Thị Ngược Thành Tính

Chương 112: Chương 112




CHƯƠNG 112

Nghiễm Hàn Cung bên này bắt đầu có người quấy rầy, cùng lúc chỗ của Lục Đỉnh Nguyên cũng không yên tĩnh.

“Chủ tử, người đi theo lại nhiều thêm hai đội.” Phi Ảnh thấy Lúc Đỉnh Nguyên thu công mới nhẹ giọng báo cáo.

“Ân,” Lục Đỉnh Nguyên mắt cũng không mở, nói: “Không cần để ý tới, thăm dò rõ ràng là môn phái nào là được.” Mấy ngày nay Lục Đỉnh Nguyên ngày đêm luyện công, công lực so với lúc ở Nghiễm Hàn cung tiến bộ một chút, đã khôi phục gần bốn thành.

Lục Đỉnh Nguyên nghĩ đến, mấy ngày cách Hàn Lượng này, nhất định khó có thể chịu đựng như lần đầu tiên, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ ngay cả 2 ngày y cũng không chịu đựng được, phải vận dụng món đồ chơi mà Hàn Lượng cho y mang theo. Nhưng mỗi đêm khi dục hỏa lên cao, y nhớ tới, không chỉ là vuốt ve của Hàn Lượng, còn có ngày ấy, khuôn mặt trầm tĩnh tươi cười của Hàn Lượng, câu kia “Ngôi nhà này, ta giúp ngươi thủ” cứ luôn quanh quẩn bên tai, lại kỳ dị trấn an sự nôn nóng của y.

Đúng vậy, Lượng đang đợi y trở về! Y nhất định phải nhanh chóng xong việc, nhanh chóng trở về, về nhà. Nhà a! Hai mươi sáu năm qua, y chưa từng cảm giác được rõ ràng như vậy, nơi đó là nhà của y, là nơi vô luận y đi đâu đều phải trở về, đều phải vướng bận. Nhà của y! Vì có Hàn Lượng, mà trở thành, ngôi nhà chân chính.

Lần này xuất phát muộn, cho nên mọi người đều vội vàng lên đường, buổi tối có chỗ trọ liền ở, không chỗ trọ liền dừng ở hoang vu dã ngaoij, buổi sáng vừa dậy liền tiếp tục đi về trước, không vì đại hội võ lâm sắp diễn ra, cũng muốn nhìn xem đối phương rốt cục là bày ra trận thế gì, để sớm có đối sách.

Nhưng sau khi đi ra được 10 ngày, chẳng những biết được Nghiễm Hàn cung bên kia có người gây hấn, bên này cũng bị người theo dõi đuổi kịp, người đến càng ngày càng nhiều càng ngày càng đông. Đối phương cũng rất kỳ quái, chỉ đi theo, không có động tác gì.

“Lần này chỉ sợ không có ý tốt.” Tiểu Hà Tử than thở.

“Đi dặn dò, không cần gấp gáp chạy đi, nghỉ ngơi dưỡng thân, đúng hạn đến nơi là được.” Lục Đỉnh Nguyên hạ lệnh.

“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử khó hiểu.

“Vô luận chúng ta đến lúc nào, đối phương cũng đã sớm hạ cục, chúng ta sẽ không tìm hiểu được tin tức già. Ngược lại, tất cả hành động của chúng ta đều ở dưới mí mắt của đối phương, rất rõ ràng. Đừng làm chuyện vô dụng, chỉ làm cho người chê cười mà thôi.” Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh. “Gậy ông đập lưng ông, làm không sai.”

Phi Ảnh nhíu mày, biết bên ta không chiếm được thiên thời địa lợi, nhưng càng biết Lục Đỉnh Nguyên cố tình là loại người “biết rõ núi có hổ vẫn hăng hái vào núi tìm hổ”.

Phi Ảnh cũng là người thông minh, mỗi ba năm ngày, ở trong thôn trấn hoặc thôn xóm hoang dã, sẽ ở lúc đám người theo dõi không chú ý, để lại một đến hai gã ảnh vệ. Chờ mọi người đến khu vực luận võ, đội ngũ khổng lồ của Lục Đỉnh Nguyên, đã thiếu một phần lớn, đối phương lại ngay cả khi nào rời đi cũng không biết.

Đối với hành động của Phi Ảnh, Lục Đỉnh Nguyên mở một mắt nhắm một mắt, làm như chính mình không biết. Y biết Phi Ảnh đây là vì phòng ngừa, lại càng hiểu được, làm như vậy, không thể nghi ngờ là phân tán lực lượng bên ta, tiếp tục như vậy, chỉ sợ ngay cả người hầu cũng không còn. Phải biết rằng, mười tâm phúc đứng đầu ở bên người, cũng một hai tâm phúc phân tán ra ngaoif chuẩn bị tùy thời tiếp ứng, mức độ đả kích cùng ngăn trở địch nhân, khác biệt không chỉ nửa điểm! Nhưng lúc này y không thể nói Phi Ảnh cái gì, chỉ có thể mỗi ngày luyện công, luyện công, để chính mình có thể đánh tan tính toán của đối phương. Chỉ có đầu lĩnh là y đủ mạnh, chỉ cần đầu lĩnh là y không ngã, sẽ không có người dám động bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.