Nghe câu nói Lãnh Hàn phu thê Thiên Hùng chấn kinh, họ vừa nghe cái gì đây? Hàn Vương vừa gọi họ là của gì, Nhạc phụ?? Nhạc Mẫu??
Phu thê Thiên Hùng hóa đá tại chỗ, Lãnh Hàn thấy họ cứng ngắt tại chỗ cũng không hề gì lên tiếng nói: “ Hôm nay tiểu tế đến đây là để dâng sính lễ.”
“Sính lễ??” Thiên Hùng vẫn còn đang mơ màng không hiểu chuyện gì, thì đằng sau lưng Lãnh Hàn, Nhất Sát dẫn đầu một đoàn người khiêng những chiếc rương lớn vào cửa phủ, bỗng chốc trong sân của thừa tướng phủ chất đầy rương lớn, sân thừa tướng phủ rất lớn nhưng những chiếc rương chiếm cứ từng vị trí ngây ngắn tuy đã dồn đến góc nhưng vẫn không còn chỗ để.
Thiên Hùng lúc này mới định thần, Nhất Sát đem dang sách sính lễ cung kính giao cho Nhan Kim Ngọc.Bà theo bản năng cầm lấy, nhìn xuống danh sách từng hàng từng hàng mắt bà trợn càng ngày càng to, toàn những vật quý của lạ.Thiên Hùng lấy lại tinh thần nhanh chóng mời Lãnh Hàn vào phòng khách gã sai vặt cầm bình trà bước đến rót đầy chén trà của Thiên Hùng cùng Lãnh Hàn sao đó im lặng lui ra, Thiên Hùng có lễ nói:“ Vương gia mời dùng trà.”
“Nhạc phụ không cần khách sáo. Hôm nay tiểu tế đến là có hai nguyên nhân.” không đợi Thiên Hùng chờ lâu Lãnh Hàn lại nói tiếp:“ nguyên nhân thứ nhất là đến đưa sính lễ, nguyên nhân thứ hai là muốn nhạc phụ, nhạc mẫu bàn bạc về ngày thành thân của ta cũng Tịch Nhi.”
Nói đến Nhiễm Tịch trong mắt Lãnh Hàn trở nên dịu dàng cùng sủng nịch, sự thay đổi của Lãnh Hàn bị Thiên Hùng bắt gặp, lúc đầu ông nghe danh Hàn Vương thị huyết giết người thành tánh, lạnh lùng đáng sợ nhưng trước mắt ông đây người này dường như không giống như lời đồn, ông có thể thấy được người này sủng nịch nữ nhi của mình thế nào, thật ra lúc đầu ông còn hơi lo sợ khi con gái phải ủy khuất gả cho Hàn Vương nhưng bây giờ ông yên tâm rồi, có một người sủng nịch nữ nhi của ông như vậy còn gì bằng.
“Vương gia đã nói như vậy rồi thì trước tiên ở đây dùng bữa cơm gia đình, sau đó chúng ta sẽ bàn tiếp, vương gia thấy thế nào??” Thiên Hùng lên tiếng.
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Lành Hàn không do dự đáp ứng, bữa cơm gia đình nghe thật ấm áp.
Lãnh Hàn đến thừa tướng phủ dâng sính lễ không bao lâu liền tới tai Nhiễm Tịch, nàng bất ngờ đến nổi không thốt nên lời đợi Nhược Hy bên cạnh lên tiếng gọi nàng mới hồi phục lại tinh thần, đứng dậy từ trên ghế bay vèo ra cửa trong khoảnh khắc ấy nàng không giống như là một nữ nhân lạnh nhạt nữa mà là như một chú chim nhỏ nhanh chóng bay đến nơi ấm áp của mình. Không bao lâu Nhiễm Tịch thấy thân ảnh của Lãnh Hàn trong phòng khách đang cười nói với phụ mẫu nàng, vì do chạy quá gấp nàng thở hồng hộc tay ôm ngực đều chỉnh lại hơi thở thân mình dựa vào góc cây che mát trước sân, vừa thở vừa nhìn quanh, sân nhà nàng từ trước rộng rãi nhưng hôm nay đã chất đầy những cái rương to, nàng kinh ngạc không nói thành lời.
Vừa quay đầu lại trước mặt đã xuất hiện thêm một người, thân ảnh cao to che chắn trước mặt nàng, mùi hương quen thuộc bao quanh lấy cái mũi nhỏ của nàng, chính là Lãnh Hàn, không biết hắn xuất hiện trước mặt nàng từ khi nào, nàng nhìn Lãnh Hàn có hơi thất thần hôm nay hắn ăn mặt vô cùng trang nghiêm, tóc được bới gọn gàng cố định bởi trâm ngọc trắng thả xuống phần dưới, y phục màu trắng được hắn khoác lên người nhìn vô cùng xinh đẹp, đừng trách nàng vì nàng không có câu nào để tả được vẻ đẹp chính xác của hắn, khuôn mặt ý cười tà mị thêm vài phần sủng nịch vài phần ôn nhu, đôi mắt màu tím tuy đã được che đi thay bằng một đôi con ngươi màu đen nhưng Nhiễm Tịch loáng thoáng nhìn thấy ánh tím mờ nhạt, trong đoi con ngươi in rõ hình bóng của nàng.
Trong phòng khách Thiên Hùng không ngừng thao thao bất tuyệt, Lãnh Hàn cũng không mang vẻ lạnh lùng thay vào đó là nét dịu dàng cha vợ hỏi gì hắn ngoan ngoãn đáp đó. Thoáng liếc mắt ra ngoài sân hắn bỗng nhìn thấy thân ảnh nàng từ đằng xa chạy tới, dường như nàng chạy quá gấp nên hơi thở nặng nhọc, hắn thấy nàng dừng bên kia táng cây,tao nhã đứng dậy cẩn trọng xin phép Thiên Hùng rời đi một chút. Thiên Hùng vui vẻ đồng ý, hắn cũng đứng dậy đi tìm nương tử của mình.
Lãnh Hàn đưa tay vuốt nhẹ lưng nàng ôn nhu hỏi:“ Đã đỡ chưa?“.
Nhiễm Tịch đều chỉnh lại hô hấp không trả lời hắn chỉ gật đầu, nghĩ ngơi một chút thì ngước lên nhìn hắn rồi liếc ra trong sân ý hỏi hắn “chuyện gì vậy.?“. Lãnh Hàn cười nâng hai bàn tay nàng lên đầy trân trọng quỳ xuống một chân vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc:“ Tịch Nhi chúng ta thành thân nhé!!”
Tuy thánh chỉ đã hạ xuống nhưng lúc đó hắn vẫn chưa hỏi qua ý nàng, bây giờ hắn thành khẩn cầu xin nàng gả cho hắn. Nhiễm Tịch bất động một dòng nước ấm chảy qua trong lòng nàng, trái tim nàng vang lên từng nhịp đập “thình thịch” không ngừng.
“Ta đồng ý.” sống hai đời nàng chưa bao giờ chứng kiến có một nam tử nguyện ý vì một nữ từ quỳ xuống nói những câu mật ngọt như vậy, ở đất nước Thanh Long này cũng không khác gì mấy nước còn lại, nam nhân là trụ cột trong nhà cái quỳ gối là quỳ cha quỳ mẹ, quỳ trời quỳ đất, quỳ thiên tử chưa từng có quỳ vì muốn thành thân với một nữ nhân.