CHƯƠNG 10
Này là tình huống gì đây? Sao một đám đều như đang chạy trốn vậy? Đột nhiên đối mặt với căn phòng không còn một bóng người, Hàn Lượng có điểm há hốc mồm. Vừa mới là một phòng tràn đầy người tạc rầm rầm, lúc này lại đột nhiên im lặng làm cho hắn vốn thích thanh tĩnh đột nhiên có điểm không thích ứng.
Kỳ thật ngay lúc nghe Tiểu Hà Tử và Xuân Hà xưng hô Hàn Lượng đã sớm đoán được thân phận của Lục Đỉnh Nguyên. Chính là đường đường đứng đầu một cung chẳng lẽ đúng là bị hắn nói mấy câu liền dọa đến sao? Cư nhiên cũng đi vội vàng như vậy? Hàn Lượng lắc đầu, bất giác có chút bực mình.
Lục Đỉnh Nguyên một hơi trở về phòng ngủ của mình, ở cửa phân phó một tiếng “Ảnh, thủ” liền tiến vào mật thất. Mở ra cửa ngầm, lướt qua mật đạo, thẳng đến khi ngã lên chiếc giường hàn ngọc Lục Đỉnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nguy hiểm thật, mới nãy suýt nữa đã thất thố. Y ở trong cung của chính mình chưa từng phải chật vật như vậy. Dục hỏa đến hảo hung! Lục Đỉnh Nguyên lấy tay hướng hạ thân sờ soạng, vẫn là một mảnh mềm mại như cũ.
“Úc!” Gầm nhẹ một tiếng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ muốn nâng tay chấm dứt chính mình. Phế nhân, chính mình thủy chung là một phế nhân!
Nhờ vào giường hàn ngọc này y đã thành công áp chế dục hỏa rất nhiều năm, mỗi khi đến lúc oi bức ngay cả giường hàn ngọc cũng trấn không được, cũng là lúc y ra ngoài khiêu chiến.
Mà nay, y thầm nghĩ phá nát chiếc giường này! Ngày tháng như vậy, rốt cuộc còn muốn y phải trải qua bao lâu nữa? Sống như vậy, rốt cuộc còn có ý nghĩa hay không?
Lục Đỉnh Nguyên nằm trên giường hối hận một trận, sự lạnh lẽo của giường hàn ngọc cuối cùng cũng làm cho y bình tĩnh lại.
Gian mật thất này vốn là nơi luyện công của các đời cung chủ Nghiễm Hàn cung, chưa bao giờ có kẻ ngoài cung chủ đi vào, cũng chưa bao giờ dùng vì người khác. Tuy rằng giường hàn ngọc là Lục Đỉnh Nguyên sau đó đem vào, nhưng giường hàn ngọc vốn là cực phẩm dành cho việc luyện công, có nó hỗ trợ, việc luyện công nhất định có được thành tựu lớn. Đã đến nơi này, cũng đã nằm trên giường, Lục Đỉnh Nguyên đơn giản đứng dậy luyện công.
Nghiễm Hàn cung vốn là môn phái thuần nữ tử, võ công tuy có chỗ độc đáo, nhưng nội công tâm pháp — Ngọc Hư công—căn bản là thuần âm hàn, nội công càng cao thì càng phải thanh tâm quả dục, cho nên mấy trăm năm truyền xuống, Nghiễm Hàn cung ở trên giang hồ vẫn là một môn phái nhỏ không chút danh tiếng. Thẳng đến thế hệ của mẫu thân Lục Đỉnh Nguyên, dưới cơ duyên xảo hợp, chẳng những gả cho Lục lão cung chủ lại đem Nghiễm Hàn cung truyền cho đứa con duy nhất —– Lục Đỉnh Nguyên. Mà thẳng đến Lục Đỉnh Nguyên tiếp quản Nghiễm Hàn cung, tên tuổi Nghiễm Hàn cung mới dần dần trở nên vang dội khắp giang hồ, đương nhiên, chưởng môn là nam, cho nên theo lý Nghiễm Hàn cung không thể chỉ có nữ tử.
Nhờ vào giường hàn ngọc cùng hiệu lực của Ngọc Hư công, Lục Đỉnh Nguyên nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tiến vào cảnh giới vong ngã, bắt đầu hành công luyện khí.
Một canh giờ sau, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy khí huyết bị kìm hãm, một ngụm máu tươi “oa” phun ra, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Kèm theo là nửa thân dưới băng hàn tận xương, không thể động đậy.
Đây là có chuyện gì? Lục Đỉnh nguyên cả kinh. Y luyện Ngọc Hư công vốn là thuần âm. Lại dựa vào giường hàn ngọc nhiều năm để tăng tiến công lực, cho nên đã quen với nhiệt độ thấp, nhưng nay lại bị đông cứng đến không thể nhúng nhích, rốt cuộc là….
Non nửa canh giờ đi qua, Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng có thể động, không dám trì hoãn vội vàng chạy ra khỏi mật thất, sai người gọi Tiểu Hà Tử.
Tiểu Hà Tử hoan hoan hỉ hỉ chạy đến vì thời điểm chủ tử chủ động tìm hắn rất ít, thậm chí có thể nói là không có, cho nên hắn mừng đến chỉ kém không đạp cửa lao vào. Nhưng sau khi chẩn mạch cho Lục Đỉnh Nguyên, sắc mặt lại trở nên nghiêm trọng, ngay cả nói cũng chưa.
“Ngươi ngày thường không phải nói rất nhiều sao? Sao lúc này lại không nói gì? Thực sự nghiêm trọng lắm sao?” Lục Đỉnh Nguyên nhìn Tiểu Hà Tử.
“Chủ tử,” Biểu tình của Tiểu Hà Tử như sắp khóc ra, “Nô tài vô năng, nô tài…”
“Được rồi, nói trọng điểm!” Cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên cũng mất kiên nhẫn.
“Này…. Độc của Lãnh Ngưng Hương này, nô tài giải không được.” Tiểu Hà Tử “bùm” một tiếng quỳ xuống.
“Lãnh Ngưng Hương?” Lục Đỉnh Nguyên chọn mi, “Ngày đó chẳng phải ngươi nói không trúng loại độc này sao?”
“Nô tài trừ bỏ lúc ban đầu chữa thương cho chủ tử có phát hiện trong cơ thể ngài có một ít, nhưng sau này cũng không thấy lại tung tích của nó, nghĩ đến bất quá tên Hồ Thừa Thanh bịp chúng ta thôi, ai ngờ…”
“Đình đình, ngươi nói ngày đầu đã có?” Lục Đỉnh Nguyên đánh gãy Tiểu Hà Tử.
“Đúng vậy.” Tất cung tất kính có hỏi tất đáp.
“Nói cách khác, độc này có nguyên nhân dẫn đến?” Lục Đỉnh Nguyên hỏi lại.
“Có thể là như vậy, độc này ở trên giang hồ rất ít gặp, nô tài cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.” Tiểu Hà Tử nghĩ nghĩ, nơm nớp lo sợ hỏi: “Chủ tử, mấy ngày nay ngài không hề phát tác, chỉ mới phát tác hôm nay, ngài hôm nay có làm việc gì không giống với thường ngày không?” Biết là không nên hỏi thăm việc tư của chủ tử, nhưng chuyện liên quan đến bệnh tình của chủ tử, không hỏi không được.
“Không giống với thường ngày?” Lục Đỉnh Nguyên hồi tưởng một chút, “Chính là thấy Hàn Lượng, còn có đi mật thất luyện công a!”
“Ta biết tiểu tử này nhất định có vấn đề!” Tiểu Hà Tử đứng lên muốn phóng ra ngoài.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Lục Đỉnh Nguyên quát: “Sự tình chưa điều tra rõ ràng không được hành động theo cảm tính.”
“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử ủy khuất đứng trước cửa, không rõ vì sao chủ tử vô duyên vô cớ bảo vệ cái ngoại nhân.
“Dù cho thật là hắn, ngươi cứ chạy đến như vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà sao?” Lục Đỉnh Nguyên hòa hoãn khẩu khí, đem nửa câu sau nói cho hết.
“Chủ tử, làm sao bây giờ?” Tiểu Hà Tử chân chó thí điên thí điên chạy trở về cọ trước mặt Lục Đỉnh Nguyên.
Lục Đỉnh Nguyên lườm hắn một cái, trực tiếp hướng một góc tối trong phòng kêu lên: “Phi Ảnh.”
“Có thuộc hạ.” Một thanh âm đạm mạc vang lên sau lưng Tiểu Hà Tử khiến hắn sợ tới mức nhảy dựng đến gần nửa nóc nhà mới rơi xuống, liền nhìn thấy một Phi Ảnh hắc y đang quỳ trên mặt đất, chờ nghe mệnh lệnh của Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngươi… ngươi xuất hiện khi nào?” Tiểu Hà Tử chỉ Phi Ảnh, đối với việc hắn vô thanh vô tức xuất hiện vĩnh viễn cũng không thể thích ứng, mỗi lần đều bị dọa sắp hồn phi phách tán!
Không có người quan tâm hắn, Phi Ảnh không để ý tới, Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên lại càng không để ý.
“Đi thăm dò Hàn Lượng.” Lục Đỉnh Nguyên phân phó.
“Thuộc hạ cả gan,” Phi Ảnh đứng tại chỗ bất động, “đã giám sát mấy ngày.”
Có thuộc hạ tận tâm như vậy, Lục Đỉnh Nguyên không biết nên vui mừng hay nên trách bọn họ nhiều chuyện. “Kết quả?”
“Không thu hoạch được gì.”
“Có vấn đề gì, báo rõ ràng.” Lục Đỉnh Nguyên ý bảo Tiểu Hà Tử cấp Phi Ảnh dọn chỗ , rót trà.
“Đã nhiều ngày đều có người giám sát hắn, “ Phi Ảnh ngồi thẳng tắp, nước trà cũng không đụng một ngụm, “Không có bất luận kẻ nào cùng hắn liên lạc. ta từng sai người cùng Xuân Hà hầu hạ bên cạnh hắn nói lời khách sáo, muốn tra ra thân thế của hắn, nhưng lời hắn nói vô luận là Xuân hà hay ảnh vệ theo dõi chỗ tối đều nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu?” Tiểu Hà Tử không khỏi ở một bên sủa bậy.
“Từ lời nói của hắn nếu mở ra từng chữ thì chúng ta đều nghe hiểu được, nhưng tập hợp một chỗ thì không hiểu.” Phi Ảnh nhíu mày, không thể không giải thích, lại cảm thấy chính mình giải thích không rõ.
“Ta hiểu được.” Nhớ tới lời nói khó hiểu của Hàn Lượng khi trước, Lục Đỉnh Nguyên có thể hiểu cảm nhận của Phi Ảnh —- rõ ràng nói đều là tiếng Hán, cố tình lại nghe như tiếng trời.