Thị Ngược Thành Tính

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 21

Hai người vừa ngủ liền thẳng đến khi mặt trời lên cao, trong phòng nhỏ một mảnh yên tĩnh, lại không biết bên ngoài đã nháo thành một mảnh gà bay chó sủa. Nguyên nhân, đơn giản là không thấy Lục Đỉnh Nguyên!

Nguyên lai là Tiểu Hà Tử lo lắng cho chủ tử nhà mình, mới sáng sớm đã đi đến để xem tình trạng của Lục Đỉnh Nguyên. Không nghĩ tới có người còn đến sớm hơn hắn, trời còn chưa sáng Phi Ảnh đã canh giữ ngoài cửa phòng của Lục Đỉnh Nguyên, hai người nhìn nhau không nói gì. Nhưng thời gian trôi qua, mặt trời càng ngày càng lên cao, hai người bắt đầu cảm thấy không thích hợp.

“Chủ tử chưa từng dậy muộn như vậy.” Phi Ảnh nhìn vào trong, do dự có nên hay không trực tiếp đi vào xem, dù sao kỳ thật phần lớn buổi tối đều là ở nơi nào đó trong phòng mà ngủ, ra vào đã muốn vô cùng tự nhiên.

“Ân, kỳ thật, chủ tử ngẫu nhiên cũng sẽ thức dậy muộn một chút.” Tiểu Hà Tử thấp giọng ấp a ấp úng.

Phi Ảnh tự nhiên hiểu là Tiểu Hà Tử nói chuyện xảy ra vào những ngày mình không có ở đây nhưng lại không thể tùy tiện tìm hiểu việc của chủ tử, chỉ cau mày không nói lời nào.

Hai người bắt đầu hoài nghi, dù sao lấy công lực của Lục Đỉnh Nguyên mà bọn họ ở ngoài cửa nói chuyện như vậy, chủ tử cũng nên có chút động tĩnh đáp lại bọn họ.

Hai người nhất tề đi đến ngoài cửa phòng của Lục Đỉnh Nguyên, nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Hà Tử quyết định mở miệng.

“Chủ tử, ngài tỉnh chưa? Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài thay quần áo ăn đồ ăn sáng.” Tiểu Hà Tử đè thấp thanh âm hỏi.

Không có đáp lại.

“Chủ tử, ngài tỉnh chưa? Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài thay quần áo ăn đồ ăn sáng.” Cao một chút.

Vẫn không đáp lại như cũ.

“Chủ tử, ngài tỉnh chưa? Tiểu Hà Tử hầu hạ ngài thay quần áo ăn đồ ăn sáng.” Tiểu Hà Tử cơ hồ có thể xem như là gân cổ kêu.

Đối với sự yên lặng trong phòng, hai người một trước một sau vọt vào.

Nào có người? Giường chỉnh tề căn bản là không có người ngủ qua, hết thảy trong phòng đều vẫn là tình trạng lúc hai người ở đêm qua. Điều này làm họ sợ tới mức đồng thời giật mình một cái.

“Phân công nhau đi tìm.” Phi Ảnh nói xong liền xông ra ngoài.

Tiểu Hà Tử cũng rống rống chạy ra, giống như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn trong cung khiến cho Nghiễm Hàn cung một mảnh gà bay chó sủa cơ hồ mọi người đều biết Lục đại trang chủ đột nhiên mất tích.

Một canh giờ sau, tứ đại hộ pháp bốn cung Xuân Hạ Thu Đông tụ tập đầy đủ ở Tụ Sự đường.

“Có thể là đi mật thất luyện công hay không?” Hạ hỏi. Dù sao tất cả mọi người ở Nghiễm Hàn cung đều biết chỉ có cung chủ mới có thể đi vào mật thất luyện công.

Phi Ảnh lắc đầu phủ định.

“Ngươi khẳng định? Cũng là ngươi đã từng đi vào xem qua.” Hạ nghi hoặc.

“Mỗi lần chủ tử vào mật thất đều nói với ta một tiếng để ta canh giữ ngoài cửa.” Phi Ảnh giải thích.

“Có khi lần này là vừa lúc ngươi không ở, lại vừa đi đường xa trở về nên chủ tử cho ngươi hảo hảo nghỉ ngơi mới không muốn nói cho ngươi?” Hạ vẫn cảm thấy khả năng này là lớn nhất.

“Chủ tử khẳng định sẽ không đi luyện công, y…” Tiểu Hà Tử nhất thời lo lắng suýt nữa thì lỡ miệng. Phi Ảnh trừng mắt, Tiểu Hà Tử liền đem nửa câu sau nuốt xuống. Chủ tử từng nói qua, chuyện của Lãnh Ngưng Hương không thể tiết lộ.

“Y cái gì?” Hạ cùng Đông Ly đồng thời truy hỏi.

“Y… Y…” Tiểu Hà Tử bị nghẹn vội vàng tìm đối sách, “ Y thường thường vẫn có khi gọi Hàn Lượng thị tẩm, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.” Làm sao là thường thường, cơ hồ là mỗi ngày, làm sao là mặt trời lên cao, căn bản là ngày đên điên đảo. Tiểu Hà Tử ở trong lòng yên lặng oán thầm hai cậu, đột nhiên một đạo tinh quang hiện lên trong đầu.

“Đúng vậy, Hàn Lượng, ta sao lại quên hắn!” Tiểu Hà Tử vỗ đùi, xoay người chạy ra ngoài.

Mọi người cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy hắn không đầu không đuôi bỏ chạy cũng liền đuổi theo. Thẳng khi bước vào hậu viện đông cung, Tiểu Hà Tử một phen đẩy ra cửa phòng của Hàn Lượng, mọi người đều mang lên biểu tình khiếp sợ.

Trên chiếc giường trong phòng nhỏ, hai người trần truồng ôm nhau ngủ thật say, mà người bị ôm trong ngực, không phải Lục Đỉnh Nguyên thì còn là ai?

Đầu tiên bừng tỉnh cư nhiên là Hàn Lượng. Kỳ thật Hàn Lượng sớm đã tỉnh một lần, hắn là một bác sĩ ngoại khoa căn bản ngủ không nhiều, mỗi ngày ngủ năm sáu tiếng đã đủ. Nhưng thấy Lục Đỉnh Nguyên nằm trong ngực mình ngủ được trầm ổn liền không đành lòng quấy rầy liền cố ép mình tìm lại cảm giác buồn ngủ. Vốn là ngủ không sâu, tự nhiên có điểm động tĩnh liền tỉnh dậy.

Cho nên lúc mọi người vọt vào, đầu tiên là chống lại ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Lượng, tiếp theo lúc Lục Đỉnh Nguyên còn nhập nhèm buồn ngủ Hàn Lượng đã kéo chăn che lấy hai người rồi mới là một tiếng hét to như sấm sét: “Đi ra ngoài.”

Đừng hoài nghi, rống người là Hàn Lượng mà không phải Lục Đỉnh Nguyên.

Lục Đỉnh Nguyên bị tiếng hét của Hàn Lượng làm cho hoàn toàn thanh tỉnh, rồi mới thấy rõ mọi người đứng ở cửa, nhíu mày, giương cằm lên. Mặc dù bốn người còn nghi hoặc nhưng vẫn theo chỉ thị của Lục Đỉnh Nguyên mà ngoan ngõn lui ra ngoài. Tiểu Hà Tử là người đi ra cuối cùng còn thuận tay đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.