Thị Ngược Thành Tính

Chương 103: Chương 103




CHƯƠNG 103

Vốn dục vọng đã trướng đầy không chỗ phát tiết, lần này chẳng những lối ra bị ngăn chặn, mà nơi cho tới bây giờ không hề có vật gì tiến vào đột nhiên bị đẩy mạnh này nọ, cho dù xem ra thật nhỏ, cảm giác mang đến cũng giống như cả người đều sắp bị chen đến muốn nổ tung.

“Không…không…” Lục Đỉnh Nguyên thét chói tai, điên cuồng lắc đầu, cực lực vặn vẹo thân thể.

Cũng may Hàn Lượng có dự kiến trước mà đè y lại, nếu không nhất định sẽ bị thương. May là với công lực hiện tại của Hàn Lượng có thể dễ dàng ngăn chặn Lục Đỉnh Nguyên, bằng không nếu vẫn là lúc trước, Lục Đỉnh Nguyên toàn lực vùng vậy, chỉ sợ thứ kia rất có thể gãy nằm lại trong cơ thể y.

“Lượng…buông ra…buông tha ta…không cần…” Lục Đỉnh Nguyên giống như điên rồi mà kêu lên, nước mắt vỡ vụn theo đầu lắc lư, vẩy ra bốn phía.

“Ngoan…Nai con ngoan…Nhịn một chút…không đau…”Hàn Lượng dừng lại động tác trong tay, hôn môi Lục Đỉnh Nguyên.

Không phải là vấn đề đau hay không, là muốn nổ chết, huyết mạch toàn thân giống như đều phải nổ tung, giống như toàn thân y nháy mắt biến thành một vật căng phồng, hoặc là nói, y trở nên chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại của nơi đó.

Cảm giác kia quá mức mãnh liệt, trướng đầy, trướng đầy thêm, nghĩ đến chính mình sẽ nổ chết, rốt cục không thể thừa nhận thêm nhiều hơn nữa, nhưng theo thứ kia đẩy mạnh từng tấc, cư nhiên có thể thừa nhận càng nhiều. Lục Đỉnh Nguyên đã không biết tích tụ trong cơ thể là khoái cảm hay sợ hãi, y chỉ là run rẩy, không ngừng run rẩy. Toàn thân không tự chủ được mà co rút, trừ bỏ khóc, trừ bỏ giãy dụa, y có thể nhớ tới, chỉ có Hàn Lượng.

“Lượng…chủ nhân…tha ta…tha ta…” Khi Hàn Lượng tiếp tục động tác vừa rồi, phần sau của ngọc bổng tiếp tục được đẩy mạnh vào, Lục Đỉnh Nguyên rốt cục không nhịn được mà bắt đầu cầu xin tha thứ.

Hàn Lượng nhìn phân thân trong tay không ngừng run run chảy ra chất lỏng trong suốt, căn căn mạch máu nổi lên, huyết mạch phẫn giương, biết Lục Đỉnh Nguyên nhất định thực vất vả. Nhưng chính hắn cũng không hề thoải mái, hạ thân sung huyết, đem đũng quần rộng thùng thình đội lên một cái lều trại cao cao.

“Nai con…nhẫn nhẫn…Ta cùng ngươi…”Hàn Lượng đem hạ thận tới gần Lục Đỉnh Nguyên, cọ cọ bàn tay bị trói của y, trong lúc an ủi Lục Đỉnh Nguyên, lại đổi lấy chính mình mồ hôi đầy người.

“Chủ nhân…” Khi cảm giác được Hàn Lượng cũng là khát vọng y, dục vọng của Lục Đỉnh Nguyên không được giảm bớt, mà lại càng sâu một tầng, cả người đều thiêu đốt, cháy đến trước mắt y đều là ánh lửa, mỗi một tấc của thân thể đều đang kêu gào cùng một cái tên — Hàn Lượng.

“Chủ nhân…chủ nhân…chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên không ngừng lẩm bẩm một câu này, cũng không còn cầu xin tha thứ.

“Ngoan…Nai con ngoan…” Ngón tay của Hàn Lượng lại bắt đầu động, rất nhẹ, thực thong thả, nhưng không hề dừng lại.

“A…ha…chủ nhân…chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên kêu, mồ hôi rơi như mưa, làm ướt tóc, lệ trong mắt cùng “lệ” của phân thân cũng chưa từng ngưng lại.

“A…muốn chết…a…chủ nhân…” Lục Đỉnh Nguyên từng đợt co rút, khi thứ kia rốt cục chui vào hoàn toàn, y không biết đã cao trào vài lần, lại thế nào cũng không bắn được, miệng lung tung gào thét, vài lần thất thần lại sinh sôi bị cảm giác trên thân thể kéo trở về.

Sau khi cây ngọc bổng toàn bộ vùi vao trong thân thể Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng rốt cục không nhịn được, cúi đầu hôn lên linh khẩu không ngừng chảy lệ của Lục Đỉnh Nguyên.

“A…” Hàn Lượng liếm lộng một phen, đổi lấy Lục Đỉnh Nguyên sung sướng đến cơ hồ ngất đi.

Vật nhỏ không ngừng bị chất lỏng phồng lên đẩy ra, lại bị Hàn Lượng dùng đầu lưỡi nhấn trở về.

“…Ha…ha…” Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy chính mình thực sự muốn chết, hít thở không thông mà không ngừng thở mạnh, ngay cả một chữ đều không nói được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.