CHƯƠNG 152
Lục Đỉnh Nguyên lúc này là thật sự bị dọa, y từng thấy được thủ đoạn phân thây của Hàn Lượng, chẳng lẽ lúc này muốn sử dụng trên người y sao? Lục Đỉnh Nguyên liên tục lắc đầu, lắc đến nước mắt văng khắp nơi cũng không phát hiện.
Lượng, đừng đối với ta như vậy, đừng!
“Tại sao lại khóc?” Hàn Lượng lại nở nụ cười. Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng cũng có phản ứng, Nai Con tử khí nặng nề chỉ làm cho hắn càng thêm bực mình mà thôi.
Đến gần Lục Đỉnh Nguyên, lại nhìn thấy trong mắt Lục Đỉnh Nguyên tràn đầy hoảng sợ, Hàn Lượng liền đem dao giải phẫu lạnh lẽo dán sát thắt lưng của Lục Đỉnh Nguyên, “Ta chưa từng thật sự khiến ngươi bị thương đúng không? Ngươi nên tín nhiệm ta.” Nói xong, dao thứ nhất liền cắt xuống, từ thắt lưng trái đến ngực phải, một vết dao kéo ngang trên người Lục Đỉnh Nguyên.
Ngay lúc Hàn Lượng quơ dao, Lục Đỉnh Nguyên hít sâu một hơi, hung hăng nhắm mắt lại, lại phát hiện, miệng vết thương mặt dù dài, lại không hề đau đớn như trong tưởng tượng của mình. Không nói đến trước đó mình bị thương vô số lần, từ sớm đã rất có thể chịu đau, chỉ nói vết thương này lớn như vậy, máu không chảy mấy giọt, ngay cả đau cũng không có bao nhiêu. Cảm giác đau đớn kia, so với nói là đao thương, không bằng nói càng giống như bị kim đâm, chẳng qua phạm vi bị đâm có hơi rộng.
“Ngươi biết không? Da người chia thành biểu bì và mô liên kết, chỉ cần không tổn thương tới mô liên kết, sẽ không để lại sẹo, cũng sẽ không chảy quá nhiều máu, dù sao lớp biểu bì chỉ có chút lông cùng mạch máu mỏng, căn bản không hề có mạch máu chính.” Hàn Lượng lại nói những thứ mà Lục Đỉnh Nguyên không hiểu được, nói mấy câu, trên người Lục Đỉnh Nguyên lại nhiều thêm mấy vết thương. Cơ ngực, bụng, đùi trong, từng vết dao dài ngắn khác nhau, đan xen với từng vết roi, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng run rẩy, toàn bộ thân thể đều co rút mà nhìn Hàn Lượng vươn lưỡi liếm sạch vết máu trên sống dao.
Hàn Lượng cười, “Máu của Nai Con quả nhiên thật ngọt.” Máu của Lục Đỉnh Nguyên có một mùi thơm trong trẻo mà lạnh lùng chỉ thuộc riêng mình y. Đại khái là do hàng năm nằm trên giường hàn ngọc luyện Ngọc Hư Công của nữ tử, làn da của Lục Đỉnh Nguyên so với các nam nhân khác mềm mại trơn bóng rất nhiều, màu da cũng trắng nõn, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn 1, 2 độ so với người thường, màu máu hơi nhạt, nếm vào miệng liền có một mùi hương thơm ngát kì lạ, giống như mùi của quả Can Chi mà hắn ăn ngày đó.
“Lượng…” Cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên kêu ra một tiếng mơ hồ, mặt đầy nước mắt, trông thật thê thảm.
“Ta thích ngươi gọi tên của ta, kêu thêm vài tiếng đi.” Hàn Lượng lấy đi vật trong miệng của Lục Đỉnh Nguyên, lại đi ra phía sau của Lục Đỉnh Nguyên, trong giây lát, trên tấm lưng sạch sẽ xuất hiện hơn mười vết dao.
“Ngô… Lượng…” Không biết là bởi vì đau đớn, hay bởi vì cổ dục vọng này bị đè nén quá lâu, hoặc đơn giản chỉ là do mấy câu nói của Hàn Lượng, toám lại Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy lửa dục tăng vọt như bị tưới dầu, nháy mắt đốt sạch lý trí của y 7,8 phần, hai ba phần còn lại, vẫn là do y cắn răng chống đỡ, mới miễn cưỡng duy trì được.
“Thực ngoan.” Hàn Lượng nhìn cặp mông bị đai trinh tiết siết chặt trở nên tròn trịa ở trước mặt, đột nhiên có xúc động muốn biến chúng thành của riêng. Nhớ tới vị máu của Lục Đỉnh Nguyên mà hắn nếm thử khi nãy, Hàn Lượng liếm liếm môi, một ngụm cắn xuống.
“Ngô… Ân…” Thân thể Lục Đỉnh Nguyên thoáng chốc co rụt lại, hai chân siết chặt giang tắc trong cơ thể, bất đắc dĩ vật kia kích cỡ thích hợp nhưng dài ngắn không đủ, chiều dài lỡ cỡ chỉ làm cho Lục Đỉnh Nguyên càng thêm khó chịu mà thôi, hơn nữa Hàn Lượng còn đang cắn cắn mông y, chỉ càng khiến Lục Đỉnh Nguyên lại bị một hồi lửa dục gặp dầu tra tấn.
“Chậc…” Sau một lúc lâu, Hàn Lượng buông ra bên mông bị hắn cắn xanh tím, lại không quá vừa lòng. Nhất định là có phương pháp khác, làm cho y biến thành của riêng mình. Đột nhiên, mắt Hàn Lượng sáng lên, nâng dao liền đâm xuống.