CHƯƠNG 140
“Ân, võ công xác thực có tiến bộ.” Mắt Lục Đỉnh Nguyên sáng lên, có vẻ thực hưng phấn. “Chính là, nếu đã biết phương pháp tu luyện của nam tử, ta đây…”
Hàn lượng đã biết Lục Đỉnh Nguyên muốn nói cái gì, không đợi y nói xong, liền vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu. “Chỉ sợ không được, ngươi luyện phương pháp của nữ tử nhiều năm như vậy, muốn chuyển sang luyện của nam tử nói dễ hơn làm, Không nói tới từ đầu luyện lại phải phế bỏ toàn bộ căn cơ võ công trước đó của ngươi, chỉ nói việc nam dương của ngươi hao tổn quá mức, còn có thể luyện phương pháp của nam tử hay không cũng là vấn đề.” Thấy vé mặt của Lục Đỉnh Nguyên trở nên mất mát, Hàn Lượng tiếp tục nói, “Huống hồ, trên người ngươi có tác dụng của thư quả Can Chi Quả, trong cơ thể của ta có hùng quả, hai bên kết hợp nhất định có thể vừa vặn làm ít công to,” Hàn Lượng ôm sát Lục Đỉnh Nguyên, “Ngươi chẳng lẽ không muốn cùng ta song tu sao?”
Thân thể Lục Đỉnh Nguyên hung hăng run lên, “Song tu?” Nâng lên đôi mắt mong đợi, “Thật sự có thể chứ? Dù sao ta không phải nữ tử.”
“Không thử làm sao biết?” Hàn Lượng nháy mắt mấy cái, trêu chọc Lục Đỉnh Nguyên.
“Lượng…”
“Đến, hiện tại chúng ta thử xem liền biết.” Hàn Lượng ôm Lục Đỉnh Nguyên đi tới bên giường.
“Ở trong này?” Lục Đỉnh Nguyên há hốc mồm, nơi này là phòng ngủ của y, cũng không phải là mật thất.
“Nghĩ cái gì đó!” Hàn Lượng ha ha cười, tiện tay vỗ mông Lục Đỉnh Nguyên hai cái, “Không phải đã nói với ngươi, tầng ba, tầng bốn song tu chính là cùng nhau tu luyện sao?”
“…” Lục Đỉnh Nguyên đỏ mặt, không trả lời. Kêu y nói gì bây giờ? Nói mới từ dưới thân Hàn Lượng lăn xuống không lâu, liền lại muốn lăn đến dưới khố của hắn? Y cũng không có cái mặt này.
Hàn Lượng ngồi trên giường xếp bằng, lại làm cho Lục Đỉnh Nguyên ngồi xếp bằng ở bên kia, hai người một đầu giường một đuôi giường, cách giường nhìn nhau. “Ở phần tu luyện của nam tử ngay dưới tranh có viết hai chữ “Tọa vọng”, mặc dù ta không quá hiểu, nhưng có thể phỏng đoán, ngươi ta thử xem, nếu không được, lại đổi cách khác.”
Lục Đỉnh Nguyên gật gật đầu, dưới chỉ dẫn của Hàn Lượng, hai người đồng thười bắt đầu điều tức vận công. Hai mắt vi tĩnh, vừa lúc lẫn nhau đối diện. Chậm rãi, theo thời gian dần trôi, hô hấp bắt đầu trở nên nhất trí, nhịp đập cũng bắt đầu giống nhau, thậm chí tốc độ hành tẩu của nội tức trong cơ thể đều bắt đầu giống nhau.
Khi bốn mươi chín đại tiểu chu thiên kết thúc, Hàn Lượng không có cảm giác gì, Lục Đỉnh Nguyên lại ra một thân mồ hôi, lấy tay lau, đúng là lạnh lẽo.
Thu công lại, Hàn Lượng vội vàng hỏi Lục Đỉnh Nguyên. “Sao rồi? Có gì không thích hợp không?”
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, vẻ mặt kinh hỏ, nắm lấy tay Hàn Lượng đặt lên bụng của y.
Nơi Hàn Lượng tiếp xúc, da thịt một mảnh ấm áp, không giống mấy ngày trước, bụng Lục Đỉnh Nguyên vì đan điện bị hao tổn mà luôn lạnh lẽo.
“Mặc dù công lực không có tiến bộ, nhưng thực dùng được, có lẽ song tu này có thể làm.” Lục Đỉnh Nguyên nắm tay Hàn Lượng cũng không có buông ra, trong mắt một mảnh vui sướng.
“Ân.” Hàn Lượng cười, kéo Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng. Cuối cùng, cuối cùng cũng có biện pháp. Hắn tuyệt không thích Nai Con ốm yếu, Nai Con kiếm chỉ giang hồ, chỉ cao khí ngang mới là Nai Con mà hắn yêu.
“Đúng rồi,” Ôm Lục Đỉnh Nguyên một lúc lâu, Hàn Lượng đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Ta cũng chuẩn bị lễ vật năm mới cho ngươi, ngươi đợi một chút.” Nói, Hàn Lượng bật dậy, lắc mình chạy ra cửa.
“Lượng…” Lục Đỉnh Nguyên phản ứng không kịp, đợi đến lúc đuổi theo ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Hàn Lượng cười vô cùng vui vẻ từ trong phòng công mà y cố ý an bài cho hắn đi ra. Lục Đỉnh Nguyên trong lòng một trận run rẩy, đại khái đã muốn biết lễ vật của Hàn Lượng sẽ dùng ở địa phương nào của y.