Chiêu Tài đi theo Liên Thập Cửu cũng đã được 5 năm, đối với tâm tư vị gia này vẫn không đoán được.
Nhưng là, chủ tử nói chôn, nô tài có thể nói gì?
Tuyết đọng dày đặc, nhưng dễ hơn nhiều so với chôn trong đất.
Không lâu sau, Ninh Sơ Nhị chỉ còn lại cái đầu.
Nói đến định lực của Ninh gia tiểu thư, cũng coi như là tốt nhất.
Nằm im thẳng đến khi Chiêu Tài chôn xong, sau khi thấy bốn phía không còn tiếng bước chân, nàng mới bò ra từ trong tuyết.
Loại tự lực cánh sinh, tinh thần giữ gìn thể diện này quả nhiên rất đáng khen.
Tuy nhiên...
“Ngài, ngài chưa đi!!”
Ninh Sơ Nhị trợn tròn đôi mắt, nhìn người đứng bên cạnh, cùng với lò sửa người nào đó đang cầm trong tay.
“Phải, đang đợi Ninh đại nhân.”
Thần sắc hắn nhàn nhạt.
Áo choàng lông chồn bị gió thổi lên, lộ ra trường bào lụa dệt màu xanh đen bên trong, có chút thanh lãnh đạm mạc.
“Ninh đại nhân nằm ở chỗ này làm gì?”
Tư thái coi chuyện này hoàn toàn không liên quan đến mình, giống như người sai kẻ khác dùng tuyết chôn nàng là một người khác.
Ninh Sơ Nhị hít hít cái mũi đông lạnh đến đỏ bừng, tận lực đứng lên.
“Hạ quan...Đêm qua đọc sách cổ, cảm thấy việc ngồi giữa trời đất rất là tiêu sái, cho nên hôm nay cố ý thử một lần.”
“Ồ?”
Thật ra hắn có chút hứng thú.
“Tư vị kia như thế nào?”
“Rất tốt.”
Nàng thừa nhận, nàng không muốn mỗi lần xuất hiện trước mặt hắn đều mất mặt như vậy.
“Đại nhân nếu không có chuyện gì, hạ quan đi trước một bước.”
Liên Thập Cửu khẽ gật đầu, nhưng không nói gì nữa, chỉ sau khi nàng xoay người rời đi được vài bước mới lẩm bẩm.
“Người làm giả quan ấn, sung quân ba năm, người tố giác được 500 lượng hoàng kim, thật là việc buôn bán có lời.”
Giả tạo, quan ấn!!
Ninh Sơ Nhị nhìn bàn tay rỗng tuếch, cùng củ cải đang khắc dở trong tay Liên Thập Cửu, toàn thân chấn động.
Khó trách, nàng luôn cảm thấy trong tay thiếu thứ gì đó.
Ninh Sơ Nhị cả người sửng sốt, nhưng đáng tiếc, ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu là.
Khắc được củ cải này, quả nhiên là có chút giống.
Nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, mắt thấy hắn xoay người sắp đi, liền nhấc chân chạy vọt qua.
“Liên đại nhân, chờ đã!”
Trời giá rét, tuyết đọng dưới chân sớm đã kết băng, Ninh Sơ Nhị không để ý, dưới chân trơn trượt, trực tiếp đâm vào hắn.
Tai nạn bất thình lình xảy ra như vậy, không ai có thể phản ứng kịp.
Bông tuyết văng khắp nơi, một người bị đâm ngã xuống đất, một người khác ngoạm lấy củ cải... Nhanh chóng ăn sạch.
Liên Thập Cửu thừa nhận, hắn đối với sự ngu xuẩn của Ninh Sơ Nhị đã tập mãi thành thói quen.
Cho đến lúc nàng gả cho hắn, còn có thể mặc đồ rách chạy đến học đường của Ninh Trung Thu, ném cứt chó vào mặt tiên sinh khi dễ đệ đệ.
Trải qua hơn một năm tôi luyện trong quan trường, hắn cho rằng nàng ít nhiều sẽ thông minh hơn một chút.
Nhưng sự thật chứng minh, chết cũng không hối cải, bảo thủ không chịu thay đổi vẫn là tiêu chuẩn nhân sinh cơ bản của nàng.
“Liên đại nhân, ấc. Hạ quan, ấc, muốn mời ngài ăn bữa cơm xoàng.”
Ninh Sơ Nhị bị nghẹn nấc lên, nhưng cố hết sức giải quyết bối rối trước mặt.
Trên tuyết, người kia yên tĩnh giống như đã chết.
Liên Thập Cửu ngơ ngác nhìn góc áo rách nát của mình, lông mày nhăn lại.
... Xiêm y này của hắn, là hàng dệt ngự cung của Tây Vực.
Hắn mới mặc hôm nay.
Ninh Sơ Nhị biết Liên Thập Cửu là người rất coi trọng dáng vẻ bên ngoài, cúi đầu nói.
“Đừng, ấc, không được a.”
Nàng khi nào mới có thể nói chuyện nghiêm túc với hắn một chút.
Liên Thập Cửu đứng lên, đi đến chỗ xe ngựa.
Cổ tay áo bị Ninh Sơ Nhị tóm chặt.
“Ta... Mời ngài. Ăn một bữa cơm đi.”
Nàng thật sự cảm thấy có lỗi, bất kể là trước kia hay bây giờ.
Vạt áo trong tay bị ngoại lực rút ra, nàng ấp úng nhìn bóng dáng dần dần đi xa, cả trái tim trống rỗng.
“... Lên xe.”
Thật lâu sau, nàng nghe được một tiếng nói nhỏ.
Trong lòng bỗng xiết chặt, cho rằng chính mình nghe lầm. Lúc nhìn qua, hắn cũng không thèm quay đầu lại, mà lên xe.
Chiêu Tài vỗ nhẹ lên bờ vai của nàng, nhỏ giọng nói.
“Đại nhân gọi ngài.”
Lúc này mới khiến nàng hồi thần lại.
Trong xe một đường không nói chuyện.
Ninh Sơ Nhị xoa xoa ngón tay ngồi ở một góc xe ngựa, đánh nấc trộm đếm bạc.
Mời hắn ăn cơm, hẳn là rất quý.
Điều khiến người ta không nghĩ đến chính là, xe ngựa dừng trước cửa Liên phủ.
Trạch viện quen thuộc, hành lang tinh xảo.
Đứng ở trong sân viện nàng đã ở suốt ba năm, tâm trạng chua sót lâu ngày thật khó nói ra.
Dưới chân Liên Thập Cửu không ngừng, một đường đi đến nội viện.
Ninh Sơ Nhị có mấy phần xấu hổ, lại không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể ngơ ngác đi theo phía sau hắn.
Hạ nhân Liên phủ đều cực kỳ lễ nghĩa, nhìn thấy hai người một trước một sau đi vào, hết sức cúi người hành lễ nhưng vẫn khó tránh khỏi một trận kinh ngạc.
“Đó là thiếu phu nhân sao?”
“Hình như là vậy.”
“Còn mặc quan phục, ta thấy giống như là Ninh cữu gia.”
Ninh Sơ Nhị nghe những người đó thì thầm, tinh thần có chút hoảng hốt.
Khi ngước mắt lên lần nữa, đã đi theo hắn đến thư phòng.
Cửa khép hờ, nàng thử đẩy ra, thấy hắn đang cởi áo choàng tùy ý ném sang một bên.
Trong phòng đốt chậu than ấm áp.
Ninh Sơ Nhị sững sờ đứng ở một bên, vừa định há mồm nói gì đó, lại kinh ngạc nhìn thấy hắn cởi cả áo ngoài.
Cổ áo mở rộng, lộ ra khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Nàng thấy hắn từng bước tiến về phía nàng, gần đến mức nàng thậm chí có thể cảm nhận được vân da căng tràn sức sống.
Bên má là hơi nóng hắn thở ra, gần trong gang tấc, Ninh Sơ Nhị khẩn trương đến mức hít thở cũng có chút khó khăn.
Thần sắc Liên Thập Cửu lại cực kỳ thản nhiên, duỗi tay đem áo trong cùng áo ngoài đặt ở trên bình phong phía sau nàng.
Ninh Sơ Nhị hoảng loạn nhắm mắt lại, không dám nhìn, chỉ nghe thấy hắn nâng giọng phân phó.
“Chuẩn bị nước, để ta tắm gội.”
Lúc Ninh Sơ Nhị chạy ra, cả khuôn mặt đều xấu hổ đỏ bừng. Từ trong nội viện đi ra, cũng không biết nên đi đâu, đang lúc chần chừ, gặp phải một nha hoàn người gầy như cành liễu.
“Xe, xe đến trước núi, tất ~ có đường!”
Nha hoàn nhìn nàng, khí thế rộng rãi nói.
Nàng có chút buồn cười nhấp môi, đáp lại.
“Không đâm tường nam không quay đầu.”
Nha đầu này là nha hoàn hầu cận của nàng ở Liên phủ, tên là Tiểu Xuân, bộ dáng không tệ, nhưng lúc khẩn trương sẽ nói lắp.
Lúc hai người cảm thấy nhàm chán, thích nói chút tục ngữ pha trò.
Bởi vì Ninh Sơ Nhất thỉnh thoảng cũng đến Liên phủ, thời điểm không phân biệt rõ hai người này, Tiểu Xuân sẽ nói ra câu ám hiệu.
Sơ Nhất đáp là: Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Quả thật câu này không cần não, nhưng người bình thường cũng sẽ không động não vào những việc thô tục như vậy.
“Thiếu ~ phu nhân, thật sự là ngài?”
Thấy Tiểu Xuân kích động như vậy, khiến Ninh Sơ Nhị có chút cảm động như tái ngộ lão hữu.
Vừa định tiến lên nắm tay nàng, đã thấy nàng rụt đầu lẩm bẩm một câu.
“Còn ~ tưởng Ninh cữu gia, mất ~ hứng.”
“...”