhưng bị Mặc Đình an ủi một câu, cảm giác uất ức trong người vỡ ra, cô khóc lên thành tiếng: “Thật xin lỗi, rõ ràng em đã đồng ý với anh sẽ không khóc vì những chuyện không đáng…”
“Khóc đi, khóc đi... ngoại trừ anh em còn có thể dỡ bỏ ngụy trang trước mặt ai nữa sao?” Mặc Đình cổ vũ cô, có lẽ là bàn tay anh quá ấm áp hoặc là vì Mặc Đình hơn cô 7 tuổi nên tạo cho cô cảm giác an toàn, Đường Ninh nằm trong lòng anh khóc thật lâu, khóc đến khi không khóc được nữa mới thôi.
“Tốt hơn chưa?” Mặc Đình hỏi.
“Tốt rồi.” Đường Ninh rời khỏi ngực anh: “Nhất định là anh chưa ăn tối, em đi nấu…”
Nhưng Mặc Đình không cho, trực tiếp hôn cô, không chỉ hôn mà còn dùng hơi thở của bản thân trấn an cô gái đang bi thương này.
Hôn… là liều thuốc hữu dụng nhất, cũng là thuốc giảm đau tốt nhất. Hai người hôn đến long trời lở đất, thở hồng hộc mới ngừng.
“Đường Ninh, anh hy vọng em buồn hay vui vẻ đều có thể để anh là người biết đầu tiên, mặc kệ ở bên ngoài anh đeo lên bao nhiêu chiếc mặt nạ nhưng về nhà chúng ta phải thành thật với nhau, làm cặp vợ chồng bình thường, chúng ta chỉ cần làm người mà đối phương cần.” Mặc Đình lau nước mắt hai bên má cô sau đó đứng lên: “Đã nói không cho em vào bếp nữa cơ mà.”
Đường Ninh thấy Mặc Đình xoay người vội vàng ôm lấy anh: “Em cần anh, hiện tại cần anh…Em cần anh ở cùng em, ôm em, hôn em nữa…”
“Hôn thì em cũng phải có sức lực mới được.”
Đường Ninh ngừng rơi nước mắt, xốc chăn xuống giường, dắt tay anh: “Vậy em đi cùng anh... ”
Vợ chồng hai người ăn bữa tối ấm áp, lại tắm táp một cái rồi lên giường, Mặc Đình dựa vào đầu giường xem tài liệu, mà Đường Ninh buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
“Làm sao vậy?”
“Em không ngủ được, cho em đọc một đoạn đi.” Đường Ninh lộ chăn ra khỏi đầu, năn nỉ.
Cũng chỉ có ở trước mặt ma, cô mới không cần bình tĩnh như nước, cũng không bình tĩnh giỏi giang như ở trước mặt chị Long, ở bên cạnh Mặc Đình, cô là người vợ, cô vợ cần được cưng chiều, bao bọc.
Đương nhiên ở trước mặt Đường Ninh, Mặc Đình cũng không phải là Mặc Đình mọi người vẫn biết, nếu gặp cấp dưới anh đã sớm ném thẳng tài liệu rồi, nhưng đối phương là Đường Ninh, cho nên anh tùy ý cầm một cuốn sách trên kệ quay lại giường, ôm cô vào lòng, hai người cùng nhau đọc sách.
Chuyện vô cùng đơn gản nhưng một đế vương giới giải trí như anh nguyện ý vì cô mà nếm thử loại chuyện nhàm chán nhất này.
Vết thương trong lòng dần bị vuốt phẳng, Đường Ninh nhanh chóng ngủ mất… hơn nữa ngủ rất ngon lành.
Sáng hôm sau, không khí lộ ra sự ẩm thấp, Đường Ninh bị điện thoại của Lâm Vi đánh thức, giọng điệu cũng dịu dàng hơn ngày hôm qua: “Đường Ninh, tôi vừa tới chung cư của cô nhưng chỉ có mình trợ lý của cô thôi.”
“Tôi chuyển nhà rồi.”
“Tôi muốn tới thông báo cho cô, Hàn tổng công bố tin tức cô muốn quảng bá sản phẩm, fan vừa mới kéo vào đoàn đội của cô liền đứng ra tức dậm chân, nội chiến ầm ĩ, nói nếu cô tiếp nhận quảng bá sản phẩm này, chính là ủng hộ hàng giả, bọn họ không cách nào tiếp nhận,chuẩn bị rời đoàn…”
“Mặc Vũ Nhu có thái độ gì?” Đường Ninh trực tiếp dò hỏi Lâm Vi.
“Cô ta chỉ ước gì có thể thấy cô đau khổ, đi quảng bá sản phẩm này cũng là Mặc Vũ Nhu ra chủ ý, cô ta không chỉ đơn thuần muốn chèn ép cô mà còn muốn cô sống không bằng chết.”
“Vậy nhìn xem thứ ba này ai khiến ai sống không bằng chết.” Đường Ninh trả lời đầy thâm ý: “Tạm thời không cần phải xen vào fan, để bọn họ mắng chửi đi!”