Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 16: Chương 16: Chính tay làm




Sáng hôm sau người nằm bên cạnh không thấy đâu trên giường hơi lạnh chứng tỏ người kế bên đã rời đi từ sớm, Nhiễm Tịch mơ màng đứng dậy, nghe thấy trong phòng có động tĩnh Sương nhi gõ nhẹ cửa đi vào, Sương nhi là một trong bốn nha hoàn mà Lãnh Hàn đưa đến bên cạnh nàng để bảo vệ nàng lúc không có hắn, chính tay hắn chọn ra mỗi người đều có đặc điểm riêng .

Sương Nhi tính tình ôn hòa gương mặt trái son xinh xắn rất dễ bắt chuyện với mọi người , Lăng Lăng tính tình lãnh đạm ít nói lại dịu dàng gương mặt trắng nõn mịn màng , Đường Như tính tình thì lại vui vẻ khuôn mặt đáng yêu kết hợp với nụ cười trong ngây thơ khiến người sờ không nỡ buông tay, còn Nhược Hy tính tình thì lạnh lùng khuôn mặt ngũ quan thanh tú lúc nào cũng lạnh nhạt với mọi người . Mỗi người mỗi vẻ, đừng nhìn họ dễ thường lãnh đạm thì khinh thường được, mõi người đều mang trong người võ nghệ cao siêu.

Sương Nhi bước vào cầm đến chậu nước giúp Nhiễm Tịch rữa mặt, thay quần áo. Mọi việc xong nàng cùng với Lăng Lăng và Nhược Hy ra phủ Nhiễm Tịch muốn thành lập thế lực thì bước đầu tiên phải có là tiền. Nàng cùng Lăng Lăng và Nhược Hy đi đến một cửa hiệu, bên trong là sòng bạc Kỷ Dương , Nhiễm Tịch mặc một bộ nam trang màu trắng, ngũ quan xinh đẹp được nàng che dấu sau lớp trang điểm, trên tay cầm một cây quạt nhìn sơ qua giống như là một công tử bột được gia đình che trở rất tốt.

Lăng Lăng cùng Nhược Hy giả làm hai gã sai vặt bước đi phía sau do được Nhiễm Tịch giúp che dấu khuôn mặt cộng thêm khí chất luyện võ lâu năm tắm trong mưa máu của hai người, khiến mọi người không ai dám lại gần ba người.

Nhiễm Tịch bước vào bên trong có một kẽ sai vặt ra tiếp các nàng khẽ khôm người “ Đại nhân mời vào “ gã sai vặt với khuôn mặt cười cười chỉ nàng sáng bến sòng bạc lớn còn một chỗ trống, nàng bước đến ngồi xuồng, Lăng Lang cùng Nhược Hy đứng phía sau nàng.

Những nam nhân nhìn Nhiễm Tịch vừa mới ngồi xuống tỏ ra trêu ghẹo “ Ngươi nhìn ẽo lả tuổi cũng nhỏ thế này có biết chơi hay không, nhìn là biết ngươi được phụ mẫu che trở chưa trãi sự đời thôi thì về bú sữa mẹ đi, đến anh em chúng ta típ tục chơi” tên nam nhân thô thiển nói có vẻ khiêu khích, Nhiễm Tịch không quan tâm tới gã nhận bạc từ Lăng Lăng ném vào ô trắng.

“Mặc kệ hắn cho hắn đặt đi tiếp tục mọi người đặt nào ô số chẵn là màu trắng, ô sô lẽ là màu đen nào đặt đi.” Gã nam nhân cầm lên cái tô để hai con súc sắc đậy lại bằng chiếc dĩa bắt đầu lắc lắc còn không quên hô to.

“Đã đặt xong hết chưa, gia mỡ đây!” gã nam nhân nhìn mọi người đã đặt xong xuôi đa số là ô đên chỉ mình Nhiễm Tịch là ô trắng, gã nam nhân nhìn Nhiễm Tịch “ Người có chắc chắc đặt hết số tiền đó lên ô trắng không?“.

Nhiễm Tịch không trả lời chi nhìn vào chén xúc sắc gã đặt trên bàn, gã tức giận vì Nhiễm Tịch không trả lời hắn, hừ lạnh môt tiếng mỡ đĩa ra “Hừ tiểu tử chuẩn bị chung tiền cho gia đi, ngươi thua chắc....” chưa nói hết lời gã đã im lặng trợn mắt nhìn trên bàn súc xắc, mọi người đều đứng hình “sao có thể gã đã lắc ra số lẽ mà sao có thể là số chẵn “ gã dụi mắt để chắc mình không nhìn lầm. “tên tiểu tử này chỉ là ăn may, đúng chỉ là ăn may thôi “.

Lại một lần nữa đổ súc xắc bên trong ai cũng im lặng “ sao có thể gã đổ mười lần đều là số chẵn“.Nhiễm Tịch vẫn đặt số tiền ở ô trắng đó nhưng có sự khác biệt là trong tay Lăng Lăng từ cầm một tờ ngân phiếu chắt thành nhiều tờ, cho thấy nàng thắng được khá nhiều. Chơi chán rồi nàng cũng không ở lại đâu không thôi sẽ phiền phức nên đứng dậy cũng Lăng Lăng và Nhược Hy đi ra song bạc.

Như cảm nhận được gì Nhược hy lập tức ôm Nhiễm Tịch biến mất lên cây Lăng Lăng theo phía sau nhìn xuống chỗ họ vừa đứng lại xuất hiện thêm nhiều gã nam nhân “ Làm sao bây giờ mất dấu rồi?” một gã to xác nam nhân nhăn mài nhìn gã nam nhân khác.

“ Nếu không tìm được bọn hắn lấy lại tiền lão đại sẽ giết chúng ta mất.” Lão đại mà bọn hắn nói chính là tên đã đỗ súc xắc và khiêu khích Nhiễm Tịch, vừa nhìn nàng đã nhận ra ngây.

“Đi thôi về phủ “ Thấy bọn chúng rời đi Nhiễm Tịch ra lệnh hồi phủ. Bước vào Tịch Uyển khuôn mặt nàng như nỡ hoa cười mãi không ngừng trông tay lại là cặp ngân phiếu vừa gom vừa đếm.

Bỗng Đường Như bước vào cung kính “ Tiểu thư, chủ tử cho người đem y phục lại đây cho người “.

Nhiễm Tịch buông trong tay ngân phiếu ngước đầu lên nhẹ nói “ Đem đến “. rồi cuối xuống típ tục đếm ngân phiếu.

“Vâng” Đường Như cung kính.

Một lúc sau hãi gã áo đen vác một cái rương đến trước mặt nàng, hai người áo đen này là Nhất Sát cùng Nhị sát, bọn họ cung kính cúi đầu với nàng “ Tiểu thư, chủ tử ra lệnh chúng thuộc hạ đem đến cho tiểu thư mời tiểu thư xem qua” Nhị Sát cung kính lên tiếng.

Lúc này Nhiễm Tịch đã bỏ ngân phiếu vào họp nhỏ đưa cho Sương Nhi, Bước đến cái rương Nhất Sát nhẹ mỡ bên trong lộ ra một bộ y phục màu xám thêu đóa sen trắng tinh sảo, Nhiễm Tịch cầm lên bộ y phục vãi mềm mại sờ vào thật thích, kiểu dáng không quá cầu kỳ, lại nhẹ nhàng, vừa nhìn nàng đã thích , kế bên là bộ trang sức được đều chế tỉ mỉ bằng ngọc màu trắng lấp lánh, trâm cài, đôi bông đều là hình hoa sen trắng tinh khiết như đang nở rộ. Nhiễm Tịch nàng từ trước đến này không thích cầu kì không thích những trang sức nặng đầu , nhưng cầm lên những cái đó trâm khiến nàng thích từ tận đáy lòng.

“Tiểu Thư đây là chính tay chủ tử thiết kế ra bộ y phục và cho tú nương có tay nghề nổi tiếng nhất Thanh Long quốc làm ra, cùng với bộ trang sức là chính tay chủ tử tự làm. “ Nhất Sát thành thành thật thật nói, Nhiễm Tịch nghe mà ngẩn cả người, Lãnh Hàn hắn tự khắc trâm cho nàng sao?, Đâu đó trong tim nàng lại càng không ổn càng ngày đập càng nhanh, nàng vui vì không phải hắn tặng cho nàng bộ y phục tơ tằm quý giá, cũng không phải là bộ trang sức bằng ngọc mà nàng vui vì hắn chính tay làm cho nàng.

“Miễn là Hàn làm ra bằng vãi tơ tầm hay vãi bố, đá cứng hay, ngọc thô vẫn là ngọc tốt ta đều thích vì đó là chính tay chàng làm cho ta.” Bắt giác Nhiễm Tịch nói ra lời khiến người trong Tịch Uyển đều sửng sờ.

Chính nàng cũng không biết, bây giờ nàng chỉ nhớ đến Lãnh Hàn, nhớ khuôn mặt hắn cử chỉ đáng yêu của hắn tưởng tượng ra hắn ngồi khắc ngọc trâm tạng nàng, nàng bỗng cười nhẹ trong mắt vô hạn ôn nhu, đám Nhất Sát xem mà ngẩn cả người.

Bỗng có một cơn gió thổi tới kèm theo giọng nói lạnh lùng “ Quay chỗ khác “ Nghe được giọng nói quen thuộc Nhiễm Tịch chỉ ôn nhu cười, còn đám Nhất Sát đều quay lưng.

Bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt , Lãnh Hàn xuất hiện nàng hơi bất ngờ nụ cười vẫn giữ y thinh. Khi nảy nàng cười lãnh Hàn đứng trong bống tối cũng thất thần, nụ cười xinh đẹp ôn nhu trong mắt nàng không thoát khỏi mắt hắn khiến hắn chìm sâu vào khi ấy tim hắn đập rất nhanh. Vì muốn xem biểu hiện khuôn mặt nàng khi thấy đống đồ hắn tự mình làm sẽ thế nào, nhưng thật may hắn đã đến bằng không hắn sẽ bỏ lỡ khoản khắc xinh đẹp này .

Thấy Lãnh Hàn vẫn còn thất thần Nhiễm Tịch cười vui vẻ lấy tay quơ quơ trước mặt hắn, vừa quơ vài vòng chưa kịp rút tay đã bị một cánh tay to lớn nắm chắt kéo vào lòng, bất ngờ Lãnh Hàn cúi xuống hôn lên cánh môi anh đào của nàng, không có chiếm đoạt chỉ có ôn nhu tha thiết, nụ hôn như biểu đặt tình cảm của hắn giành cho nàng vậy. Khiến nàng chìm đắm vào trong nụ hôn đó, đầu óc trống rỗng, hai người cứ dây dưa luân hãm trong đó không ai muốn thoát ra.

Đám người Nhất Sát vẫn đứng yên một chỗ quay lưng về phía hai người ánh mắt giao nhau.

“ Chúng ta lui ra hay là vẫn đứng như vậy?”

“Chủ tử bảo chúng ta quay lưng, nếu không có lệnh của chủ tử chúng ta không được nhún nhích “

“Phải đợi tới chừng nào?”

“ Tới khi chủ tử ra lệnh “

“...”

“...”

“...”

“...”

Cả đám im lặng trao đổi ánh mắt nhìn trời thầm than.

Chương này ta thấy dài nhất trong các chương. Khúc đầu hơi chán nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.