CHƯƠNG 168
Tư thế này chỗ nào là một bang phái võ lâm, rõ ràng càng giống một chi quân đội được huấn luyện nghiêm cẩn! Mà Lục Đỉnh Nguyên, giống như vị đế vương ngồi trên thần tòa, nhìn xuống thần dân của mình.
Có người đã bắt đầu chân nhuyễn, mà cơ hồ tất cả mọi người, đều đứng im không động như bị làm định thân thuật, thậm chí có kẻ ngay cả hô hấp đều ngừng lại.
Nhưng chỉ là cơ hồ.
Khi kiệu ngồi của Lục Đỉnh Nguyên dừng lại, có hai người bước lên tiếp đón. Người đi ở phía trước, chính là người lần trước bị thương y, cũng chính là đương kim võ lâm minh chủ —Toàn Hữu Câu. Mà người đi phía sau Toàn Hữu Câu nửa bước, đúng là Hàn Lượng!
“Lục cung chủ, đã lâu không gặp a!” Toàn Hữu Câu đi đến trước cách Lục Đỉnh Nguyên khoảng ba thước liền dừng lại.
Hàn Lượng thì không.
Hàn Lượng đi thẳng tới trước mặt Phi Ảnh mới dừng lại, cùng Phi Ảnh trao đổi một ánh mắt, Phi Ảnh búng tay một cái, bốn hộ pháp đồng loạt đem cáng đặt xuống đất cách người khoảng 1 cánh tay.
Lục Đỉnh Nguyên đứng dậy, nhìn về phía Hàn Lượng. Hàn Lượng mỉm cười, hướng Lục Đỉnh Nguyên vươn tay.
Trong mắt Lục Đỉnh Nguyên một tia nghi hoặc chợt lóe mà qua, nhưng vẫn là tín nhiệm đem tay trái của mình bỏ vào trong lòng bàn tay của Hàn Lượng. Thẳng đến khi được Hàn Lượng nắm tay đi xuống mặt đất đứng vững, Lục Đỉnh Nguyên mới nhợt nhạt trả lời Toàn Hữu Câu, “Nhờ phúc!” Thanh âm không vui không giận, ngữ điệu nhàn nhạt, nghe không ra là phúng hay trào.
Trong mắt Toàn Hữu Câu cũng có gì đó chợt lóe mà qua, chẳng qua không có người bắt giữ được, chỉ vì, không có ai để ý.
Hàn Lượng nắm Lục Đỉnh Nguyên đi đến trước một chỗ ngồi trống ở một bên của đài cao, “Đây là vị trí của ngươi.”
“Không nghĩ tới sẽ có chỗ ngồi của ta, không phải vừa tới liền đánh sao?” Lục Đỉnh Nguyên mỉm cười ngồi xuống.
“Trên bái thiếp viết là Đại Hội Anh Hùng, tự nhiên anh hùng đều có thể đi lên luận võ.” Hàn Lượng ngồi xuống vị trí cạnh Lục Đỉnh Nguyên, liếc mắt nhìn người của các bang phái ở bốn phía, treo lên nụ cười mỉa mai, nhàn nhạt bỏ thêm một câu, “Quy củ giống như năm rồi.”
Nói là giống như năm trước, nhưng mọi người đều nhìn nhau, đúng là không có ai dám lên lôi đài trước, cuối cùng, các chưởng môn nhất trí đem ánh mắt hướng về phía đương kim võ lâm minh chủ — Toàn Hữu Câu.
Nếu Toàn Hữu Câu vẫn là Toàn Hữu Câu của một năm trước, hắn nhất định sẽ dùng ánh mắt ám chỉ mọi người tiếp tục phương pháp xa luân chiến như năm đó Nếu là Toàn Hữu Câu vẫn là Toàn Hữu Câu bình tĩnh thong dong như ngày thường, hắn nhất định biết ánh mắt lúc này của mọi người là đang lấy hắn làm chủ, sai đâu đánh đó, mà không phải kích hắn xuất đầu Nếu Toàn Hữu Câu là người trước kia chưa biết Hàn Lượng, ít nhất hắn sẽ biết vào thời điểm không biết sâu cạn này không nên tùy tiện hành động.
Nhưng là, một năm này Toàn Hữu Câu cùng Hàn Lượng quan hệ thân mật cũng khiến hắn lúc này bị động tác của Hàn Lượng làm cho một đầu chỉ còn hồ dán, chỉ nhớ rõ lời nói hùng hồn mà Hàn Lượng lặp đi lặp lại nhiều lần trước khi luận võ “Muốn lập uy, phải làm cho toàn bộ võ lâm thần phục.” Thế là hắn không chút suy nghĩ mà nhảy lên lôi đài, vươn tay chỉ về phía Lục Đỉnh Nguyên, “Lục cung chủ, đi lên khoa tay múa chân chút đi!”
“Nga? Quy củ đâu?” Lục Đỉnh Nguyên đứng lên, cười lạnh.
“Tự nhiên giống như năm trước, trước quyền cước, sau binh khí.” Toàn Hữu Câu chắp tay sau lưng, bộ dáng tràn đầy tự tin.
Lục Đỉnh Nguyên cởi áo choàng, đưa về phía sau, lại phát hiện Tiểu Hà Tử đứng xa xa ở bên ghế mây không có đi lại đây. Ngay lúc giật mình, Hàn Lượng đã mỉm cười cầm lấy quần áo. Không chỉ như vậy, Hàn Lượng còn từ trong ngực lấy ra một chiếc áo trấn thủ, vừa tự nhiên mặc vào cho Lục Đỉnh Nguyên, vừa nói: “Đây là tơ vàng nhuyễn giáp, dùng sợi vàng sợi bạc dệt cùng thiên tàm ti tạo ra, mặc vào an toàn có bảo đảm.”