CHƯƠNG 135
Sau khi được đến một cái gật đầu của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng tiếp tục hỏi, “Trong cùng bên trái người mặc đạo bào, chính là cung chủ đời thứ nhất?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì đúng rồi, vật bên người của nàng là một cây phất trần, mà không phải kiếm hoặc nhuyễn kiếm như võ giả thông thường, có thể thấy được nàng đạo hạnh thâm hậu, hẳn là lấy tu đạo làm chuẩn, không hẳn chỉ đơn giản là tập võ. Như vậy bản bí tịch này, rất có khả năng không phải là một bí tịch võ công, mà trên thực tế là bí tịch tu đạo.”
“Bí tịch tu đạo? Có gì khác nhau?” Lục Đỉnh Nguyên có chút không theo kịp ý nghĩ của Hàn Lượng.
“Ha ha, mục đích cuối cùng của đạo gia khi tu luyện là gì?” Hàn Lượng mỉm cười hỏi Lục Đỉnh Nguyên.
“Mục đích cuối cùng? Tu đạo là tu đạo…” Lục Đỉnh Nguyên dột nhiên nhớ tới cái gì, “Chẳng lẽ là bắt yêu quái?”
“Ha ha ha, ngươi so với ta càng thêm có thể tưởng.” Hàn Lượng càng ngày càng phát hiện nhiều chỗ đáng yêu của Nai Con, “Giống như mục đích cuối cùng của tu phật không phải chịu khổ mà là thành Phật, mục đích cuối cùng của tu đạo, cũng không phải tập võ, mà là thành tiên.”
“Thành tiên?” Lục Đỉnh Nguyên hoàn toàn bị dọa đến.
“Phải, Đạo gia vô luận luyện đan, tập võ hay là rèn kiếm, kỳ thật mục đích cuối cùng đơn giản là thân thể bất tử, đây là một quyển bí tịch tu tiên. Hơn nữa ngươi nghĩ lại tên của giáo phái xem, Nghiễm Hàn Cung, Chẳng lẽ cho tới bây giờ ngươi không nghĩ tới, đây vốn là tên của tiên cung trên trăng sao? Vốn chính là nơi ở của thần tiên.
“A!” Lục Đỉnh Nguyên bị Hàn Lượng nói sửng sốt, hiển nhiên là chưa từng nghĩ tới.
“Theo ta đoán, cung chủ đời thứ nhất của các ngươi, vốn xuất thân từ đạo gia, cũng nên có phối ngẫu của mình – chính là tướng công của các ngươi. Nhưng có khả năng do nguyên nhân nào đó mà ra đi, thế là nàng trộm bí tịch của đạo phái, một mình rời đi lập phái.” Hàn Lượng phỏng đoán.
“Sao ngươi không đoán nàng là trong vô ý có được bản bí tịch này mới một mình lập phái mà là quăng nguyên lai tướng công?” Lục Đỉnh Nguyên cũng cùng Hàn Lượng chơi trò ‘Ta đoán ta đoán ta đoán sai sai.”
“Sẽ không, đây là bản công phu song tu, không có đạo lý sau khi nàng có được nó lại đem nửa kia quăng Hơn nữa ngươi đã nói, đệ nhất cung chủ của các ngươi đã luyện công phu tới tầng thứ tám, nói cách khác nàng đã từng song tu. Lại có, ngươi xem tên của công phu này – Ngọc Hư Công, hiển nhiên xuất từ đạo gia. Cuối cùng còn có một chút, ta nghĩ nàng hẳn là muốn đem bản công pháp song tu này truyền xuống, nhưng tính cách có chút rụt rè, không có khả năng nói quá trắng ra, từ trên tranh nàng vẽ mơ hồ như thế liền có thể biết, cho nên pháp môn này ở trong truyền thừa đời sau hoặc là do cố ý hoặc do sơ sẩy mà bị mất.”
“Có ý gì?” Vài câu phía trước có thể hiểu được, mấy câu cuối cùng Hàn Lượng nói làm cho Lục Đỉnh Nguyên có chút không hiểu, cố ý làm mất? Chẳng lẽ còn ẩn tình gì?
“Ngươi xem, công phu này chỉ có chưởng môn mới có thể luyện phải hay không?”
Lục Đỉnh Nguyên gật đầu.
“Phương pháp vào mật thất này cũng là dùng miệng tương truyền không có ghi lại đúng không?”
Lục Đỉnh Nguyên lại gật đầu.
“Cho nên ta nói, pháp môn song tu này, chính là phương pháp tu luyện phía trước do nữ tử luyện, phía sau do nam tử luyện, đệ nhất cung chủ của các ngươi hẳn là cũng dùng miệng truyền cho đời cung chủ kế tiếp.”
Lục Đỉnh Nguyên nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể tiếp tục gật đầu.
“Ngươi xem, ngươi đã nói, mấy đời cung chủ đầu tiên đều luyện tới ít nhất là tầng thứ bảy, thuyết minh các nàng cũng từng song tu, nhưng những đời cung chủ sau nhiều nhất cũng chỉ luyện tới tầng thứ năm, hơn nữa ngươi nói Nghiễm Hàn Cung vốn là bang phái của nữ tử, cho nên ta phỏng đoán, hẳn là từ khi Nghiễm Hàn Cung biến thành bang phái nữ tử, phương pháp tu luyện của nam tử đã bị cố ý làm mất.. Hoặc là, ở dưới tình huống trường kỳ không có nam tử, phương pháp tu luyện của nam tử dần dần bị thất lạc khỏi truyền thừa.”
“Được rồi, cho dù ngươi nói rất hợp lý, nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu điều này thật sự giống như những gì ngươi nói, một mình một người chỉ có thể luyện đến tầng thứ năm.” Lục Đỉnh Nguyên cũng có đầu óc của mình, cho dù đối Hàn Lượng ngoan ngoãn phục tùng hơn nữa, cũng không đến mức nói gì nghe nấy. “Vấn đề là, ta liền một mình luyện đến tầng thứ bảy, chẳng lẽ ngươi quên sao?” Đây cũng là vấn đề từ đầu Lục Đỉnh Nguyên đã nghĩ nói, lại bị Hàn Lượng cấm thảo luận.
“Hảo,” Câu hỏi hay! Hàn Lượng cực kỳ thưởng thức, chỉ kém vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Kế tiếp chúng ta nói về vấn đề của ngươi.”