Trên xe ngựa Lãnh Hàn ôm chặt Nhiễm Tịch chỉnh sữa tư thế thoải mái để nàng dựa vào người mình, Nhiễm Tịch hưởng thụ Lãnh hàn chăm sóc nhắm mắt lại.
“Mệt không?” dường như hỏi dường như khẳng định nhìn xuống tiểu nhân nhi trong lòng, đôi mắt nàng khép lại, khuôn mặt như ẩn như hiện trắng nõn, hai má mềm mại đáng yêu, môi hé mở, nhìn khiến người phía trên nhịn không được muốn hung hăng ăn nàng.
“Ân” khẽ thì thào “ thật mệt, ta không thích chút nào.” Nhiễm Tịch rầu rĩ, ở đó toàn là mấy nữ nhân dòm ngó nam nhân của nàng, nàng thật không thích.
“Nàng a” Lãnh Hàn thật bó tay với nàng, hắn sao không nhìn ra được tâm tư của nàng, hắn cũng không thích ánh mắt của mấy nam nhân khác nhìn nàng chút nào. Hắn thật muốn móc mắt những tên đó ra ném cho chó. (Au: Anh bá đạo quá.)
Nàng nhận thấy có ánh mắt nhìn nàng suốt buổi tiệc không mấy tốt lành. Nhưng khi nàng nhìn xuống thì không nhận thấy nữa, nàng nghĩ nàng phải cẩn thận hơn.
Lãnh Hàn thấy nàng lâm vào trầm tư cũng không phiền nàng chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Ánh mắt hắn ôn nhu, lúc nàng cùng Hoàng quân Kỳ gặp nhau hắn đã đến đó và nghe rõ ràng những đều nàng nói. Hóa ra Hoàng Quân Kỳ cùng nàng không quan hệ gì, thật tốt. Hắn tin nàng nhưng hắn sợ mất nàng. Nếu không có nàng hắn không biết mình sẽ như thế nào, hắn nhận thấy bất tri bất giác nàng đã đi sâu vào tim hắn ngấm vào cốt tủy hắn, từng lời nói hành động của nàng đều ngấm vào đầu óc cùng thân thể hắn, Thật tốt vì nàng là của hắn, hắn phát hiện ở trước mặt người ngoài nàng lạnh nhạt ít nói, nhưng với hắn cùng gia đình nàng, nàng luôn dễ gần đáng yêu, đặc biệt với hắn nàng luôn có những biểu hiện khiến hắn yêu không thôi.
Đến phủ cả hai đều về Tịch Uyển, không bất kỳ cản trở nào, ánh trăng dần lấp ló sau đám mây, hai thân ảnh ôm nhau thật chặt,một đêm vô mộng.
Trong những ngày gần đây bỗng tin đồn Huyết Sát Cung vừa được lan truyền rộng rãi, đây là một bang phái vừa thành lập trong hai tháng thế nhưng trong đó có những sát thủ bật nhất được huấn luyện nghiêm khắc chuyên ám sát, thu thập thông tin, kinh doanh toàn thiên hạ. ai cũng tò mò người thành lập ra Huyết sát Cung như thế nào, nam vẫn là nữ, xinh đẹp hay xấu... tin đồn càng ngày càng lan truyền khắp nơi. Triều đình bận rộn điều tra không biết Huyết sát Cung là bạn vẫn là thù, trong triều bận rộn lên xuống.
Lãnh hàn cũng bận liên hồi không thời gian cùng Nhiễm Tịch tiêu dao đây đó, hắn thật vắng vẻ nàng đâu, mỗi tối đến nàng đã ngủ hắn nào nỡ gọi nàng dậy sáng lại lên triều sớm bắt đầu giải quyết sự vụ đến tối muộn, nếu không có những chuyện này chắc hắn đã ôm tiêu nhân nhi của hắn mà bồi đắp tình cảm rồi.Lãnh hàn oán thầm Huyết sát Cung sao không đợi hắn ôm mỹ nhân về hãy thành lập chứ. (Au:....)
Tịch Uyển
“ Tiểu thư, mọi thứ được sắp xếp theo ý người “ Đường Như bên cạnh nhỏ nhẹ.
“Tốt lắm, mọi người vất vả rồi “ Nhiễm Tịch nhìn về bốn người Sương Nhi, Lăng Lăng, Đường Như, Nhược hy.Thời gian qua bốn nha đầu này vất vả rồi, vì thành lập Huyết sát các, mấy nha đầu này cũng chạy đông chạy tây, mõi người một việc, Sương Nhi quản lý ám sát cùng tình báo, Lăng Lăng quản lý kinh doanh, Nhược Hy quản lý huấn luyện cùng đào tạo ám vệ, Đường Như quản lý dạy dỗ cầm,kỳ, thi, họa, và một số ẩn thuật.
Nàng thì bận tối mặt tối mài, Lãnh Hàn thì quay lại vào ban đêm nàng mệt quá nên cũng lười mở mắt nhận biết được hương thơm trên người hắn mới chìm sâu vô ngủ, bỗng nàng thấy nhớ hắn, không biết có đại sự gì khiến hắn bận rộn không có thời gian đến thăm nàng như vậy.
“haizz... “ Nhiễm Tịch thở dài, thật nhàm chán.
“Ai” Nhược Hy phản ứng nhanh nhất một tay cầm kiếm chỉa thằng vào bóng dáng đứng đó.
“ A a a a “ Giọng la già nua run rẩy, Nhiễm Tịch đứng phất dậy trố mắt không thể tin “Lão...lão nhân“. sư phụ nàng a, sao người ở đây?
“Nha đầu có thể bảo...bảo nàng lấy kiếm ra được không.?” Dương Ưu vẻ mặt ủy khuất mắt hơi chảy nước nhìn Nhiễm Tịch. Ta già rồi đừng hù ta.
“Nhược Hy dừng tay.” Nhiễm Tịch gấp gáp nói “ Lão nhân sao người đến đây? Không phải người đang ngoạn thiên sao?”
“Nha đầu ta vừa về đừng có mà hỏi nhiều như vậy.” Dương Ưu bắt đắc dĩ nhìn nàng.Đồ đệ hắn a, vẫn nhiều lời quan tâm hắn như vậy.
Nhiễm Tịch tự nhiên khóc lên khiến Dương Ưu cùng bọn người sương Nhi giật mình.”Nhà đầu có chuyện gì, ai bắt nạt ngươi, ta dùng độc, độc chết hắn.” Dương Ưu hoảng thần lo lắng, nha đầu làm ông hết hồn nga.
“Lão nhân ta nhớ người lắm...thật nhớ người... tại ta... ta... xinh lỗi “ Nhiễm Tịch khóc nấc lên nói không tròn câu. Dương Ưu rối loạn “ Xin lỗi gì a, nha đầu ngốc ta nghe bảo con kết hôn, người làm sư phụ này phải quay về uống rượu mừng của con a. Đừng khóc ngoan nào, ta về rồi ai dám bắt nạt con ta độc chết hắn thay con.” Dương Ưu nói một cách chắc chắn.
--- Đoạn cuối tháy sao sao ấy nhỉ?