Tịch Uyển.
Bầu trời trong xanh mây trắng, ánh nắng lấp ló qua những lá cây, tiếng chim hót líu lo trên cành phong cảnh hôm nay trong xanh tươi đẹp khiến người người tâm trạng thập phần tốt đi làm những công việc của mình. Nhưng có người tâm trạng không vui, Nhiễm Tịch chán nản nằm dài trên bàn đá trước sân, bộ dáng lười biếng không mất phần linh khí, không một chút thô tục.
“Hiazzz.” Nhiễm Tịch không khỏi than ngắn thở dài. Lăng Lăng hiếm khi có dịp rãnh rỗi nàng bình thường công việc chồng chất từ khi thành lập Huyết Sát Cung nàng bận tối mặt tối mài không có dịp hầu hạ tiểu thư, nay Huyết Sát Cung đã đi vào quỹ đạo nên nàng cũng rãnh rỗi đôi chút. Lăng Lăng đứng bên cạnh Nhiễm Tịch đây là lần thứ mười ba tiểu thư thở dài, không nhịn được tò mò hỏi:“ Tiểu thư có chuyện gì khiến người phiến lòng sao?“.
Nghe được câu hỏi của Lăng Lăng đáp lại nàng ta chính là một câu thở dài.Lăng Lăng khó hiểu liếc mắt nhìn Nhược Hy đứng không xa ý hỏi là chuyện gì xảy ra. Nhược Hy cũng mờ mịt lắc đầu tỏ vẻ nàng cũng không biết.
Dù sao không có việc gì Nhiễm Tịch khoác tay bảo Lăng Lăng cùng Nhược Hy lui xuống, chính mình vẫn giữ nguyên tư thế lúc đầu không di chuyển. Trong lòng Nhiễm Tịch buồn bực mấy hôm này Lãnh Hàn đi sớm về khuya, tuy lúc trước cũng có tình trạng này nhưng vì lúc trước công vụ trong triều bề bộn khiến hắn phải vào cung giải quyết đống tấu sớ, nhưng mấy ngày nay khi nàng hỏi hắn tỏ vẻ thần bí không trả lời chỉ ẩm ừ cho qua rồi ôm nàng ngủ.
Nhiễm Tịch đã cố dùng tất cả mọi biện pháp nhẹ nhàng, nũng nịu, giận dỗi, uy hiếp mà chẳng cạy miệng đối phương ra được câu nào. Không biết Lãnh Hàn giấu dím nàng cái gì có khi nào hắn bên ngoài có nữ nhân khác hay không. Không không không.... Nhiễm Tịch a ngươi không được nghĩ bậy ngươi phải tin tưởng Hàn.
Nhiễm Tịch gạt bỏ ý tưởng vừa nghĩ lắc lắc cái đầu cho nó tan biến đi, không thèm nghĩ nữa, hừ nếu Hàn mà làm gì có lỗi với nàng, nàng quyết không tha, Nhiễm Tịch quyết định bày kế để cạy miệng Lãnh Hàn xem dạo này hắn giấu nàng chuyện gì.
Tối đó Nhiễm Tịch chuẩn bị một bàn thức ngon rượu thơm chờ Lãnh Hàn về nàng bắt đầu kế hoạch, không bao lâu Lãnh Hàn trở về vừa mở cửa ra tầm mắt đã rơi vào thân ảnh mảnh mai ngồi trước bàn thức ăn, Lãnh Hàn hơi bất ngờ vì giờ này Nhiễm Tịch còn thức, mấy ngày trước nàng còn giận dỗi hắn chẳng thèm ngó ngàng tới bây giờ thì nàng muốn làm gì đây?.
“Nàng còn chưa ngủ?” Lãnh Hàn bước đến bên người Nhiễm Tịch ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nhiễm Tịch cười hỏi:“ Đã dùng bữa tối chưa?”
“Chưa.” Hắn bận rộn tới giờ vẫn chưa ăn tối.
“Tốt lắm ăn thôi, ta đợi chàng về cùng ăn tối đó.” Đôi mắt tinh nghịch của Nhiễm Tịch đảo qua đảo lại đầy giảo hoạt.
“Được” Lãnh Hàn tuy không biết nàng có ý đồ gì nhưng cũng lâu rồi hắn không được ăn cùng nàng, vui vẻ cầm đũa gắp đồ ăn đút cho nàng rồi bản thân mới ăn một ngụm.
Bữa ăn kéo dài không lâu Nhiễm Tịch kêu người vào dọn rồi bắt đầu kế hoạch chuốt say Lãnh Hàn, đây là rượu chính nàng ủ công thức đặc biệt một người ngàn chén không say nhưng Lãnh Hàn nàng phải dùng loại rượu mạnh mới có thể thành công.
“Hàn, chàng xem rượu này ta vừa mới ủ, chàng dùng thử xem nó thế nào?” vừa nói tay vừa rót rượu vào chén của Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn không chần chừ do dự một hơi cạn sạch chén rượu trong tay, chính tay Tịch Nhi rót cho hắn dù đó là độc dược hắn cũng không một chút do dự uống vào, huống chi hắn cũng biết nàng sẽ không hại hắn.
“ Rất thơm, có chút ngọt.” Lãnh Hàn híp híp đôi mắt tím thưởng thức mùi rượu thơm ngon, bình thường khi ở chung với nàng hắn sẽ không giấu đi đôi mắt tím, Nhiễm Tịch cũng từng nói mắt tím hắn rất đẹp với lại dùng dược che giấu cũng không tốt dược có ba phần độc nên khi nào ra ngoài hắn mới dùng dược che đi đôi mắt tím này.
Nhiễm Tịch thấy vậy lại rót thêm vài chén rượu cho hắn nói:“ Nếu thơm ngon vậy chàng uống thêm đi tốt sức khỏe.” nàng cũng không lừa Lãnh Hàn rượu này nàng có thêm vào một chút thuốc bồi bổ thân thể, bình thường Lãnh Hàn chinh chiến một thời gian dài tuy rằng cơ thể đầy đặng nhưng quanh năm bị thương không ít khiến thể trạng không phục hồi kịp nên những món ăn nàng làm đều giúp hắn bồi bổ thân thể cường tráng.
Nhưng còn một đều mà Nhiễm Tịch đã quên mất do quá quan tâm đến đều muốn hỏi lại thêm vào rượu không ít thuốc bổ nên kết quả ngược lại với mong muốn của nàng.
Một hồi lâu không thấy Lãnh Hàn trả lời nàng vui mừng đóan rằng Lãnh Hàn đã bắt đầu say, vui vẻ dìu Lãnh Hàn đến bên giường bắt đầu hai tay ôm lấy gương mặt mê ngươi kia của Lãnh Hàn bắt đầu hỏi:“ Hàn, chàng nói cho ta biết mấy ngày nay chàng giấu ta chuyện gì đúng không?”
Nhiễm Tịch thấy ánh mắt đối phương nhìn nàng đầy thâm tình, thật sâu trong đôi mắt tím dấy lên hai ngọn lửa trong lòng thầm than “không xong. Hình như nàng bồi bổ cho Hàn nhiều quá khiến hắn hóa sói rồi.”
Nhiễm Tịch xoay người định chạy còn chưa kịp chạy thì một bàn tay đã vươn ra nắm chạt eo nàng, khiến nàng chạy không thoát, vòng tay siết chặt khiến nàng không cách nào cử động được, Nhiễm Tịch thầm nghĩ mình tiều đời.
“Tịch Nhi..... Tịch Nhi.” âm thanh khàn khàn vang bên tai nàng đôi môi Lãnh Hàn nhẹ nhành cắn vành tai nàng nơi đó là nói mẫn cảm của nàng, Lãnh Hàn không ngừng vừa cắn vừa thổi khí khiến tai nàng ngứa ngáy toàn thân nóng bừng.
“Hàn... chàng... bình tỉnh..” Giọng của Nhiễm Tịch cũng có chút khô, mỹ nam bên cạnh ánh mắt mê ly nhìn nàng như vậy, nàng sợ không nhịn được... ăn hắn.
Lãnh Hàn đè Nhiễm Tịch xuống giường lớn mềm mại cuối đầu hôn xuống môi nàng mút lấy tất cả hương thơm mật ngọt từ nàng không bỏ xót, lưỡi hắn cuồng quét khoang miệng nàng hút hết không khí tươi mát của nàng, hôn thật sâu thật lâu đến khi Nhiễm Tịch không thở nỗi ra vẻ phản khán thì hắn mới lưu luyến mà buông ra.
Động tác Lãnh Hàn không dừng lại môi hắn bắt đầu hôn xuống cổ rồi xương quai xanh của nàng, bàn tay không ngừng cởi từng lớp trên y phục của Nhiễm Tịch.
“Tịch Nhi.... Ta yêu nàng.” Lãnh Hàn trong lúc mê mang, nhìn thấy khuôn mặt Nhiễm Tịch đỏ ửng tình ý dạt dào, không khỏi trong lòng rục rịt nụ hôn tiếp tục đi xuống đến nơi hai đỉnh núi hoàn hảo đầy đặn vừa nắm tay của Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn cuối đầu hé môi mút mạnh trước ngực Nhiễm Tịch, nàng ăn đau mở mắt định ngăn cản Lãnh Hàn lại, không thôi thì nguy mất, tay vừa giơ lên không trung thì bất ngờ dừng lại, Nhiễm Tịch trợn mắt nhìn một màn trước mặt... Ai đó đang làm công việc dang dở đã ngủ say, hơn nữa một bên cắn một tay cầm vật trước ngực của nàng mà ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Nhiễm Tịch làm mọi cách cũng không di chuyển cái đầu hay bàn tay của nam nhân trước mặt không biết phải làm gì ngoài bỏ mặc hắn, trong đầu thầm nghĩ “ Nàng thề nàng sẽ không cho Hàn đụng đến một giọt rượu nào nữa. Càng không thể bồi bổ quá mức...” Nàng thiếu chút nữa là bị ăn sạch rồi.T^T Nguy hiểm thật.