Thị Ngược Thành Tính

Chương 170: Chương 170




CHƯƠNG 170

Kim độc giấu ở trong chiếc hộp đặc chế nơi cổ tay của Toàn Hữu Câu, tổng cộng 49 cây, ấn xuống một cái liền có thể lấy ra một cây độc châm nằm ẩn trong khe hở giữa các ngón tay, sau đó theo động tác của hắn dùng nội lực bắn ra, thường thường liền lấy đi tính mệnh người khác mà thần cũng không biết quỷ cũng không hay. Có thể sống sót dưới kim độc của hắn, Lục Đỉnh Nguyên là người đầu tiên. Cho nên trên giang hồ biết hắn dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy, chỉ có một mình Lục Đỉnh Nguyên, cho nên hắn nhất định phải giết chết Lục Đỉnh Nguyên!

Nhưng Toàn Hữu Câu đã quên, nếu Lục Đỉnh Nguyên không chết, vậy người bên cạnh y nhất định đều biết bí mật này, bao gồm Hàn Lượng! Hơn nữa Hàn Lượng còn vì vậy mafowr trước mặt mọi người tặng tơ vàng nhuyễn giáp cho Lục Đỉnh Nguyên.

Có thể thấy được Toàn Hữu Câu đã hỗn loạn tới mức nào, cư nhiên ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng nghĩ không ra. Cho nên khi Toàn Hữu Câu đem kim độc trong tay áo chuyển tới giữa kẽ ngón tay, Hàn Lượng ở dưới đài nở nụ cười, Lục Đỉnh Nguyên ở trên đài cũng cười lạnh trong lòng!

Toàn Hữu Câu thông minh không nếm thử ném châm về phía đan điền của Lục Đỉnh Nguyên, mà là ngay lúc đối chưởng cùng Lục Đỉnh Nguyên liền vỗ kim độc ra. Giống như năm trước, Toàn Hữu Câu không hề xem nhẹ Lục Đỉnh Nguyên, cũng không để lại cho đối phương bất kì đường sống, ra tay liền là ba cây kim độc.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Toàn Hữu Câu bắn kim lại nắm chắc lúc hai chưởng của hai người sắp đến gần, nếu như là người bình thường, cho dù có nam châm phòng thân cũng khó lòng phòng bị, nhưng Lục Đỉnh Nguyên là ai? Chỉ thấy Lục Đỉnh Nguyên không tránh không né, cổ tay vừa lật, nghênh chưởng mà lên, nhưng lúc lật cổ tay, đã đem nam châm nơi cổ tay áo quay về hướng kim độc. Đừng nói là giữa giây lát chớp nhoáng Toàn Hữu Câu căn bản khó mà phát hiện việc có biến, mặc dù Toàn Toàn Hữu Câu phát hiện, khoảng cách gần như vậy, thời gian ngắn như vậy, hắn cũng căn bản không kịp làm ra ứng đối!

“!” một tiếng, hai chưởng va chạm. Nhưng Toàn Hữu Câu nếu muốn chơi âm, sao có thể tính toán tốt nội lực nơi chưởng. Thế là một chưởng vừa qua, chỉ thấy Lục Đỉnh Nguyên đứng trên đài sừng sững không ngã, mà Toàn Hữu Câu đã ngã văng ra xa.

“Ngươi…khụ…” Toàn Hữu Câu mở miệng, lời còn chưa ra, liền hung hăng phung ra một búng máu.

“Hừ!” Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Toàn Hữu Câu tiếp tục làm ra thủ đoạn gì, y để ý là…

Trên đài xuất hiện một bộ hình ảnh kỳ dị — hai người luận võ đồng loạt nhìn về phía Hàn Lượng ở dưới đài. Nhưng là một người thắng tiêu sái, màu trắng theo gió bay múa, nhuyễn giáp ánh bạc dưới mặt trời sấn người như trích tiên Một người khác thì nằm trên lôi đài, thân đầy bụi đất cùng máu tươi.

Hắn sẽ chọn ai? Cơ hồ có người suýt nữa hỏi ra miệng.

Hàn Lượng ở dưới ánh mắt của mọi người bước từng bước lên đài. Đúng vậy, từng bước một, không dùng khinh công, không có phi thân, chậm chập, nhàn nhã như đi dạo.

Hắn là cố ý.

Hắn là cố ý.

Dưới đài, Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên trao đối một ánh mắt, rồi cơ hồ là đồng thời mắt trợn trắng.

Khi Hàn Lượng đi đến bên người Lục Đỉnh Nguyên, đem áo choàng trong tay trả lại cho Lục Đỉnh Nguyên, cười, nhưng không có dừng lại. Lục Đỉnh Nguyên trong lòng nhẹ bẫng, tươi cười kia, y biết.

Ngược lại Toàn Hữu Câu hai mắt sương mù, khi Hàn Lượng đi tới bên người hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tử Hành.” Thanh âm mềm mại uyển chuyển, như có vô vàn ủy khuất. Lúc này Toàn Hữu Câu cảm thấy, nếu chịu những vết thương này, có thể đổi về Tử Hành, kỳ thật hắn cũng không để ý.

Hàn Lượng ngồi xổm xuống, kéo tay Toàn Hữu Câu, ngay lúc mọi người đài nghĩ rằng cuối cùng hắn vẫn là có tình có nghĩa chọn vị Võ lâm minh chủ bị thua này thì Hàn Lượng hung hăng kéo xuống một vật trên cổ tay Toàn Hữu Câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.