CHƯƠNG 130
Đã có người nói muốn tự tay bao cho mình ắn, Hàn Lượng tự nhiên sẽ không tham gia vào, ngoan ngoãn đi tới một bên đậy nắp và coi chừng lửa. Đợi đến khi sủi cảo được dọn lên bàn, mọi người vây quanh bàn ngồi xuống, lại là một mảnh náo nhiệt.
Tiểu Hà Tử không chỉ giỏi bếp núc, bất ngờ là còn còn có một cổ họng tốt, khó được tự mình lên sân khấu, hát mấy khúc ca dân gian nâng cốc mừng ngày Tết tặng cho mọi người. Tiểu Hà Tử hát xong, Đông Ly không cam lòng để hắn giành hết mỹ danh, nhưng chính mình ngoại trừ quơ đao múa kiếm lại không biết gì khác, cũng không thể ngay năm mới đi múa kiếm, đành phải cho tiểu cô nương thay mặt, hiến một điệu múa. Mà Hạ Thiên đừng nhìn ngày thường là một bộ dáng xúc động hi hi ha ha, cư nhiên thổi sáo vô cùng hay, làn điệu dịu dàng du dương, là một khúc vui mừng chúc phúc. Ngay cả Phi Ảnh, cũng có tuyệt kỹ, cũng không gì lạ, là Dịch Dung Thuật mà hắn sở trường nhất, ngay trước mắt mọi người, không ngừng xé xuống từng mảnh mặt nạ mỏng manh, từ ban đầu là gương mặt mọi người đã nhìn quen, xé xuống bảy, tam miếng, nam nữ già trẻ đều có, cuối cùng lại khôi phục gương mặt mọi người đã nhìn quen, mỗi một khuôn mặt đều vô cùng tự nhiên, khó khăn trong đó có bao nhiêu, làm cho mọi người không khen ngợi đều khó.
Cuối cùng đến phiên Lục Đỉnh Nguyên cùng Hàn Lượng. Dù mọi người chơi điên hơn nữa, cũng không dám nháo Lục Đỉnh Nguyên, một là chung quy cao thấp có khác, hơn nữa Lục Đỉnh Nguyên xây dựng ảnh hưởng quả sâu, hai là Lục Đỉnh Nguyên thương nặng mới khỏi, cùng mọi người bao sủi cảo đã là cực hạn, còn kêu y làm thêm tiết mục gì khác, chỉ sợ ngay cả tinh thần để đón giao thừa cũng không có. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng mọi người nháo Hàn Lượng, hơn nữa Tiểu Hà Tử so với mấy hộ pháp khác càng thêm thân với Hàn Lượng lại uống rượu hơi nhiều, liền không sợ trời không sợ đất mà chỉ vào Hàn Lượng đòi tiết mục. “Hàn Lượng a, chủ tử đều tự mình làm sủi cảo cho ngươi, ngươi có phải là cũng nên hồi báo cái gì hay không?”
Lục Đỉnh Nguyên cũng không ngăn cản, chỉ cười nhìn Hàn Lượng. Năm mới, y cũng không bãi cái giá chủ tử, kệ bọn họ chơi nháo.
“Hồi báo?” Cho dù có chuẩn bị lễ vật gì, Hàn Lượng cũng không tính đưa tặng trước mặt mọi người. “Tỷ như?”
“Tỷ như…Tỷ như…Sao ta biết được a!” Tiểu Hà Tử giơ chân. Sao có thể để cho hắn suy nghĩ a?
“A…Có.” Hàn Lượng búng tay một cái, đột nhiên nghĩ tới một thứ. Hàn Lượng thầm thì với Tiểu Hà Tử một hơi. Mọi người mờ mịt.
Không lâu sau, Tiểu Hà Tử mang tới vài cái ly Bạch Ngọc, rượu nho Tây Vực, Nữ Nhi Hồng, Tiểu Thiêu Dao cùng bốn năm loại rượu khác. Rời mới thấy Hàn Lượng đứng trước chiếc bàn làm sủi cảo khi nãy đổ tới đổ lui, cũng không biết là đang làm gì. Qua khoảng hai khắc (30’), mới thấy Hàn Lượng vẻ mặt vừa lòng ôm mấy cái ly, một đống vò rượu lại đây.
“Ngươi đây là làm gì vậy?” Hạ Thiên vươn cổ hiếu kỳ hỏi. Những người khác sao lại không hiếu kỳ? Chỉ là không hỏi nhanh bằng Hạ Thiên thôi.
“Các ngươi nhìn sẽ biết.” Hàn Lượng cười thần bí, rời mới dọn ra mấy cái ly, ôm vò rượu, “Nhìn kỹ a!” Bắt đầu rót rượu.
Trước đổ một loại, rồi mới đổi một loại khác, sau đó lại một loại khác, chờ đến bốn năm loại rượu đều đổ xong, mọi người ngạc nhiên phát hiện, rượu ở trong ly cư nhiên xuất hiện bốn năm tầng màu sắc khác nhau, rất là xinh đẹp.
“Thật đẹp!” Vài người đồng thời hô lên.
“Cho ngươi,” Hàn Lượng cười, nâng ly lên đưa tới trước mặt Lục Đỉnh Nguyên, “Năm mới vui vẻ.”
“Nha!”
“Ta cũng muốn!”
“Hương vị gì a?”
“Sao mà làm ra được a?”
Hàn Lượng vừa đưa ra một ly cocktail, mọi người liền nổ tung. Rồi mới có thể nghĩ, đương nhiên không có khả năng chỉ uống một ly là xong, kết quả chính là, ở dưới tác dụng của mấy loại rượu hỗn hợp lại, tất cả mọi người say, căn bản không có ai có thể thủ đến canh năm.