Sau bình phong, Ninh Sơ Nhị vỗ về trái tim kinh hoảng, trên làn da dường như vẫn lưu lại sự lạnh lẽo khi ngón tay của hắn lướt qua.
Nàng có chút đứng ngồi không yên đi hai bước, cuối cùng dừng tầm mắt trên chiếc váy thêu hoa văn kim ngân màu hồng củ sen kia.
Đây là áo cũ của nàng.
Lúc mới vừa thành thân, nàng nghe theo lời phụ thân dạy dỗ, hàng ngày nên mặc đồ giản dị, cảm thấy giống như gần thêm một bước với hiền thê lương mẫu.
Lúc đấy nàng còn nhớ rõ nàng mặc một thân trắng thuần, khi đón Liên Thập Cửu hạ triều vào cửa, ánh mắt lập tức cứng đờ.
“Nương ta, thật sự nhảy hồ?”
Việc hôn nhân của hai người, Liên phu nhân vẫn luôn không đồng ý, thắt cổ, cắt cổ tay, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Ngay cả ngày đại hôn, còn ôm bài vị tổ tông ở trước cửa lau nước mắt.
Nàng lúc ấy lắc đầu như trống bỏi, sau khi nói ra nguyên do, bị hắn đen mặt kéo đi may mấy bộ đồ mới.
Chuyện này, là một trong những sở thích của hắn.
Khó trách sau khi nàng hồi phủ vẫn luôn không tìm thấy, mà là rơi ở chỗ này sao.
Hoặc là hắn giữ lại...
Ninh Sơ Nhị đột nhiên không dám nói rõ nguyên do của việc này, thay quần áo, giơ tay kéo tóc mai, từ bên trong đi ra.
Lúc đó, Liên đại nhân còn đang ngẩn người nhìn bình phong, hơi nghiêng đầu là có thể thấy dung nhan có thể so sánh với đào hoa.
Ninh Sơ Nhị đẹp, rũ bỏ đôi lông mày cố tình vẽ cho lãnh ngạnh trên mặt. Không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại sở hữu sự ngây thơ độc nhất không nói lên lời.
Hắn đã lâu không thấy nàng mặc nữ trang.
Người nào đó cũng đã lâu không mặc nữ trang, cho nên lúc đi đường, vẫn như cũ bước đi theo kiểu bước quan.
“Ninh đại nhân hạ triều còn mang quan uy, ngược lại đi vô cùng quen thuộc.”
Trong lời hắn nói có vài phần trêu chọc, nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười.
Ninh Sơ Nhị không biết chọc giận hắn chỗ nào, sau khi cân nhắc một lúc lâu, đổi thành bước đi gót sen, quả nhiên thấy sắc mặt hắn hòa hoãn hơn một chút.
Tính tình Liên Thập Cửu có chút quái đản, nhưng thắng ở cái rất dễ dỗ.
“Muốn nhìn hài tử, chờ ta sai người ôm đến đây.”
Ninh Sơ Nhị không dám tin nhìn hắn.
“... Thật chứ?”
“Ta không có hứng thú trêu đùa phụ nhân vô tri.”
Nàng là phụ nhân, nhưng không phải là người vô tri.
Chỉ là lúc này Ninh Sơ Nhị không có tâm tình phản bác, trong lòng tràn đầy vui sướng có thể nhìn thấy nhi tử của mình.
Thời điểm nhi tử được ôm đến đây, cả người Ninh Sơ Nhị đều cứng đờ.
Mười tháng hoài thai, nỗi đau sinh sản, nếu không phải bất đắc dĩ, có người mẫu thân nào nhẫn tâm buông bỏ nhi tử của chính mình.
Lúc nàng rời phủ, hài tử mới được một tuổi rưỡi, đôi mắt to nhấp nháy, nhìn thấy nàng xách bọc nhỏ đi ra khỏi Liên phủ.
Nàng khóc giữa tuyết bay, mặt đầy nước mắt nước mũi, suýt nữa tự làm mình đông cứng lại, nhi tử của nàng lại chỉ phất phất tay với nàng, không có nửa điểm lưu luyến.
Ninh gia Tiểu Nhị lý giải hành vi này là sự ngây thơ của hài đồng, đã từng nửa đêm trèo tường Liên gia để xem nhi tử của mình như thế nào.
Nhưng sự thật chứng minh, tiểu bánh bao quá tốt, càng ngày càng có khí chất của Liên đại nhân.
Mỗi khi nàng bị xem như thích khách mà ném ra ngoài tường, hắn rất có hứng thú nhìn trong chốc lát.
Ninh Sơ Nhị cảm thấy mình không xứng với chức mẫu thân, cho nên khi cửa được đầy từ bên ngoài vào, nàng chậm rãi làm tư thế cúi người, hai tay giơ ra chuẩn bị ôm lấy hắn.
Nàng cố gắng bắt mình không khóc, cố gắng mỉm cười.
Nhưng khi nhìn thấy “nhi tử”, nàng vẫn không kìm được mà rơi lệ.
Bởi vì thứ người hầu ôm đến căn bản không phải là Phì Phì, mà là một quyển họa chân dung Phì Phì.
Nhìn “nhi tử” bị treo ở trên tường, nàng quay đầu chất vấn.
“Đây là thứ chàng nói, nhìn hài tử?”
“Bằng không?”
Liên đại nhân tâm tình rất tốt đứng chấp bút, một bên thưởng thức “bức vẽ đẹp” của mình, một bên thêm vài nét vẽ vào chỗ không hài lòng.
Dù sao Ninh Sơ Nhị cũng coi như một nửa đệ tử đạo môn, tâm tư thông thấu hơn so với người khác một chút.
Điều quan trọng nhất là, cho dù nàng không hiểu cũng không tranh được với Liên Thập Cửu.
Sau khi âm thầm nguyền rủa chồng trước một lúc lâu, nửa ngày đọc “tiểu nhân luận”, rốt cuộc mới thuyết phục được mình nghiêm túc nhìn bức họa.
Phì Phì béo, cánh tay nhỏ như củ sen, khuôn mặt nhỏ phấn nộn, miệng cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.
“Khuôn mặt lớn lên càng ngày càng giống ta, thịt mềm mềm.”
“Vòng tay bạc trên cổ tay vẫn là chiếc vòng do ta tự mình đặt, vẫn đang đeo.”
Nàng nghẹn ngào vỗ về bức họa, nhìn từng bức một.
“Vẽ thật tốt, nhìn gần giống như thật.”
Liên Thập Cửu vẫn luôn không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nhìn bóng dáng xuất thần của nàng.
Lúc Ninh Sơ Nhị mở miệng nói lời từ biệt với hắn, thái độ cực kỳ dịu ngoan, nhưng bức họa trong tay bị nắm thật chặt đến nhăn nhúm.
Nàng nói, “Ta vẫn luôn thưởng thức tài vẽ đẹp của chàng, chàng để cho ta mang một bức về đi, hàng ngày nhìn cũng tốt.”
Hắn chống tay trên bàn sách, nghiêng đầu tựa lên.
“Chàng biết đấy, ta cũng chưa bao giờ làm việc xấu.”
“Chàng đưa tranh cho ta cũng coi như hành thiện tích đức, tích phúc khí cho kiếp sau. Hay là ta giúp chàng bói một quẻ, coi như đáp lễ.”
“Bói toán sao...?”
Liên đại nhân cười khẽ.
“Chi bằng ta tốn chút bạc để mua sách.”
Từ khi biết lịch do Khâm Thiên Giám Linh đài lang cùng Giám chính đồng biên soạn, hắn ra cửa đều không thèm xem lịch.
Ninh Sơ Nhị cân nhắc một chút, thử thăm dò nói.
“... Nếu không, ta đến Liên phủ làm việc? Chàng biết ta không có bạc, bạc ta nợ chàng, khẳng định không thể trả lại ngay. Khâm Thiên Giám cần phải dùng quan ấn gấp, nếu chàng không ngại, sau khi hạ triều ta sẽ đến đây...”
Thời điểm Ninh Sơ Nhị nói những lời này, vẫn luôn lén nhìn Liên Thập Cửu.
Nàng không biết sau khi trải qua chuyện như vậy, hắn còn nguyện ý gặp nàng hay không.
Yêu cầu như vậy, cũng có chút được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội đến Liên phủ, mới có cơ hội nhìn Phì Phì của nàng.
Liên Thập Cửu vẫn luôn bất động thanh sắc, những tiểu tâm tư đó của nàng, không cần nói, cũng rõ như ban ngày.
Ninh Sơ Nhị lâu không thấy hắn trả lời, nghĩ là hắn không muốn.
Cúi đầu nói.
“Một khi đã như vậy, ta...”
“... Nấu cơm đi, mỗi ngày sau khi hạ triều, hồi phủ làm bữa tối cho ta.”
Ninh Sơ Nhị không nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý thỉnh cầu của nàng, nhất thời sững sờ tại chỗ, ngây ngốc nói.
“Vậy thì... khi nào thì xong?”
“... Làm đến khi nào ta không muốn ăn nữa.”