CHƯƠNG 162
Bánh bao lương khô còn chưa tính, đến sau này khi canh Hoa Sen Tuyết nở, bởi vì không dám rời đi, lúc đói khát đều là bốc một nắm tuyết nhét vào trong miệng, nếu không phải có trăm năm công lực chống, nếu không phải Ngọc Hư Công đặc biệt, làm cho Hàn Lượng lúc hành công ít nhiều có thể hấp thu năng lượng từ hoàn cảnh xung quanh, chỉ sợ lúc này hắn đã không là một người, mà là một khối thây khô. Hơn nữa sau khi trở về lo lắng Lục Đỉnh Nguyên, lại ở trong mật thất dây dưa, ước chừng lại đói hơn hai ngày. Hàn Lượng bây giờ, cảm thấy chính mình có thể ăn sạch một con trâu!
Những ngày kế tiếp, vẫn cứ không mặn không nhạt mà trôi qua. Hàn Lượng đi nửa tháng, trở về nửa tháng. Lúc trở về liền cùng Lục Đỉnh Nguyên luyện công, khi đi, một mình Lục Đỉnh Nguyên cũng luyện công. Vì câu nói kia của Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên cơ hồ trở thành luyện công cuồng ma! Một ngày 12 canh giờ căn bản không đủ dùng, y hận không thể không ăn không ngủ chỉ luyện công.
May là có Hoa Sen Tuyết do Hàn Lượng hái xuống tẩm bổ dương khí, nếu không với cách luyện này của Lục Đỉnh Nguyên, lại không có tinh nguyên của Hàn Lượng tùy thời bổ sung, y không đem mình luyện chết mới là lạ! Nhưng công lực cũng là tăng lên cực nhanh. Nhớ ngày đó khi trong cơ thể của y còn có Can Chi Quả tăng trưởng nội lực, từ tầng thứ 4 lên tầng thứ 5 ước chừng dùng 3 năm, nhưng lần này, Lục Đỉnh Nguyên chỉ dùng 3 tháng đã đột phá hạn chế của tầng thứ 4, tới tầng thứ 5.
Giống như tâm hữu linh tê, lần này Hàn Lượng trở về sớm hơn 2 ngày so với bình thường, đang đứng nghe Tiểu Hà Tử oán giận chủ tử ít ăn không ngủ, thực khiến người lo lắng. Sau đó liền thấy Lục Đỉnh Nguyên tóc tai bù xù, hai mắt đen thùi như gấu mèo từ trong phòng vọt ra.
“Lượng, Lượng, ta đột phá tầng thứ 5, ta đột phá tầng thứ 5,…” Lục Đỉnh Nguyên là mới từ mật thất đi ra, liền cảm giác được hơi thở của Hàn Lượng, thế là liền vọt ra.
“Thật sự?” Hàn Lượng vươn tay ôm chặt người đang vọt vào lòng, cơ hồ ngay lúc có được gật đầu khẳng định của Lục Đỉnh Nguyên liền hôn lên.
Hai người ở trong sân hôn đến kích tình quên hết tất cả, Tiểu Hà Tử ở bên cạnh một đầu mồ hôi lạnh. Hai người kia thân thiết cũng không nhìn thời gian địa điểm sao?
Quả nhiên, chỉ nghe “rầm” một tiếng, Thu Vân đang trực liền từ trên nóc nhà rớt xuống, Phi Ảnh đến thay ca cũng xơ cứng ở cửa viện trở thành một bức tượng đá.
“Khụ khụ…” Tiểu Hà Tử không nhịn được mà ho khan một tiếng. Hia vị này chỉ hôn đã khiến hắn nhìn xem đỏ mặt, nếu còn tiếp tục, không chừng sẽ làm ra tới chuyện gì. Là nên có người nhắc nhở bọn họ một chút, nhưng không biết bọn họ có ngại bị quấy rầy hay không?
Quả nhiên, sau tiếng ho nhẹ của Tiểu Hà Tử, Hàn Lượng phục hồi lại tinh thần. Quay đầu lại, nhìn đến Tiểu Hà Tử ngẩng đầu nhìn trời, Thu Vân ngã tứ chi chỏng vó dưới đất cũng không biết đứng dậy, còn có Phi Ảnh đã thạch hóa ở cửa viện. A! Những cổ nhân này quả nhiên bảo thủ, chút chuyện ấy liền ngạc nhiên. Phải biết rằng, ở hiện đại ôm hôn bên đường cũng không là chuyện gì. Hàn Lượng than nhẹ một tiếng. Lại đã quên, cho dù ở hiện đại, hai người đàn ông ôm hôn bên đường cũng đủ khiến người vây xem.
“Tiểu Hà Tử, chuẩn bị thức ăn, ngươi không phải nói là chủ tử nhà ngươi mấy ngày nay không chịu ăn cơm sao Phi Ảnh, an bài, làm chuyện mà ta nói với ngươi lần trước đi Thu Vân, không có việc của ngươi, về phòng ngủ đi!” Hàn Lượng vừa an bài mọi người, vừa ôm Lục Đỉnh Nguyên đi vào phòng, đến cuối cùng, ngay cả Thu Vân đang trực cũng đuổi đi.
Lục Đỉnh Nguyên sau khi hồi phục tinh thần lại liền chôn ở trong ngực Hàn Lượng không dám ngẩng đầu dậy. Rất… rất dọa người! Sao y có thể ở trước mặt thuộc hạ cùng Lượng hôn thành một mảnh đâu?!