Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đường Ninh, cô hãy biết thỏa mãn đi, đừng trèo lên nữa, nếu không, tôi không biết Vũ Nhu và chị tôi sẽ còn làm ra chuyện gì để tổn thương cô, chẳng lẽ cô thật sự muốn mình đầy thương tích?” Hàn Vũ Phàm gấp giọng nói với bóng lưng của Đường Ninh: “Cô hãy quay đầu đi, đừng trả thù nữa.”
Đường Ninh không dừng bước, bởi vì cô cảm thấy Hàn Vũ Phàm, sau khi làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, ngoài buồn cười ra cũng chỉ có buồn cười.
Sau đó, Đường Ninh quay đầu, theo bản năng nhìn thùng rác cách Hàn Vũ Phàm không xa, thư mời bị xé nát của cô vẫn còn nằm ở bên trong.
Trả thù?
“Hàn Vũ Phàm, thứ tôi muốn, chỉ có công bằng, trong lòng anh hẳn rất rõ tôi đang nói gì đúng không? Anh đã cho tôi công bằng chưa?”
Vẻ mặt Hàn Vũ Phàm rất nghiêm trọng, dồn dập lần theo ánh mắt của Đường Ninh, nhưng, Đường Ninh đã nghiêng đầu đi, chỉ cho anh ta một bóng lưng cứng rắn.
Hàn Vũ Phàm suy đoán, có phải Đường Ninh đã biết chuyện đêm Tỏa Sáng hay không?
Sau khi rời khỏi văn phòng của Hàn Vũ Phàm về sau, Đường Ninh đi ra khỏi cửa Thiên Nghệ, có điều Mặc Vũ Nhu vẫn không sửa được bản tính thích rêu rao khắp nơi của cô ta, ở cửa Thiên Nghệ, chặn đường Đường Ninh, vẻ mặt ngả ngớn mà kiêu căng: “Đây chẳng phải là người mẫu mới nổi của thủ đô chúng ta - Đường Ninh sao? Gần đây vô cùng nổi tiếng đó nha.”
“Tránh ra.” Đường Ninh bình tĩnh nói.
“Tôi nhận được thư mời của đêm Tỏa Sáng, cô thì sao? Người mẫu mới nổi như chúng ta...” Mặc Vũ Nhu đặt đầu mình vào vai Đường Ninh, trong giọng nói mang theo sự mỉa mai: “Chụp xu hướng phương đông thì thế nào? Còn không phải bị giới người mẫu từ chối ở ngoài cửa? Tôi tin cô hiểu được tầm quan trọng của đêm Tỏa Sáng đối với giới người mẫu hơn tôi chứ?”
Mặc Vũ Nhu lấy thư mời ra, khoe khoang trước mặt Đường Ninh: “Tôi có... Mà cô không có, a, đúng, sao cô có thể có thư mời được đây? Bây giờ ngay cả người đại diện cô cũngkhông có, còn phải tự mình đàm phán hợp đồng đúng không?”
Đường Ninh không nhúc nhích đứng tại chỗ , mặc cho Mặc Vũ Nhu phách lối, đợi cho Mặc Vũ Nhu nói xong, Đường Ninh mới nở nụ cười, chỉ dùng âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe được nói với Mặc Vũ Nhu: “Giường của ban giám khảo... mềm hơn Hàn Vũ Phàm đúng không?”
Mặc Vũ Nhu toàn thân cứng đờ.
“Đêm Tỏa Sáng và có người bàn hợp đồng cho tôi hay không, đều không cần cô quan tâm, cô nên dùng nhiều nước hoa át đi mùi trên người cô đi... Mùi gian tình quá nồng, cô cảm thấy Hàn Vũ Phàm có thể mắt mù được bao lâu?”
Nói xong, Đường Ninh nhìn trong hai con ngươi Mặc Vũ Nhu hiện sự chột dạ, sau đó, cô cười xùy một tiếng, đẩy Mặc Vũ Nhu ra, rời khỏi cửa Thiên Nghệ, để lại Mặc Vũ Nhu ở sau lưng âm độc nguyền rủa.
Tố chất chuyên nghiệp của Mặc Vũ Nhu không cao, là bởi vì cô ta bỏ ra quá nhiều tâm tư để tính kế và ham hư vinh, lại còn kề vai sát cánh với Hàn Vũ Phàm, nếu không, cô ta vào nghề bốn năm năm, thế nào cũng có thể đi lên đỉnh cao, không đến mức bây giờ vẫn chỉ nằm ở hạng B.
Sau khi ra khỏi Thiên Nghệ, chị Long mang theo nụ cười thần bí ngồi trên xe đợi cô, vẻ mặt Đường Ninh vô cùng nghi hoặc, cuối cùng không nhịn được cười ra tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
“Chị dẫn em đi một nơi.” Nói xong, chị Long khởi động xe hơi, sau đó đưa Đường Ninh đến nội thành phồn hoa nhất thủ đô, đi vào thương hiệu trang phục xa hoa nhất.
“Dẫn em tới đây làm cái gì?” Đường Ninh nhìn tủ trưng bày, hơi sợ bị fan hâm mộ phát hiện ra.
“Mua chiến bào...”
Giọng nó trầm thấp từ tính này, không phải từ Long tỷ, mà là xuất phát từ Mặc Đình chờ đợi đã lâu ở khu khách quý, chỉ thấy anh mặc một bộ âu phục màu xanh đậm ôm lấy cơ thể cao ráo tráng kiện của anh, bước đi tự tin và tôn quý, khóe miệng nở nụ cười tự tin mị hoặc, như thể đế vương bước ra từ bức tranh.
“Đình...”
“Đêm Tỏa Sáng, người Thiên Nghệ không muốn em xuất hiện, thế nhưng anh nhất định muốn em phải nở rộ kinh diễm.” Mặc Đình đi đến phía sau cô, ôm eo cô, để cô nhìn thẳng vào đường cong hoàn mỹ của mình, bởi vì cô có được một cặp chân thon dài mà ngay cả thần thánh cũng phải ghen tỵ.
Chị Long thức thời rời khỏi cửa hàng xa xỉ phẩm, để lại hai vợ chồng thân mật với nhau, Đường Ninh cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể, không nhịn được gắt giọng: “Công việc nhàn lắm sao?”
“Bận đến thế nào đi nữa cũng không được quên quan tâm em...” Mặc Đình lẩm bẩm bên tai Đường Ninh, nhẹ nhàng ngậm vành tai của cô, lại nói: “ Có phải anh chưa nói cho em... anh là khách quý bí mật của đêm Tỏa Sáng đúng không?”
Đường Ninh sửng sốt một chút, sau đó khôi phục bình tĩnh, Hải Thụy nắm nhiều giải thưởng lớn như vậy, Mặc Đình có mặt, đây là chuyện đương nhiên.
“Đây là lần đầu tiên hai chúng ta cùng xuất hiện sau khi kết hôn, lần trình diễn ở HF không tính, cho nên anh rất coi trọng cơ hội này.”
“Sở dĩ mang em tới cửa hàng này đặt làm lễ phục trước, là bởi vì tính bảo mật của bọn họ được làm rất tốt, mà gần nhất đang đẩy mạnh dòng lễ phục tình nhân, toàn thế giới, là độc nhất vô nhị.”
Đường Ninh nghe xong, trong lòng rốt cuộc hiểu rõ ý của Mặc Đình, anh muốn vào ban đêm, mặc lễ phục cùng dòng với cô, khoác lên trang phục đặc biệt bí mật thuộc về hai người, dù cho quan hệ vợ chồng không thể công bố ra ngoài, nhưng...
Anh muốn cô hiểu rõ, bất kể anh ở vị trí nào, ở nơi nào, cô và anh cũng đều là vợ chồng...
Người duy nhất có thể sóng vai với anh.
Cho dù là lễ phục của bọn họ, không để cho người ta nhìn ra bất kỳ liên hệ gì, nhưng, chỉ cần nhãn hiệu quần áo giống nhau...
Đường Ninh cũng cảm thấy an toàn, và rất ấm áp, quan trọng nhất chính là, bọn họ —— vinh nhục cùng hưởng!
“Nói như vậy, anh đã chọn xong rồi?” Đường Ninh ấm lòng, kinh ngạc với sự cẩn thận của Mặc Đình có thể làm đến tình trạng này, cho nên cô không chút nghi ngờ, Mặc Đình đã chuẩn bị xong tất cả.
“Đi theo anh.” Mặc Đình nắm tay cô, đưa cô đi vào phòng thử áo, sau tấm ngăn, Đường Ninh thấy lễ phục trên người ma nơ canh, hai con ngươi lập tức lộ vẻ kinh diễm.
“Đi thử xem.”
Đường Ninh cố kìm nén cổ họng nóng cháy, đi vào phòng thử đồ, hai tay gần như run rẩy lấy bộ lễ phục kia xuống, cô làm người mẫu nhiều năm như vậy, trang phục gì cũng đã từng mặc qua, nhưng... Duy chỉ có bộ trang phục này, khiến cô có cảm giác muốn rơi lệ.
Đây là một bộ lễ phục đuôi cá màu xanh vỏ cau hở vai, cắt may tinh tế, khiến cơ thể Đường Ninh càng thêm thon dài hoàn mỹ, thân váy không hề trơn bóng như truyền thống, mà dùng trân châu cao quý tô điểm, mặc ở trên người cô, dịu dàng mà linh động, tựa như cảnh đẹp trong tranh.
Đường Ninh đờ đẫn đứng trước gương lớn trong phòng thử đồ, nội tâm lại phun trào mãnh liệt...
Mãi đến khi, Mặc Đình cũng đã thay xong lễ phục, lặng lẽ đi tới phía sau cô.
Vào lúc này, Mặc Đình, mặc đồ vét thủ công phục cổ màu xám, thắt cà vạt báo vằn, trong túi trước ngực đặt khăn vuông đã được gấp sẵn, tôn quý như thân sĩ nước Anh, đồng thời nhiều hơn một phần cương nghị trầm ổn so với quý tộc.
Đường Ninh từ trong gương nhìn hai người, nắm chặt tay Mặc Đình hỏi: “Chúng ta giống vợ chồng quá, bị đoán ra thì làm sao bây giờ?”